Chương 23: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức, sắc mặt mấy người Diệp Cẩn Huy càng là đen đến cực điểm.

Vân Khuynh còn quay đầu, hướng Bùi Quân Mịch nói: "Thật cảm tạ Bùi gia chủ hảo tâm đưa ta một đoạn đường."

Mà nam tử tuấn mị kia, cũng khẽ cười một tiếng, lười biếng nói một tiếng: "Không khách khí".

Hai người đang âm thầm kẻ xướng người hoạ, lại càng khiến cho mấy người kia tức giận không nhẹ.

Nhưng thật ra một chúng khách khứa, tức khắc liền có phản ứng.

Ngô, liền nói sao.

Hai người này như thế nào sẽ đi đến cùng nhau? Quả nhiên là trùng hợp gặp được.

Muốn nói mấy ngày trước đây trong buổi đấu giá "Địa Vương", Bùi Quân Mịch liền thua một ván dưới sự liên thủ của hai nhà Giang, Diệp, hiện giờ, muốn gây cho bọn hắn thêm ngột ngạt, hết sức bình thường.

Lập tức, mọi người liền không hề rối rắm mối quan hệ giữa hắn và Vân Khuynh, ngược lại hứng thú bừng bừng mà xem trò hay vừa bắt đầu của Diệp gia.

Xem biểu hiện vừa rồi của Diệp Cẩn Huy, liền biết hắn không thích đứa con gái này như thế nào.

Nhưng hiện giờ người đều đã vào được, chẳng lẽ, thật đúng là muốn đem nàng đuổi đi sao?

Nếu là như vậy, cũng thật sự quá khó coi.

Rốt cuộc, dù có như thế nào, cũng là người một nhà.

Hơn nữa, trên tiệc mừng thọ mà có hành động quá lớn, truyền ra ngoài sẽ càng không có mặt mũi a.

"Ngươi còn biết trở về. Ngươi nói một chút, mấy ngày nay, đều trộn lẫn ở nơi nào!?"

Đột nhiên, Diệp Cẩn Huy mở miệng, thần sắc hắn trầm giận, nhưng trong giọng nói, lại hỗn loạn một ít quan tâm, thế nhưng thực sự giống như một người cha uy nghiêm lo lắng cho con gái đã lâu ngày không về nhà.

Vân Khuynh ngoài ý muốn nhướng mày, lão cáo già này.

A, nàng "mất tích", mất tích đã bao nhiêu ngày?

Diệp gia, căn bản là không phái người đi tìm.

Hiện nay Diệp Cẩn Huy lại nói như vậy, chẳng qua là muốn lớn tiếng doạ người, trước mặt người ngoài tạo cho nàng một cái ác danh "bất hiếu" thôi.

Có còn cần sĩ diện không?

Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng trong lòng, rũ xuống mí mắt, chỉ trong một cái chớp mắt, thần sắc liền trở nên ảm đạm.

"Là Vân Khuynh tùy hứng. Nhưng, cũng mong rằng cha có thể công bằng một chút, xảy ra loại sự tình như vậy, ngươi muốn ta đối mặt như thế nào..."

Nàng nói như vậy, hàng mi dài khẽ run, trên gương mặt xinh đẹp kia, mang theo chút mất mát như có như không.

Mà, ánh mắt của nàng, cũng giống như không tự giác mà bay tới một bên.

Nơi đó, Diệp Âm Âm cùng Giang Diệc Thừa đang sóng vai mà đứng bên cạnh nhau.

Bên môi Vân Khuynh nhấp ra một tia cười khổ, lại càng khiến cho mọi người đang vây xem cảm giác được sự chua xót của nàng.

Cũng đúng.

Bị đứa em gái được yêu thương hơn mình đoạt chồng, ai có thể làm bộ như không có việc gì mà về nhà, sáng chiều đối mặt với "thân nhân" đã thọc cho mình một đao chứ?

"Vân Khuynh!" Giữa những tiếng nói nhỏ của khách khứa, Diệp Âm Âm lại là người đầu tiên mở miệng.

"Ngươi, ngươi đừng nói như vậy, ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta, đều là ta sai..."

Nàng nói, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch tràn đầy sự yếu ớt, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Giây tiếp theo, thân mình lại sắp sửa lung lay sắp đổ.

"Âm Âm!"

Mấy nam nhân thấy bộ dáng mảnh mai của bảo bối trong lòng mình, vội không ngừng tiến đến đỡ nàng.

Người trước, cũng đã giả bộ không nổi nữa.

Giang Diệc Thừa nheo lại tuấn mi, lạnh giọng quát.

"Diệp Vân Khuynh, ngươi muốn Âm Âm không được sống tốt đúng không? Ngươi tính là cái gì, phải biết rằng, lúc trước người ta nên cưới, rõ ràng là..."

"Đừng nói nữa!"

Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong, Diệp Âm Âm đột nhiên khẽ kêu một tiếng, hàm răng cắn chặt môi, thế nhưng liền chảy xuống một hàng nước mắt.

Mà một bên, sắc mặt cha con Diệp gia, cũng trở nên trầm xuống.

Giang Diệc Thừa chấn động, rốt cuộc phản ứng lại.

Cọc hôn nhân này, vốn chính là cha con Diệp gia tính kế hắn.

Nhưng là lúc trước, vì bắt ép hắn cưới Diệp Vân Khuynh,  cha con Diệp gia thế nhưng bịa ra lý lịch cho cô con gái nửa đường nhận về này bịa được hoàn mỹ vô khuyết.

Cho nên, đến bây giờ, ở bên ngoài vẫn luôn đều cho rằng Diệp gia vốn có hai vị thiên kim, hơn nữa cùng hắn có hôn ước, là Diệp Vân Khuynh.

Hiện giờ, nếu hắn đem chân tướng nói ra, nhất định sẽ liên lụy đến gút mắt cấm kỵ của mấy người bọn họ.

Cho nên, chuyện ngậm bồ hòn này, hắn thật chính là phải ăn.

Nghĩ vậy, khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa vặn vẹo trong chớp mắt.

Mấy ngày nay, bởi vì chung sức đối phó Diệp Vân Khuynh, mối quan hệ của hắn với cha con Diệp gia, mới hơi hòa hoãn một chút.

Nhưng thời khắc này, cổ oán khí kia lại đột ngột nảy lên trong lòng.

Lập tức, thần sắc của hắn trở nên đen tối, cánh tay không đỡ Diệp Âm Âm, bất giác căng thẳng.

Bả vai Diệp Âm Âm tê rần, nhạy bén bắt giữ được sự tức giận của Giang Diệc Thừa. Vì thế, nàng rơi lệ càng nhiều. Thần sắc cũng càng trở nên thống khổ.

Vân Khuynh, lại là Vân Khuynh!

Vì cái gì? Nàng ta vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người; nàng ta vừa xuất hiện, bầu không khí vốn dĩ hài hòa cũng thay đổi.

Chẳng lẽ, nàng ta thật sự định phá hỏng hạnh phúc của chính mình sao?

Nghĩ như vậy, thân mình Diệp Âm Âm run lên, đột nhiên từ trong lòng ngực Giang Diệc Thừa thoát ra.

Quay người lại, thế nhưng khóc lóc bỏ chạy.

"Âm Âm!"

Lúc này, Giang Diệc Thừa cũng bất chấp tức giận, thần sắc biến đổi, lập tức liền đuổi theo.

Mà Diệp Bỉnh Hiên đứng ở một bên, sắc mặt khó coi mà liếc qua trừng mắt nhìn Vân Khuynh, cũng đi theo.

Chỉ có Diệp Cẩn Huy, là nhân vật chính hôm nay, hắn không có khả năng bỏ đi, nhưng lúc này, ánh mắt hắn nhìn mặt Vân Khuynh, lại tàn nhẫn đến mức giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

"Diệp Vân Khuynh, ngươi làm tốt lắm! Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Cẩn Huy ta, coi như không có đứa nghiệt nữ như ngươi!"

Hắn nói ra một câu nói tàn nhẫn, có ý đồ đem Vân Khuynh cùng Diệp gia phân rõ giới hạn.

Nhưng, trước mắt bao người, bước hành động tiếp theo (đánh, tát, v.v..), lại không cách nào thực hiện được.

"Cẩn Huy, ngươi đừng tức giận."

Một bên, Giang gia gia chủ tiến lên, trấn an vị "thông gia trước" này vài câu. Mà Giang phu nhân, tắc rụt rè mà đứng ở kia, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Khuynh, mang theo chán ghét.

Rốt cuộc, chuyện hai vị thiên kim Diệp gia, người ngoài không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ là biết rõ.

Chỉ là, vợ chồng Giang gia vẫn luôn cho rằng, vị Diệp Vân Khuynh nửa đường được nhận về này câu dẫn con trai nhà mình.

Nhưng, Diệp Âm Âm mới là vị thiên kim chịu vô vàn sủng ái của Diệp gia. Chỉ có cưới nàng, một mạch này của nhà bọn họ mới có trợ lực.

Diệp Vân Khuynh, tính thứ gì?

Nhìn biểu hiện của ba vị "trưởng bối" này, Vân Khuynh rũ đầu, làm ra bộ dáng chịu đả kích to lớn.

Trong lòng, nhưng thật ra âm thầm trào phúng.

Bọn họ nghĩ gì, nàng đều đã phỏng đoán được tám chín phần.

Nhưng...

Hy vọng, một lát nữa, bọn họ còn có thể nghĩ như vậy.

Vân Khuynh điều chỉnh ánh mắt, ngẩng đầu, tràn ra một nụ cười khéo léo, vừa định nói cái gì đó.

"Ta thấy có chút người nha, bay lên được ngọn cây liền cho rằng chính mình là phượng hoàng, còn không biết liêm sỉ mà đi vào yến hội tốt đẹp nhà người ta đại náo một phen."

Một đạo thanh âm kiều man bỗng nhảy vào.

(kiều man là gì mình bó tay... :v)

Là Trình Hân Nhiên!

Nàng là thanh mai trúc mã với anh em Diệp gia, tự nhiên cũng biết rõ ràng thân phận của Vân Khuynh, bởi vậy, mới âm thầm trào phúng mà nói như vậy.

Lúc này, Trình Hân Nhiên ngưỡng cằm, trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, tràn đầy khó chịu.

Mới vừa rồi, nàng chính là muốn cùng Hiên ca nói vài lời.

Nữ nhân này vừa đến, liền khiến hắn tức giận bỏ đi mất,  làm chậm trễ chuyện tốt của mình, thật là...

Vân Khuynh bị đâm một phen, nhưng cũng không có tức giận.

Nàng liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ đá quý hoa mỹ trước ngực đối phương, bên môi hiện lên một độ cung ý vị thâm trường.

Mà Trình Hân Nhiên, bị lơ đi hoàn toàn như vậy, lại là nổi giận.

"Ngươi có ý tứ gì? Khinh thường ta sao..."

Lời còn chưa dứt.

Đột nhiên, chỉ nghe được một tiếng "bang" ——

Giây tiếp theo, trong yến phòng, đột nhiên toàn bộ đều trở nên tối đen.

"Sao lại thế này?"

"A? Cúp điện..."

Tức khắc, đám người một mảnh xôn xao.

Trong không gian lớn như vậy, tối đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón.

Rất nhiều người kinh hoảng mà đi lại loạn lên, lại đụng phải người khác.

Trường hợp, một mảnh hỗn loạn.

Mà, trong một mảnh bóng đêm này, cũng có người không tiếng động gợi lên môi.

Vân Khuynh nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào cảnh tượng trong trí nhớ, bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng hướng về một vị trí mà di chuyển.

Rốt cuộc, cũng đến vị trí đã định.

Một đường không có va chạm.

Vân Khuynh xoay người, đang muốn thở ra một hơi.

Bỗng chốc, một cổ lực đạo đánh úp lại.

Giây tiếp theo.

Nàng bị mạnh mẽ giữ chặt, ngã vào một cái ôm ấm áp!

"Tiểu hồ ly." Trong không gian đen nhánh, tiếng nói trầm mị hơi khàn, mang theo hơi thở ấm áp, thấm vào cổ nàng, dẫn tới một mảnh run rẩy.

"Ngươi muốn làm gì? Ân?"

Vân Khuynh lập tức liền nhận ra thanh âm của người này, không khỏi cười nhạt.

"Ngươi không phải nói, đều tùy ta..."

Còn chưa nói xong, thân hình cao dài kia, bỗng nhiên đè ép xuống.

Có bàn tay giữ chặt gáy nàng. Chỉ trong một cái chớp mắt. Mặt đẹp Vân Khuynh bị nâng lên.

Giây tiếp theo, đã bị cắn môi. 

=======

Ahihi... ahihi... Năn nỉ ta đi, ta ra chương mới sớm cho. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro