Chương 7: Hào môn cấm luyến, công lược Boss tà mị (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta thật chờ mong."

Thành công!

Bên môi Vân Khuynh thấp thoáng một mạt ý cười, vừa định nói cái gì đó.

Nam nhân bỗng chốc đứng lên.

"Đêm đã khuya rồi, Diệp tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt đi."

Không đợi nàng kịp phản ứng lại, Bùi Quân Mịch đã nhấc chân, vài bước liền đã đến cạnh cửa.

Chợt, biến mất phía sau cánh cửa đã khép.

Này... Sao lại thế này?

Nhìn không ra, nam nhân này còn có phong độ như vậy?

Vân Khuynh bỗng dưng trở thành tu hú chiếm tổ, nàng cắn cắn môi dưới, cảm giác nguyên một ngày lăn lộn mệt mỏi, liền mạnh mẽ trào lên.

Mặc kệ.

Ngủ rồi nói sau.

Nàng do dự vài giây tại quầy bar, rốt cuộc nhịn không được, quyết định hướng về phía giường lớn bỏ giáp đầu hàng.

Vài giây sau.

Vân Khuynh tê liệt ngã xuống mềm mại nệm êm, phát ra một tiếng thoải mái than thở.

Không bao lâu sau, ý thức của nàng liền có chút mơ hồ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như có nhàn nhạt mùi thuốc lá, quanh quẩn tại chóp mũi.

Từ từ.

Mùi này... Không phải là mùi hương trên người Bùi Quân Mịch đi?

Vân Khuynh cả kinh, nháy mắt bị dọa tỉnh.

Trong chớp nhoáng, cốt truyện chợt hiện ra.

Hình như... Vị Boss này có thói quen ở sạch?

Vân Khuynh trừng lớn mắt, ở trong bóng đêm đen tuyền một mảnh, nghiêm túc tự hỏi một vấn đề.

Chẳng lẽ, thật ra là, Bùi Quân Mịch ngại căn phòng này đã bị nàng làm dơ, nên mới vừa quay đầu liền đi?

*D*

Hôm sau.

Ánh sáng ban mai thông qua cửa sổ tòa nhà cao tầng chiếu vào trong phòng, rơi vào mí mắt của nữ tử đang say ngủ trên giường.

Hình như có ánh mắt nguy hiểm đang chăm chú vào nàng, thân mình Vân Khuynh run rẩy.

Giây tiếp theo, nàng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.

Ánh vào tầm mắt là một thân ảnh thon dài.

!

Bỗng nhiên cả kinh, chỉ một cái chớp mắt, toàn bộ ý thức của Vân Khuynh liền quay trở về.

"Ngươi...!"

Nàng còn chưa định hình được lời nói, sau khi nhìn rõ thân phận của người tới một khắc, toàn bộ nuốt xuống.

Mẹ ơi.

Nam nhân này tối hôm qua mới nói đem căn phòng này nhường cho mình, sáng sớm tinh mơ, lại đột nhiên xuất hiện dọa người.

Cũng không thể trách nàng nhất thời thất thố.

Sau khi bình tĩnh lại, Vân Khuynh kéo chăn bao trùm chính mình, âm thầm cắn răng: "Sáng sớm, Bùi gia chủ có gì chỉ bảo?"

Bùi Quân Mịch đứng thẳng tại vị trí cách không xa mép giường, tuấn mị mặt mày, thế nhưng khó có được mà nhiễm một tầng băng hàn.

"Nga?"

"Diệp tiểu thư đối với hợp tác đồng bọn, giấu diếm, đúng là không ít."

Giọng nói vốn dĩ luôn luôn lười biếng, lại có thêm vài phần mỉa mai cùng lạnh lẽo, thẳng làm lòng người bất an.

Vân Khuynh cả kinh, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng Bùi Quân Mịch đã biết mối quan hệ loạn luân của Diệp Âm Âm với cha con Diệp gia.

Tối hôm qua, trong lúc bàn bạc, nàng cố ý không để lộ ra tin tức này, chính là vì muốn giữ lại con át chủ bài. Rốt cuộc, trong "Cốt truyện", Bùi Quân Mịch lúc này vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng tình sử hỗn loạn của Diệp Âm Âm.

Cái này, cũng xem như là ưu thế đầu tiên của nàng trong chuyện hợp tác này.

Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho hắn đoán được sớm hơn dự định?

"Ngươi nói cái gì?" Trải qua vài giây, Vân Khuynh nhanh chóng quyết định, cứ giả vờ vô tội trước đã.

Nàng nhăn lại mi, nhìn Bùi Quân Mịch, trong đôi mắt long lanh, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nam nhân tiến lên vài bước, tới gần nàng, tùy ý ném xuống một đống đồ vật.

"Diệp tiểu thư, trước đó, không bằng tự mình thưởng thức."

Khóe môi Bùi Quân Mịch gợi lên một tia như có như không độ cung, đột nhiên trở nên chờ mong.

Thật hy vọng, nàng có thể trở nên tức giận đi.

... 

Thật lâu sau.

Vân Khuynh buông quyển tạp chí cuối cùng xuống, mày đẹp nhíu chặt.

Tuy rằng, mặt ngoài nàng vẫn duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng thân hình mỏng manh, lại đang run nhè nhẹ.

Mà ở mép giường, bên trên trang bìa của từng cuốn tạp chí rơi rớt trên mặt đất, là một đống tiêu đề được in hoa đỏ chói.

"Không còn tiếng nói chung giữa các gia đình hào môn? Giang thiếu đêm khuya bí mật quan hệ với diễm tinh* Xa Phỉ Phỉ!"

*diễm tinh: giống như đứng đầu bảng hoa khôi trong lầu xanh ngày xưa.

"Thiếu gia phong lưu cùng với diễm tinh, ở trong quán bar triền miên bốn tiếng!"

"Diệp, Giang hai nhà không còn liên hôn? Hào môn không có tình yêu chân chính!"

...

Tiêu đề bắt mắt, chiếm hơn một nửa trang báo lớn.

Từ ngữ cực kỳ kích động, còn đi kèm với ảnh chụp.

Giang Diệc Thừa cùng với một cô gái ăn mặc nỏng bỏng, dưới ánh đèn ái muội của quán bar, đang hôn nhau một cách kịch liệt.

Xem thời gian, là được chụp vào nửa đêm hôm qua.

Vân Khuynh đè đè ấn đường, lãnh đạm nói: "Ta nghĩ rằng, Giang Diệc Thừa có ngoại tình hay không, cũng không phải là nội dung yêu cầu phải nói rõ ràng trong vụ hợp tác này đi."

Kỳ thật, nhìn đến scandal của Giang Diệc Thừa, nàng cũng là giật mình. Nhưng mà ngẫm lại vốn dĩ trong thế giới này, "Khí vận chi nữ" cùng với những nam nhân bên cạnh nàng, hình như cũng không có quan niệm vì "tình yêu chân chính" mà thủ thân, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Chỉ sợ, tối hôm qua sau khi Giang Diệc Thừa bị chính mình cự tuyệt, đi quán bar tìm vui thôi.

"Những cái này đương nhiên không tính là gì. Chỉ là, ta nhớ tới, nguyên nhân Diệp tiểu thư chật vật mà xâm nhập vào phòng của ta, còn chưa có giải thích đi."

Nhưng mà ngươi cũng không hỏi...

Vân Khuynh ở trong lòng chửi thầm một câu. Kỳ thật, nàng cũng không phải là chưa nghĩ ra lý do thoái thác.

Nàng vừa mở miệng, đang định nói gì đó.

Bùi Quân Mịch liền đã đánh gãy nàng: "Diệp tiểu thư không bằng nhìn thông tin báo đài hiện nay."

Nam nhân không biết lấy từ đâu ra một cái điều khiển từ xa, thần sắc khó lường.

Ánh huỳnh quang chợt lóe, TV internet trước giường, nhận được tín hiệu mà bật lên.

Vân Khuynh nhíu mày, dự cảm không tốt mạnh mẽ dâng lên.

Quả nhiên, thời điểm nàng nhìn lên màn hình, liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa, bỗng nhiên xuất hiện.

"...Ở quán bar bất ngờ gặp được Xa Phỉ Phỉ, tâm sự vài câu, trong lúc xúc động ta quả thật có hành động không đúng... Là bởi vì trước đó Diệp Vân Khuynh có hành vi phản bội hôn nhân..."

Trên TV, Giang Diệc Thừa bị vây quanh bởi một đám phóng viên, đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt.

Nhưng lời nói từ trong miệng hắn phát ra, quả thật là khiến Vân Khuynh tức đến bật cười!

Chính hắn ngoại tình, ngược lại trả đũa nàng... Cái này, thật đúng là chiêu số mà đoàn người "Khí vận chi nữ" ở thế giới này dùng thường xuyên!

"Nói hươu nói vượn mà thôi. Bùi gia chủ cũng tin sao?"

Vân Khuynh quay đầu, không nghĩ lại xem bản mặt kia của Giang Diệc Thừa, thanh âm lạnh lẽo.

"A," Bùi Quân Mịch cười một tiếng không rõ hàm ý: "Đáng tiếc, Giang gia bên kia hiện tại đã lấy ra chứng cứ xác thực."

Cái gì?

Vân Khuynh nhăn lại mi, sao có thể?

Lúc này, hình ảnh trên TV biến đổi, chiếu đến một phóng viên đang cầm microphone, sắc mặt hưng phấn.

"Sáng nay, chủ nhân của scandal, Giang thiếu tiến hành bác bỏ tin tức. Lúc sau, Giang gia nhanh chóng ở trên mạng tung ra chứng cứ Thiếu phu nhân ngoại tình... Theo như nhân viên phục vụ của Đế Hào để lộ tin tức, tối hôm qua Giang thiếu phu nhân không ở trong phòng, ngược lại có người thấy vị này xuất hiện trong phòng của một chàng trai lúc nửa đêm..."

Này, Vân Khuynh quả thực ngẩn ngơ...

Cái này... Cái này chứng cứ xác thực, là nói nàng cùng với Bùi Quân Mịch!?

"Bùi gia chủ," nàng dừng một chút, giọng nói đột nhiên có chút khô khốc: "Ta..."

Làm người vô tội nằm cũng trúng đạn, khó trách Bùi Quân Mịch cảm thấy khó chịu.

"Nghe nói," Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, lười nhác nói: "Giang gia đang toàn lực điều tra 'gian phu', chuẩn bị chứng thực chuyện Diệp tiểu thư ngoại tình đâu."

Vân Khuynh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Trời đất ơi!

Này đều là chuyện gì đang xảy ra!

Giang gia là hào môn. Mà đến thế hệ hiện nay, bởi vì kinh doanh ngành sản xuất có liên quan đến Internet, Giang Diệc Thừa cũng không ít lần xuất hiện để tuyên truyền. Lúc trước ngày đại hôn của bọn họ, còn được ví như tiếng nói chung của các gia đình hào môn, làm cho giá trị cổ phiếu tăng lên không ít.

Mà hiện tại xuất hiện scandal loại này, Giang Diệc Thừa đem trách nhiệm đẩy lên người nàng, cũng không kỳ quái. Chỉ là, làm sao nàng giám động đến trên người Bùi Quân Mịch?

"Liên lụy Bùi gia chủ, ta thật lòng xin lỗi." Vân Khuynh lấy lại bình tĩnh: "Ta sẽ xử lý tốt."

Bùi Quân Mịch nâng lên mắt, hướng nàng liếc mắt một cái cười như không cười: "Buổi tối hôm nay, Giang gia sẽ mở cuộc họp báo."

Vân Khuynh trong lòng nhảy dựng.

Trong thời gian ngắn như vậy...

Nàng nhấc lên mi mắt, nhìn về phía nam nhân mang một bộ dáng xem kịch vui kia, thẳng thắn nói: "Giúp ta."

Thật lâu sau.

Giọng nói mang theo cực hạn lười biếng, không chút để ý vang lên.

"Dựa, vào, cái, gì?"

======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro