Chương 3: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng chốc, tinh tế tiếng mèo kêu vang lên. Một đoàn hắc ảnh không biết từ nơi nào, chạy ra tới.

"Ai nha... Là mèo con a... Ân, đừng tới đây, ngứa quá đi..." Nghe thấy kiều mị giọng nữ vang lên, nam nhân vốn dĩ sắp đến cạnh cửa bỗng dưng đen mặt, lập tức lại xoay trở về, gia nhập bên kia ba người đang "tình cảm" mãnh liệt.

"Tiểu yêu tinh..." Thực mau, dây dưa ái muội âm thanh lại lần nữa vang lên.

Phí sau cửa.

Vân Khuynh cuộn mình trong tủ giày, cả người đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Nguy hiểm thật...

Nàng che miệng lại, yên lặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, rón ra rón rén bò dậy, động tác nhẹ tới cực hạn.

Khoảnh khắc đem bàn tay đặt lên thanh cài cửa kia, nàng thoáng nhìn lại, lại thấy bốn người vốn dĩ lăn đến cùng nhau thành một đoàn, hình như chính là hướng về phía bên này mà tới gần!

Trời đất!

Vân Khuynh cắn chặt răng, bàn tay lại là càng nhanhtốc độ.

"Ca -----"

Cho đến cánh cửa lớn khắc hoa kia khép lại, nàng rốt cuộc nhịn không được, cất bước, bước nhanh về phía trước.

Thậm chí, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy chậm dần.

Kỳ thật, nếu có thể, Vân Khuynh sẽ chạy như điên!

Nhưng, đối với khối thân thể yếu đuối này của nguyên chủ, chạy chậm, đã là giới hạn lớn nhất.

Hệ thống không có nhắc nhở.

Dọc theo đường đi, Vân Khuynh không dám quay đầu lại, cũng không lưu ý cảnh sắc mới lạ bên cạnh, chỉ có thể tận lực mà di chuyển bước chân, rời xa căn biệt thự dơ bẩn kia.

Ở thế giới này, tuy rằng có pháp luật, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, đối với một đám người hoành hành nghịch thiên bên cạnh "Khí vận chi nữ" mà nói, muốn giam cầm, dụng hình  với mộtnữ tử yếu đuối như nàng, căn bản không cần tốn nhiều sức!

Nàng không xác định được, động tĩnh lúc nàng mớivừa đóng cửa, có thể hay không lại khiến cho bọn họ chú ý.

Không biết qua bao lâu, Vân khuynh chỉ cảm thấy chân ngày một nặng, hô hấp cũng ngày càng trở nên dồn dập.

Cho đến lúc nàng sắp vô lực.

Đột nhiên, nàng lảo đảo một cái.

"Tin -----"

Tiếng còi lớn, bỗng chốc vang lên bên tai.

Giao lộ phía trước, một chiếc Roll-Royce thuần đen, chợt lóe ra.

Thẳng tắp lao tới phía Vân Khuynh!

Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh lấy tay chống đất, tận lực hướng một bên lăn qua.

"Tê..." Tiếng lốp xe ma sát phóng đại, thân xe dừng lại.

Vân Khuynh ngã bò xuốngđầu xe đã gần như không còn khoảng cách. Mùi xăng từ sàn xe bay ra, nàng ôm đầu, cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Vân Khuynh đang giãy giụa nhấc lên nửa người trên, ánh vào mi mắt là một đôi giày da màu đen.

"Có sao không?" Giọng nói từ tính, mang theo một cổ lười biếng nói không nên lời, truyền đến từ đỉnh đầu nàng.

Đồng thời, một mạt bóng đen hoàn toàn bao trùm thân mình nàng. Vân Khuynh chậm rãi nâng lên mắt.

Nam tử tuấn mị tuyệt luân, chính đứng ở phía trước nàng.

Một cặp mắt đào hoa mang theo mười phần phong lưu hơi nâng lên, đối diện với đôi mắt long lanh đang trợn to của nàng.

Vân Khuynh nhìn hắn, nhất thời thế nhưng ngơ ngẩn.

Một tiếng cười khẽ, nam tử cúi cuống nửa người, đến gần nàng: "Vị tiểu thư này, ngươi là... bị đâm đến choáng váng sao?"

Ngữ khí trêu chọc, lập tức làm Vân Khuynh bừng tỉnh.

Thoáng chốc, mặt đẹp ửng đỏ.

Hai người khoảng cách quá gần! Phải biết rằng, kiếp trước, Vân gia Thiên kim luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, trước nay luôn cách nam tử một khoảng cách "an toàn" không nhỏ.

Quá thất lễ!

Nam tử nhìn đến bộ dáng của nàng là một bộ quẫn bách, lại rõ ràng đã hiểu lầm, sâu trong mắt lại xẹt qua một tia mỉa mai.

Chỉ sợ, lại là một nữ nhân muốn cùng hắn trình diễn tiết mục "Ngoài ý muốn" mà thôi.

Vân Khuynh tự nhiên không biết suy nghĩ của hắn.

Trên thực tế, chàng trai này, tuy rằng là Nhất "Tuyệt sắc" một người trong số những người nàng đã từng gặp. Nhưng nếu chỉ có như vậy, nàng không đến mức thất thố.

Mới vừa rồi, nàng sở dĩ sửng sốt, hoàn toàn là từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhận ra thân phận của hắn.

Bùi Quân Mịch, lại là một nam nhân có gút mắt cùng Diệp Âm Âm.

May mắn, hiện tại hắn còn không quen biết nguyên chủ,

Vân Khuynh trong lòng nghĩ mà sợ, không rãnh để ý đến Bùi Quân Mịch trêu chọc, chính là cố sức mà đứng thẳng lên.

"Xin lỗi."

Nàng ném xuống hai chữ, lướt qua mặt nam nhân, quay người lại, bước nhanh mà rời đi.

...

Bùi Quân Mịch đứng tại chỗ, mày đẹp nhăn lại.

Nếu hắn không nhìn lầm, ánh mắtmới vừa rồi của cô gái đó, tràn đầy khinh thường. Giống như, đang xem một cái vô cùng căm ghét dơ đồ vật.

Khóe môi mỏng nhấp ra một mạt kỳ dị độ cung, ánh mắt sâu thẳm.

*

Khách sạn Đế Hào.

Thời điểm Vân Khuynh dựa vào nguyên chủ ký ức sờ soạng đến được nơi này, đã là buổi tối.

Sau khi thoát khỏi phạm vi vị trí của đám "Khí vận sủng nhi", trên người nàng nhiều thêm không ít xanh tím, nhưng đi đi dừng dừng, ít nhất về mặt thể lực, cuối cùng đã khôi phục lại.

Lúc này, Vân Khuynh đã trở lại căn phòngxa hoa nơi cư trú của nguyên chủ, nội tâm rốt cuộc thả lỏng.

Rốt cuộc, cũng có tâm tình đi đánh giá "Tân thế giới".

Nàng luôn luôn bị tư tưởng Nam tôn trói buộc, không nghĩ tới, sẽ có một cái "Thời đại" nam nữ bình đẳng. Cho dù là nữ, cũng có thể quang minh chính đại mà đề ra nguyện vọng, có thể tự do yêu đương, nỗ lực lựa chọn sinh hoạt mà chính mình muốn.

Thật là... Thật tốt quá.

Vân Khuynh có chút hưng phấn mà đùa nghịch đủ loại đồ điện thần kỳ ở hiện đại, sâu trong nội tâm nàng, có thứ gì đó đang thay đổi.

Nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười tám tuổi.

Nợ máu, từng làm cho nàng một đêm trưởng thành, tâm như tro tàn.

Mà hiện giờ, hết thảy lại có hy vọng, tính tình của nàng, tự nhiên lại dần dần sống lên.

Chỉ là, rốt cuộc có nhiệm vụ trong người, Vân Khuynh chơi không bao lâu, liền lại an tĩnh.

Nàng vào phòng tắm, một bên cẩn thận mà bắt đầu xử lý đủ loại trầy da vừa mới gây ra. Một bên bắt đầu sắp xếp tin tức do hệ thống cung cấp.

Mỗi khi tiến vào một thế giới, Hệ thống sẽ truyền cho nàng vị diện tin tức cùng với nguyên chủ trước khi chết "ký ức".

"Cốt truyện" là văn bản tự thuật "khô khan", mà "Ký ức" của nguyên chủ, lại có bản ghi âm "tươi sống" cùng với đoạn ngắn băng ghi hình.

Chỉ một khi tổng hợp hai loại tin tức này, Vân Khuynh mới có thể nhanh chóng phân biệt ra các loại nhân vật.

Lúc này, nàng tâm trạng nặng nề mà sửa sang lại những chuyện nguyên chủ gặp phải, cũng là hít hà một hơi.

Vị diện này được Hệ thống mệnh danh là "Hào môn cấm luyến". "Khí vận chi nữ" Diệp Âm Âm, vốn là con gái duy nhất Diệp gia hào môn, không có mẹ. Có cha cùng với anh trai sủng nàng, còn có vị hôn phu môn đăng hộ đối Giang Diệc Thừa, có thể nói là giống như đời sống của một cô Công chúa.

Biến cố xảy ra sau tiệc sinh nhật Diệp Âm Âm tròn mười tám tuổi. Đêm đó, Diệp gia gia chủ Diệp Cẩn Huy, cũng chính là cha của Diệp Âm Âm, thế nhưng trong lúc say rượu đem nàng ôm lên giường!

Diệp Âm Âm ỡm ờ xuống dưới, hai người một đêm mê loạn. Lúc sau, anh trai nàng là Diệp Bỉnh Hiên biết được việc này, thế nhưng cũng nhân cơ hội "muốn" nàng.

Lúc này, mối quan hệ của ba người hoàn toàn biến chất! Diệp Âm Âm, cũng theo đó lâm vào thống khổ "tình yêu" cùng cha và anh trai.

Đồng thời, nàng cảm thấy thực xin lỗi vị hôn phu Giang Diệc Thừa, liền nghĩ từ hôn. Mà Giang Diệc Thừa đối với nàng nhất quán thâm tình, không rõ nguyên do, đương nhiên không chịu.

Không nghĩ tới, lúc này, Diệp Cẩn Huy lại chỉ ra, Giang Diệc Thừa đang cùng một cô gái dây dưa.

Trong lúc mấy người giằng co, thế nhưng trời xui đất khiến lại phát hiện, cô gái đó, cũng là Diệp gia huyết mạch, còn có, vẫn là chị em sinh đôi của Diệp Âm Âm!

======

PS. Bổ sung giả thiết:

1. Trong mỗi cái thế giới mà Vân Khuynh xuyên đến thân phận đều là "Nguyên phối", là có ý nghĩa xác định tình huống "thượng bị tam". Cũng chính là bị "Khí vận chi nữ" đoạt nam nhân, hoặc vô duyên vô cớ bị "Khí vận chi tử" vứt bỏ tiền nhiệm, chứ không phải bỗng dưng hóa đen.

2. Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, trừ bỏ ngay từ đầu cần tất yếu thuyết minh, giả thiết, kỳ thật, độ tồn tại của hệ thống cũng không cao, nên sẽ không bán manh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro