Chương 18: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong ánh mắt Vân Khuynh tràn đầy lạnh lẽo cùng với châm chọc: "Sao chép của người khác, không dám nhận sao?"

Không nghĩ tới, Diệp Âm Âm lại cắn môi, trưng ra bộ dáng phải chịu đả kích to lớn.

"Vân Khuynh! Ta, ta không nghĩ rằng ngươi lại nói như vậy, kế hoạch này ta phải suy nghĩ rất lâu mới viết ra tới, ta, ta biết, trong khoảng thời gian thực tập này chính mình không biết cố gắng..."

Nàng nói, thân mình đều lung lay sắp đổ: "Nhưng đây đều là tâm huyết của ta a. Mấy ngày hôm trước, ta cầu ngươi giúp ta xem lại để sửa chữa, nhưng lúc ấy ngươi lại bày ra bộ dáng khinh thường nhìn lại, vì lý do gì đến giờ phút này lại bôi nhọ ta sao chép ngươi?"

Dứt lời, nàng phảng phất giống như chịu đả kích trời giáng, thế nhưng rơi xuống nước mắt. Vệt nước chảy trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch, quả thực khiến cho lòng người thương tiếc.

Mà bên dưới sân khấu, lại càng rối loạn.

Hai người đôi co vài câu, thế nhưng khiến mọi người đều ngơ ngẩn.

Tuy cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhất thời lại không biết nên tin tưởng ai.

Nếu bàn về năng lực, mọi người bảo đảm nên tin Vân Khuynh, nhưng, trước mắt bao nhiêu người, dám trực tiếp nói Diệp Âm Âm sao chép Vân Khuynh, lại cũng quá ngốc đi.

Vì thế, giữa cuộc giằng co của hai người, rất nhiều người bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Biết, một giọng nam trầm ổn vang lên: "Nếu nói không rõ, không bằng xem xét máy tính của từng người họ xem có dấu vết gì không."

Lời này vừa ra, mọi người đều bừng tỉnh, sôi nổi tán thành.

Lập tức, liền có hai nhân viên của bộ kế hoạch xung phong nhận việc, đến bên máy tính của hai người xem xét lịch sử sao lưu.

Sau một lúc lâu,hai người kia quay trở lại, sắc mặt lại là thập phần kỳ quái.

"Diệp tổng, chúng ta đã xem xét qua, trong máy tính của Diệp Âm Âm, có chứa lịch sử văn kiện của bản kế hoạch, nhưng, trong bản sao lưu của Diệp Vân Khuynh, lại không có."

Lần này, mọi người thật sự ồ lên.

Không phải chứ, chẳng lẽ Vân Khuynh mà bọn họ luôn luôn cho rằng đáng tin cậy, thật sự bôi nhọ Diệp Âm Âm sao?

Lúc này, Diệp Bỉnh Hiên lại lần nữa mở miệng, trầm giọng nói.

"Ân. Thật ra, việc này, ta đã sớm biết. Âm Âm vì kế hoạch lần này, vô cùng liều mạng, còn từng đem về nhà để làm, ta còn giúp nàng xem qua. Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện náo loạn này, ta cũng không muốn nhiều lời, miễn cho ảnh hưởng đến tính công chính."

Lời nói rơi xuống, mọi người cũng chỉ có thể tin. Có một số ánh mắt nhìn về phía Vân Khuynh, tức khắc trở nên khinh thường.

Có lẽ, lúc trước bọn họ đã nhìn lầm người rồi.

Sắc mặt Vân Khuynh trở nên trắng bệch, nàng hơi hơi hé miệng, vừa định nói gì đó, lại đột nhiên ý thức được cái gì, thần sắc thoảng qua một mạt bi thương, lại có chút suy sụp mà cúi đầu xuống.

Nhưng mà, Lý Dĩ San vẫn luôn trầm mặc ở một bên, lúc này lại mở miệng: "Từ từ."

Nàng nhìn lướt qua Diệp Bỉnh Hiên, sắc mặt nặng nề: "Lý tổng, thật không khéo, ngài nói đã xem qua bản kế hoạch của Diệp Âm Âm. Nhưng bản kế hoạch của Vân Khuynh, ta cũng từng xem qua."

Lý Dĩ San nói, hít một hơi thật sâu: "Bản kế hoạch mà Diệp Âm Âm vừa mới trình bày kia, những ý nghĩ cơ bản bên trong, cùng với bản trước đó Vân Khuynh đưa cho ta nhận xét, căn bản không có sai biệt."

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Bỉnh Hiên cực nhanh hiện lên một tia ngoài ý muốn. Nhưng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã điều chỉnh tốt biểu tình, bình tĩnh nói: "Lý giám đốc, ta biết ngươi cùng Diệp Vân Khuynh có quan hệ tương đối tốt, nhưng cũng không thể bởi vậy mà vì nàng đổi trắng thay đen..."

Lý Dĩ San quay qua nhìn hắn. Sắc mặt vị "thiết nương tử" này, đã khó coi đến cực hạn: "Diệp tổng, nói thật cho ngươi biết, bản kế hoạch này, là ý nghĩ của Vân Khuynh, nhưng, còn không phải là kế hoạch cuối cùng của nàng."

"Bởi vì, chúng ta đã từng thảo luận qua, cảm thấy bản kế hoạch này tuy mới nhìn thì kinh diễm*, lại có rất nhiều chỗ sơ hở. Cho nên nàng mới quyết đoán từ bỏ bản kế hoạch này! Trong mấy ngày ngắn ngủi, lại vất vả tìm ra phương án mới."

*Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá tốt đẹp.

"Thái độ công tác cùng với năng lực của Vân Khuynh như vậy, đến ta đều bị nàng thuyết phục! Ta không rõ, vì lý do gì đều là em gái của ngài, ngài lại đối đãi khác biệt như vậy, đổi trắng thay đen!"

Câu nói này, có thể nói là trần trụi mà đánh vào mặt Diệp Bỉnh Hiên.

Giờ phút này, mọi người đến thở mạnh cũng không dám. Chỉ có thể im lặng chờ tình thế phát triển.

Mà phía trên sân khấu, Diệp Âm Âm cúi đầu, trên khuôn mặt, sự chột dạ cùng với hoảng sợ đã sắp không kìm nén được. Chỉ là, không một ai nhìn thấy.

Nhưng lúc này, Vân Khuynh thu hồi thần trí, nàng nhắm mắt, vỗ vỗ vai Lý Dĩ San, bày tỏ sự cảm ơn không tiếng động.

Tiếp theo, nàng mới tiến lên một bước: "Nếu, Diệp Âm Âm nói ta bôi nhọ nàng, bản sao lưu trong máy tính lại "biến mất" không rõ lý do. Như vậy, không bằng mọi người tự mình nghiệm chứng một phen đi."

"Ta thay đổi phương án một cách đại khái, nhưng rất nhiều chỗ, đều là nhằm vào những điểm khuyết của phương án trước đó để bổ sung. Ta nghĩ, có thể cho ta lên trình bày một phen đi."

Nàng khiêu khích nhìn thẳng Diệp Bỉnh Hiên. Ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng, nhìn đến thần thái nghị luận sôi nổi của mọi người, cũng chỉ đành phải đồng ý.

Diệp Âm Âm bước xuống sân khấu, lập tức nhút nhát sợ sệt trốn phía sau Diệp Bỉnh Hiên.

Vân Khuynh hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu phần thuyết trình.

Theo từng câu giải thích lưu loát của nàng, mọi người phát hiện, hai bản kế hoạch này, quả thật là có rất nhiều chỗ giống nhau. Chỉ là nếu so sánh, bản kế hoạch kia của Diệp Âm Âm, càng giống như là thiên mã hành không*. Mà những câu nói của Vân Khuynh giờ phút này, lại càng thêm hoàn thiện cùng cụ thể hơn không biết bao nhiêu lần.

*Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp. (Cả câu ý nói là chỉ là những ý nghĩ tưởng tượng phong phú; đây là câu thành ngữ của họ, mình để nguyên ạ.)

Cuối cùng, Vân Khuynh nói: "Bản kế hoạch trước đó, tuy rằng lớn mật khiến cho mọi người cảm thấy bắt mắt, nhưng mà, sau khi ta thảo luận với Lý tỷ, lại phát hiện địa phương muốn khởi công quá mức quan trọng. Ta nghĩ rằng, 'Địa Vương' tuy ở vùng ngoại ô, nhưng nếu như muốn khai phá, không nên tiến hành biện pháp xây dựng mang tính phá hoại lớn như vậy, cho nên mới từ bỏ phương án ban đầu."

Sau một phen lý giải, đâu ra đó, vừa thấy đã biết người làm nó đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Lúc nãy khi Diệp Âm Âm thuyết trình, mọi người bị thành quả dự đoán của kế hoạch kia làm cho giật mình, mới cảm thấy kinh diễm.

Hiện tại, lại đem ra so sánh với phần giải thích của Vân Khuynh, mới phát hiện ra những lời Diệp Âm Âm nói chỉ chăm chú vào mặt ngoài, có hoa không có quả.

Mà tại nơi này, có ai không phải là tinh anh của Diệp thị? Vừa liếc sơ qua, đã sớm hiểu rõ giữa hai người ai là thật, ai là giả.

Nhưng mà, lúc này, Diệp Bỉnh Hiên lại đạm cười mà mở miệng.

"Làm không tồi. Nhưng mà, ta thấy, nếu phương án cuối cùng của Diệp Vân Khuynh cũng không giống của Diệp Âm Âm. Là ai sao chép của ai, cũng không rõ ràng, không bằng cứ như vậy cho qua đi, ta cảm thấy, bây giờ mọi người tại nơi này bắt đầu bỏ phiếu đi. Chọn ra một người là được rồi."

Vân Khuynh cười lạnh một tiếng, nâng lên mắt, lại không nói gì nữa.

Nói như thế nào, Diệp Bỉnh Hiên là người thừa kế của Diệp thị. Mà nàng lúc này, lại chỉ là một nhân viên thực tập thôi.

...

Một mảnh trầm mặc.

Nhưng mà, mệnh lệnh của cấp trên, mọi người cũng không thể từ chối.

Bắt đầu quá trình bỏ phiếu, rất nhiều người đều chần chừ, nếu trong lòng có sự công bằng, sẽ bỏ phiếu cho Vân Khuynh.

Nhưng, cũng có không ít người vì ngại với Diệp Bỉnh Hiên, đắn đo một lát, vẫn là đem phiếu bầu cho Diệp Âm Âm.

Cuối cùng, hai người kiểm phiếu, đều khó lòng mở miệng: "Kết quả là... —— số phiếu bằng nhau!"

Chuyện tình thế nhưng lại trở nên hài kịch như vậy!

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng, lại trở nên giằng co.

Đột nhiên, một giọng nam vang lên.

"Ta bầu cho Diệp Âm Âm một phiếu."

Theo tiếng nói nhìn lại, người vừa bước tới lại cơ hồ khiến cho tất cả mọi người tròn mắt!

Trời ạ!

Đây, đây không phải  là Giang thiếu, người lần trước cùng đại tiểu thư gây náo loạn đến ồn ào huyên náo sao?

Kết quả của phần báo cáo kế hoạch này liên tiếp xoay chuyển, quả thực làm cho tất cả mọi người đều không thở nổi.

Mà giờ phút này, Vân Khuynh nhìn nam nhân đột ngột xuất hiện này, cười lạnh nói: "Giang tiên sinh, chuyện của Diệp thị chúng ta, khi nào thì đến lượt ngươi nhúng tay?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro