Chương 24: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở nóng rực, từng chút từng chút xâm lược cảm quan của Vân Khuynh.

Trong bóng đêm, nam nhân đem nàng vây chặt tại vùng không gian kín kẽ này, nảy sinh ác độc mà hôn nàng.

Khoảnh khắc môi lưỡi dây dưa đến cực hạn, Vân Khuynh hoàn toàn bị hấp thụ hết không khí, chỉ cảm thấy một mảnh choáng váng.

Từ trước đến nay, không có người, đối với nàng như vậy.

Thân mật như vậy, liền giống như một hồi bẫy rập tình mê, làm nàng không biết phải làm sao.

Nhưng là...

Đèn chuẩn bị sáng rồi.

Hỗn đản!

Vân Khuynh vươn tay, muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện, thân mình sớm đã mềm nhũn vô lực.

"Ti ——"

Sau tiếng dòng điện lưu chuyển, trong phòng nháy mắt lại khôi phục ánh sáng.

Đám người đang kinh hoảng, cũng khôi phục bình tĩnh.

Nhưng, chỉ được vài giây.

Một giọng nữ tức muốn hộc máu liền vang lên.

"Trời ạ! Vòng cổ của ta không thấy nữa!"

Là Trình Hân Nhiên! Chỉ thấy nàng ta giận đến giậm chân, nói: "Nhất định là có người nhân lúc hỗn loạn trộm mất!"

Vừa nói, lại đảo mắt khắp nơi.

Đột nhiên, dừng lại tại một vị trí.

"Diệp Vân Khuynh! Có phải là ngươi hay không!"

Mọi người theo tiếng nhìn qua, lại thấy Vân Khuynh đứng trong một góc, mặt đẹp ửng đỏ, mà thần sắc, cũng xác thật có vài phần kinh hoảng.

Không phải chứ?

Chẳng lẽ thật sự là Diệp gia đại thiên kim trộm?

Nhất thời, liền có ánh mắt hoài nghi rơi trên người Vân Khuynh.

Mà Trình Hân Nhiên nghe được những tiếng nghị luận, cũng càng khẳng định, chỉ thấy nàng ta mày liễu dựng ngược, hung hăng nói: "Nhìn ngươi chính là bộ dáng có tật giật mình! Mau giao ra đây cho ta!"

Đây là, chuyện gì a!?

Vân Khuynh âm thầm cắn răng, bình ổn thân mình, mắt đẹp nhanh chóng hướng về phía Bùi Quân Mịch đã đi xa mấy mét bên kia liếc mắt một cái.

Hỗn đản!

Gì mà có tật giật mình chứ?

Nàng, nàng chỉ là bị một cái hỗn đản hôn đến hôn mê được chứ.

Tính.

Vân Khuynh hít sâu một hơi.

Vẫn còn nằm trong kế hoạch của mình, liền an tâm, mở miệng nói.

"Vị tiểu thư này vu oan không khỏi quá mức tùy ý. Ta không lấy."

Trình Hân Nhiên lại vẫn là hùng hổ doạ người.

"Ngươi còn giảo biện? Rõ ràng vừa nãy trước khi cúp điện, ngươi ở bên này, vì cái gì khi đèn sáng, liền đứng ở một góc xa như vậy! Rõ ràng là ngươi trộm vòng cổ của ta, muốn nhân cơ hội chạy trốn!"

Trong mắt Vân Khuynh hiện ra một mạt bất đắc dĩ: "Một thân trang phục của ta hôm nay, nếu như trộm vòng cổ của ngươi, thì có thể giấu đi nơi nào?"

Ách.

Mọi người quét mắt nhìn trang phục của Vân Khuynh, dưới bộ lễ phục, đường cong đẹp đẽ như ẩn như hiện.

Đúng thật.

Ăn mặc như vậy, muốn giấu một cái vòng cổ, đều là khó như lên trời a.

Vân Khuynh lại nói: "Vị tiểu thư này nếu như không yên tâm, ta cũng không ngại vào trong phòng, cho ngươi tự mình kiểm tra."

Lúc này, Trình Hân Nhiên nhất thời nghẹn họng.

Nàng sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Vân Khuynh, lại thấy đối phương giống như kinh hoảng mà liếc về phía bên phải.

Ân?

Trình Hân Nhiên nhìn theo, đột nhiên chợt lóe linh quang, bừng tỉnh đại ngộ.

"Ha! Ta đã biết!" Nàng đắc ý dào dạt mà mở miệng, "Chính là ngươi trộm! Nhưng là, ngươi không đặt ở trên người, mà nhân lúc hỗn loạn quăng ra bên ngoài đúng không!"

Nói, tay nàng nhấc lên, thẳng tắp chỉ về phía một phương hướng.

"Đó là nơi nào?"

Cách không xa góc Vân Khuynh đang đứng, có một cái cửa ra vào.

Lúc này, quản gia Vương bá nhìn thoáng qua, đáp: "Trình tiểu thư, đó là lối vào hoa viên."

"Hừ!" Trình Hân Nhiên lập tức hừ lạnh, nhìn đến sắc mặt dần dần thay đổi của Vân Khuynh, càng chắc chắn nói: "Ngươi nhất định là đem vòng cổ giấu ở hoa viên đi."

Mà Vân Khuynh bị nàng chất vấn, trên mặt lại thật sự giống như trở nên kinh hoảng, chỉ là như cũ nói: "Ta không có!"

"Có hay không, không phải những lời biện minh giả dối của ngươi là có thể chấp nhận!"

Trình Hân Nhiên đã tin tưởng không thể nghi ngờ, liền trở nên vênh váo tự đắc, vừa nhấc chân, liền bước vội đến phương hướng kia.

"Hôm nay, bổn tiểu thư nhất định phải bắt ngươi hiện nguyên hình!"

"Ngươi..." Vân Khuynh cắn cắn môi, cũng bước theo, giống như là muốn ngăn cản nàng ta.

Lúc này, chúng khách khứa chính là nổ tung nồi.

Đừng nói gì mà tinh anh quyền quý, tâm trạng bát quái, mỗi người đều có.

Vì thế, mọi người vây lại, sôi nổi hướng về phía hoa viên đi đến.

Lúc này.

Màn đêm buông xuống, trong hoa viên Diệp trạch, bóng cây đung đưa.

Một hành lang dài ưu nhã, từ cửa ra, nối thẳng đến sâu bên trong.

Hoa viên kiểu cách Trung Quốc, lúc này, chỉ hơi mờ sáng.

Trình Hân Nhiên nâng lên làn váy, hùng hổ đi về phía trước. Rất nhiều khách khứa muốn xem náo nhiệt, cũng tụ lại bên người nàng ta.

Ở phía sau, Vân Khuynh lại cố tình thả chậm bước chân.

Đột nhiên.

Tại một ngã rẽ, một ngọn núi giả hiện ra trước mắt mọi người.

"Ân... Các ngươi xấu lắm... A nga, đừng..."

"Tiểu yêu tinh! Chẳng lẽ ngươi không thích..."

"A... Ta thích lắm... Ca ca, Thừa ca ca, nhẹ một chút..."

Những thanh âm ái muội, liên tiếp truyền tới bên tai mọi người.

Mới đầu, không ít người sắc mặt vi diệu, còn nghĩ là đôi hạ nhân nào của Diệp gia đang "làm chuyện tốt".

Nhưng nghe nghe, lại bắt đầu cảm thấy không đúng.

Trong đó, Trình Hân Nhiên, càng là sắc mặt đại biến!

Chỉ thấy nàng ta bước nhanh vài bước, chỉ một chút liền đã vọt tới bên kia núi giả.

"A!"

Giây tiếp theo, một giọng nữ mang theo không thể tin tưởng, sắc nhọn mà vang lên.

Mọi người đều vòng lại đây. Vừa thấy, cũng là ngây ngẩn cả người!

Chỉ thấy một nữ hai nam, ba thân hình trần như nhộng.

Lại vẫn còn đang duy trì tư thế tình cảm mãnh liệt!

Nhưng, càng khiến cho mọi người kinh hãi chính là, mấy người này, lại là Diệp Âm Âm, Diệp Bỉnh Hiên cùng với Giang Diệc Thừa!

Trời ạ!

Lập tức, Diệp Âm Âm liền duyên dáng gọi to một tiếng, sắc mặt trắng bệch, một chút đã bị hai nam nhân chắn phía sau.

Giang Diệc Thừa cùng Diệp Bỉnh Hiên, cũng là lòng rối như tơ vò, khuôn mặt tuấn tú đều trở nên vặn vẹo!

Lúc này.

Không ít khuê tú ái mộ hai người, nhìn đến màu da xấu xí cùng với hơi thở dục vọng dơ bẩn đầy người bọn họ, đều không khỏi cảm thấy buồn nôn!

Phản ứng lớn nhất, tự nhiên là Trình Hân Nhiên.

Chỉ thấy nàng ta giống như điên rồi mà chạy vội đến, liền phải kéo lấy Diệp Âm Âm.

"Ngươi tiện nhân này! Hắn, hắn là anh trai ruột của ngươi a, ngươi không biết xấu hổ!"

Đáng tiếc, người trong lòng của nàng, lại còn không khách khí mà đẩy ra.

Lúc này, Trình Hân Nhiên càng trở nên hoàn toàn không có lý trí!

Nàng ta bò dậy, lại giống như một con chó điên hung hăng. Hướng về phía ba người kia, nhào tới.

Lập tức, bốn người được gọi là "con cái thế gia con", hỗn loạn thành một đoàn.

Những khách khứa khác cùng tiến lại đây, mặt đầy hoảng sợ, không biết làm sao.

"Trình tiểu thư, vòng cổ của ngươi tìm được rồi, thế nhưng là ở phía dưới một cái bàn!"

Đột nhiên, Vương bá từ phía sau chạy tới, vui mừng kêu lên.

Phía sau hắn, đi theo là Diệp Cẩn Huy cùng với vợ chồng Giang thị.

Nhưng mà.

Chuyện về chiếc vòng cổ, đã không còn có người quan tâm.

Diệp Cẩn Huy rốt cuộc thấy được tình hình tại hiện trường, đồng tử hắn co chặt lại, lạnh lùng nói.

"Các ngươi đang làm gì!"

Hai đứa ngu xuẩn này, thế nhưng liền dây dưa với Âm Âm ở hoa viên!

Mà Giang phu nhân nhìn thấy đứa con trai vô liêm sỉ như vậy, càng là không thể tin được, sắc mặt biến đổi, thiếu chút nữa liền ngất đi.

"Thằng con ngươi dạy tốt!"

Giang gia chủ tức muốn hộc máu ném xuống một câu, lại đối Diệp Cẩn Huy cả giận nói: "Diệp Cẩn Huy, con gái nhà các ngươi, cũng đều không phải thứ gì tốt!"

Trường hợp, tức khắc một mảnh hỗn loạn.

Trong màn đêm tăm tối, có ánh đèn flash bỗng nhiên sáng lên.

Tại một góc không người chú ý.

Vân Khuynh gợi lên môi, trào phúng cười.

Quả nhiên, đúng như lời hệ thống đã nói, bởi vì sự vận chuyển của nguyên thế giới, trong tình huống không có cường lực ngăn cản, kịch bản "nguyên gốc" tại hoa viên này, vẫn trình diễn như cũ.

Nàng nghĩ như vậy, lúc này đây, khi lại đối diện với bộ mặt xấu xí của đoàn người "khí vận chi nữ", đã chỉ còn có hờ hững.

Vân Khuynh xoay người, bỗng dưng, có thân hình quen thuộc lại lần nữa bao nàng lại.

Giây tiếp theo, nàng đã tiến vào một lòng ngực ấm áp, nâng lên mắt, liền thấy Bùi Quân Mịch rũ xuống cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, ý vị không rõ mà nhìn chính mình.

"Tiểu phôi đản. Phương pháp của ngươi để giúp ta có được Diệp Âm Âm, chính là cho ta thấy tận mắt sự vô sỉ của nàng ta sao?"

Vân Khuynh không tránh không né, thẳng tắp nhìn vào ánh mắt của hắn, mỉm cười yên nhiên.

"Bùi tiên sinh. Phương pháp bày tỏ quyết tâm muốn có được Diệp Âm Âm của ngươi, chính là hôn ta sao?"

Mặt đẹp của nàng đã hồng thành một mảnh, lại lấy hết can đảm, nâng lên cánh tay mảnh khảnh, nhắm hai mắt, vòng lên cổ hắn.

"Về nhà giải thích. Được chứ?"  

=======

Đoán xem tiếp theo sẽ như thế nào... Đoán xem... :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro