Chương 6: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cúi xuống, hơi thở ấm áp hoàn toàn chạm đến cổ của Vân Khuynh.

Cặp mắt đào hoa kia mang theo mười phần mị hoặc, nghiêng nghiêng ngắm về phía này. Bầu không khí lúc này, lại là nói không rõ ái muội.

Bùi Quân Mịch...

Lần này, Vân Khuynh bị bộ dáng làm bộ làm tịch này của hắn áp chế, thế nhưng không hề rối loạn trận tuyến ban đầu.

Không sai, người này, chính là người mà hôm nay nàng suýt chút đụng phải - Bùi Quân Mịch.

Lúc ấy, nàng chỉ vội vàng nhớ ra được vị này cùng "Khí vận chi nữ" cũng có gút mắt, còn tưởng rằng hắn cũng là một trong số những nam nhân của Diệp Âm Âm.

Về sau, sắp xếp lại cốt truyện, mới phát hiện ra chính mình đã hiểu lầm.

Quả thật, vị này, ở thế giới gốc, cũng là có hảo cảm với Diệp Âm Âm. Mà thân phận của hắn, cùng với vẻ bề ngoài, tuyệt đối không hề thua kém Giang Diệc Thừa hay cha con Diệp gia.

Nhưng cuối cùng, hắn lại không trở thành người trong "Hậu cung" của "Khí vận chi nữ". Nguyên nhân là, tính chiếm hữu của hắn quá cao, tuy rằng có hảo cảm với Diệp Âm Âm, nhưng lại không thể tiếp thu chuyện cùng nam nhân khác dùng chung.

Vì thế, hắn lập kế hoạch tiêu diệt từng nam nhân một bên cạnh Diệp Âm Âm, muốn một mình độc chiếm nàng. Cuối cùng bị ba người Giang Diệc Thừa hợp lực đả kích, từ đây bắt đầu suy tàn.

Nghĩ tới đây, Bùi Quân Mịch, thực ra lại giống với Diệp Vân Khuynh, đều là những tồn tại gây trở ngại cho "Khí vận chi nữ" cùng với "tình yêu chân chính".

Tâm tình Vân Khuynh vừa động, lại đã có chút ý tưởng ẩn ẩn hình thành.

Bất quá, nàng lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Bùi gia chủ nói đùa."

Bùi Quân Mịch nhìn thấy bộ dáng trấn định này của nàng, nhưng thật ra lại tăng thêm vài phần hứng thú.

Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Diệp Vân Khuynh biết thân phận của chính mình.

Chỉ là, hắn vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một nữ nhân muốn câu dẫn chính mình, vừa phái người điều tra, lại phát hiện hóa ra là Giang gia Thiếu phu nhân.

Chuyện này... Liền có ý nghĩa sâu xa.

"Nga? Giang phu nhân hôm nay vừa là ngã trước xe của ta, vừa là nửa đêm viếng thăm, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?"

Bùi Quân Mịch cúi đầu, cố tình dựa sát vào mặt của Vân Khuynh, ánh mắt nghiền ngẫm.

Thực ra tất cả đều là trùng hợp...

Vân Khuynh trong lòng chửi thầm, nhưng mở miệng ra lại là phản bác hắn xưng hô: "Bùi gia chủ nếu không ngại có thể gọi ta là Diệp tiểu thư..."

Xưng hô bằng danh hiệu Giang phu nhân này, thật sự làm nàng buồn nôn.

Giây tiếp theo, một đạo bóng hình lao đến.

Vân Khuynh còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã bị nam nhân đè ở trên giường.

Bùi Quân Mịch ngồi xuống mép giường, từ trên cao mà nhìn xuống nàng, môi mỏng khẽ nhếch.

"Ngươi nói như vậy... Ta sẽ hiểu lầm nha..."

Vân Khuynh nhất thời ngẩn ra, nhớ lại một chút, mới phát giác được, lời mà mình vừa nói, đối với một người nam nhân xa lạ mà nói, thật là quá mức ái muội.

Giống như một người "Đã kết hôn nữ tữ" muốn cùng nam nhân khác ám chỉ điều gì...

Nàng không tự giác cắn chặt môi dưới, mặt đẹp trong nháy mắt đỏ ửng.

"Ta không phải..."

Vân Khuynh mở miệng nghĩ muốn giải thích, lại không biết rằng, nàng ngã vào trên giường, tóc đẹp rối tung xõa ra, bộ dáng thanh khiết không dính bụi trần, chính là đang dụ dỗ người khác phạm tội.

Ánh mắt Bùi Quân Mịch chợt lóe, nhăn lại mi, có chút không thể tin được, lại có chút tức giận: "Chẳng lẽ... Diệp, tiểu, tỷ, thực sự là muốn 'minh châu khác đầu'?"

Lời này, tuy rằng mịt mờ, lại giống như chói lọi trào phúng.

Vân Khuynh cứng lại, cũng nhịn không được, chính trào phúng trở lại: "Bùi gia chủ không khỏi quá tự luyến đi."

"Hơn nữa, ta cho rằng, người mà ngươi cảm thấy hứng thú, hẳn là một vị Diệp tiểu thư khác mới đúng."

Nhìn đến cặp mắt kia dần trở nên sắc bén, Vân Khuynh bình tĩnh cười.

"Ta nghĩ, chúng ta có thể nói chuyện về ----- Diệp Âm Âm."

 Yên tĩnh trong chốc lát.

"Ngươi nghĩ nói như thế nào?" Trong đêm tối, ánh mắt nam nhân trở nên tối tăm không rõ.

Vân Khuynh hơi hơi hé miệng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ta đói bụng."

...

Sau một lúc lâu.

Tại quầy bar.

Vân Khuynh tay cầm đũa, ưu nhã kẹp khối điểm tâm cuối cùng, đưa vào trong miệng.

Mùi vị thơm ngọt đó, làm cặp mắt trong trẻo long lanh mở lớn vài phần. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, nở rộ ra ánh sáng của sự sung sướng.

Đối diện.

Tuấn mị nam tử quơ quơ ly rượu vang đỏ trong tay, cách bề mặt thủy tinh, hướng nàng liếc một cái ánh mắt.

Aizzz...

Từ khi bị nhốt từ đời trước tới nay, nàng thật lâu chưa có ăn qua đồ ăn ngon.

Vân Khuynh chép chép miệng, hoàn toàn không chú ý đến tầm mắt mang mười phần cảm giác tồn tại kia.

"Như thế nào, Diệp tiểu thư đối với việc chiêu đãi của ta vừa lòng sao?"

Thấy nàng giống như còn đang trong bộ dáng hồi tưởng hương vị món ăn, Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, vẫn là mở miệng trước.

Vân Khuynh hoàn hồn, vội đáp lại một cách lễ nghĩa chu toàn.

"Bùi gia chủ chiêu đãi, tự nhiên là chu đáo."

Nàng thu lại biểu cảm dư thừa, trực tiếp đi vào vấn đề: "Ta cả gan suy đoán, Bùi gia chủ, ngài là có vài phần ý tứ đối với Diệp Âm Âm sao?"

Bùi Quân Mịch ánh mắt hơi lóe, "Ngươi dùng cái gì để nhận biết?"

Vân Khuynh nhất thời bị nghẹn.

Nói thật, nàng cũng không hiểu, vì lý do gì mà Bùi Quân Mịch nảy sinh hứng thú đối với Diệp Âm Âm.

Nhưng, tin tức thế giới mà Hệ thống cấp cho nàng, chính là như vậy.

Vậy thì... nàng cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng chắc chắn, thẳng tắp nhìn lại hắn.

 Trong một chớp mắt, khi cặp mắt long lanh kia chạm vào đáy mắt của hắn, Bùi Quân Mịch liền chuyển ánh mắt, cũng không lại rối rắm vấn đề này, chỉ là lười nhác nói: "Liền tính đúng là như vậy, thì cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào với Diệp tiểu thư đi?"

"Hay là, Diệp tiểu thư tính toán tự mình tuyển một người anh rễ hợp tâm ý?"

Lời nói ngả ngớn, Vân Khuynh khựng lại, chỉ là nói: "Nếu Bùi gia chủ đã tra xét ta, như vậy cũng biết vốn dĩ người có hôn ước với Giang Diệc Thừa, phải là Diệp Âm Âm mới đúng đi?"

Bùi Quân Mịch nhướng mày, rất có hứng thú mà hướng nàng liếc mắt một cái, ý bảo nói tiếp.

Vân Khuynh hít sâu một hơi, trực tiếp nói thẳng: "Hiện tại, bọn họ vẫn có mối quan hệ không cạn." Nàng nhìn về phía hắn, nhoẻn miệng cười: "Ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác?"

Bùi Quân Mịch môi mỏng khẽ nhếch: "Phương pháp hợp tác như thế nào?" Hắn làm như cố ý hỏi, nhưng trong cặp mắt đào hoa lạnh lùng kia, lại hiện lên một mạt trào phúng.

Thần sắc kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, cực nhanh, nhưng, Vân Khuynh vẫn nhìn thấy được.

Nam nhân này, không cho rằng nàng sẽ sử dụng một cái thủ đoạn không ra gì đi?

Vân Khuynh khẽ cong môi, gợi lên cực đẹp độ cung: "Ta có thể giúp ngươi được đến Diệp Âm Âm, chỉ cần, ngươi giúp ta, đoạt được quyền khống chế hai nhà Diệp, Giang!"

....

Tĩnh lặng.

Nam nhân nheo lại mắt, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.

Diệp, Vân, Khuynh, Bùi Quân Mịch nâng lên chiếc cốc có chân dài, ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, trong lòng âm thầm đọc tên của nàng.

Không thể không thừa nhận, cô gái này, lại lần nữa khiến cho hắn cảm thấy một hồi ngoài ý muốn.

Tuy rằng, lời nói của nàng, có thể nói là cuồng vọng nhất, vô tri nhất trong số những lời mà hắn từng nghe, nhưng trong cặp mắt kia có dã tâm thiêu đốt cùng với tự tin, quả thực kiên định đến mức khiến cho người khác tin tưởng.

Thật sự là... Khiến cho người khác hưng phấn.

"Chỉ một Diệp Âm Âm, liền muốn đổi quyền khống chế hai đại hào môn?" Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, nhướng mày: "Bàn tính này của Diệp tiểu thư, giống như là đánh quá khéo."

"Bùi gia chủ nếu cũng tưởng chia một chén canh, tự nhiên hoan nghênh ngài." Vân Khuynh không thèm để ý mà nói. "Sau khi nắm được hai nhà trong tay, lại dựa vào bản lĩnh nói chuyện."

Trong trí nhớ của nàng, sau khi nguyên chủ hắc hóa, liền sưu tập không ít nội tình hai nhà Giang, Diệp, chuẩn bị liều chết một kích. Bất đắc dĩ, cuối cùng không địch lại khí vận nghịch thiên của "Khí vận chi nữ".

Bất quá hiện tại, tin tức trong trí nhớ nguyên chủ, chính là thứ khiến cho nàng có thể phát ra tự tin.

"Bùi gia chủ, ý ngài như thế nào?"

Vân Khuynh mang lên khí thế của đệ nhất Thiên kim Đại Triều, không hề ngụy trang.

Bùi Quân Mịch mang vẻ mặt tối tăm không rõ, đảo qua ánh mắt của nàng, lại càng trở nên u ám.

Giây tiếp theo, hắn trầm giọng, lười biếng mà phun ra vài chữ.

=======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro