Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, ba người còn tỉnh trong phòng đều im lặng không còn gì để nói, chỉ có tiếng nôn mửa giống như từ dạ dày của Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục.

Cuối cùng Lam Vong Cơ không thể đành lòng nhìn hắn đau lòng như vậy, y thấy đối phương sắc mặt ảm đạm, bất chấp tinh thần của mình vẫn chưa ổn, cũng đem một miệng chua chát nuốt xuống, chống mạnh lên tay ghế đứng dậy, đi đến bên người Ngụy Vô Tiện, đưa tay sát vào lưng Ngụy Vô Tiện, lại truyền linh lực cho hắn.

"Nhị ca ca, không cần." Ngụy Vô Tiện chống cự, hắn sao lại không phát hiện ra Lam Vong Cơ lúc này chẳng qua cũng đã là nỏ mạnh hết đà, liền không nhận linh lực của y nữa.

"Vẫn nên để ta tới đi." Lam Hi Thần đỡ đệ đệ ngồi xuống, đặt tay mình sát vào lưng Ngụy Vô Tiện, giúp hắn vận chuyển linh lực.

Linh lực cuồn cuộn không ngừng rốt cuộc cũng khiến cho sắc mặt Ngụy Vô Tiện dần tốt lên, chỉ là vẻ mặt vẫn còn có chút uể oải, đôi mắt vẫn ửng đỏ.

Lam Hi Thần liền trấn an nói: "Ngụy công tử đừng thương tâm vội, hiện giờ cố nhân đều vẫn còn, đã là cực kỳ may mắn, nếu người thấy thực sự mắc nợ người ta, sau này liền đối với người ta tốt hơn, ngươi hiện giờ thương tâm như vậy, làm Vãn Ngâm nhìn thấy chỉ sợ sẽ đau lòng theo ngươi. Huống chi thân thể ngươi không tốt, cần bảo trọng mới đúng, đừng làm Vong Cơ lại lo lắng."

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói, "Đa tạ đại ca, ta đã biết rồi." Hắn còn muốn nói gì đó nữa, Giang Trừng trong lồng ngực hắn cũng hơi cựa quậy, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh, Ngụy Vô Tiện liền không dám nói thêm gì nữa.

Lam Hi Thần cũng thu cách âm chú về'.

Sau đó chợt nghe đến tiếng mơ hồ chưa tỉnh ngủ: "Sư huynh, đừng đi..."

Không biết vì sao nghe thấy Giang Trừng ngay cả trong mơ cũng gọi sư huynh nhà mình, Lam Hi Thần liền cảm thấy trong lòng có chút chua xót, giống như bảo bối của mình bị người ngoài trộm đi. Đứa nhỏ không có lương tâm này, trước đó còn một tiếng Trạch Vu Quân, Hoán ca ca, còn tâm duyệt y, bây giờ thì trong mắt cũng chỉ có sư huynh Ngụy Anh của hắn.

Lam Hi Thần không khỏi cảm thấy thê lương.

Ngụy Vô Tiện bên kia vốn đã chăm chú nhìn Giang Trừng, nghe thấy đối phương gọi tên hắn, liền vội đáp: "Ai, sư huynh ở bên cạnh ngươi đây, sư huynh sẽ không đi đâu cả, A Trừng đừng sợ nha."

Nếu nói rằng trong mắt trong lòng Giang Trừng lúc này tất cả đều là Ngụy Vô Tiện, vậy Ngụy Vô Tiện hận không thể có thêm một cái tâm nhãn, hoàn toàn bao bọc người này ở trong.

Giang Trừng vừa tỉnh lại liền thấy được đôi mắt đỏ đầy tơ máu kia của Ngụy Vô Tiện, trong lòng cũng khổ sở một trận. Lại nhớ tới mình trước đó quả là khóc mệt liền ngủ, hơi ngượng ngùng đỏ mặt, nâng tay lau khóe mắt Ngụy Vô Tiện, hai mắt lại không dám nhìn Ngụy Vô Tiện, chỉ ra vẻ trấn định nói: "Ngươi khóc cái gì, xấu muốn chết, mau nín."

"Được, ta không khóc." Ngụy Vô Tiện chỉ gật đầu.

"Còn có, sau này có việc thì không được gạt ta tự mình chủ trương, bằng không ta không tha cho ngươi, biết không?" Giang Trừng lại nói.

Ngụy Vô Tiện nhớ tới chuyện cũ có chút chột dạ, Giang Trừng thấy hắn không có đáp lại, lúc này nhướng mi, hừ lạnh nói: "Sao, còn không muốn? Ngây người ra cái gì, có nghe thấy không!"

"Vâng vâng vâng, nghe thấy, ta cam đoan không phạm sai, ta thề." Ngụy Vô Tiên giơ ba ngón tay lên trời, sau đó nhìn sang Giang Trừng, "Thế đã vừa lòng chưa, tiểu tổ tông?"

Giang Trừng cuối cùng cũng vừa lòng, hắn gật đầu nói, "Còn thiếu không nhiều, lần này tha cho ngươi trước, nếu có lần sau, ta liền đánh gãy chân ngươi."

Chuyện cũ trước kia cuối cùng cũng nói rõ, nhưng Giang Trừng như thế nào cũng không muốn Ngụy Vô Tiện đi.

Mười ngày trước từ lúc hắn tỉnh lại, phát hiện tất cả đều đã thay đổi thật lớn, bên người lại không có một ai quen thuộc, ngay cả Liên Hoa Ổ cũng cảnh còn người mất, lại liên tiếp được nghe thấy các loại tin dữ, hắn nhìn như trấn định, kỳ thực đã rối loạn không chịu nổi, toàn bộ dựa vào một thân ngạo cốt mới chống đỡ được không suy sụp ngã xuống.

May mà có Lam Hi Thần vẫn luôn làm bạn, nhưng Trạch Vu Quân dù ôn nhu hiểu lòng người, rốt cuộc cũng không phải người thân bên cạnh, có một số việc tựa như gãi không đúng chỗ ngứa. Hiện giờ thật vất vả thấy được Ngụy Vô Tiện, dù dung mạo cố nhân không như xưa, nhưng chung quy vẫn là cố nhân, việc bí mật trong đó cũng chỉ có hai người mới biết. Vì thế, hắn liền trở thành thứ duy nhất quen thuộc, khiến người ta không thể không tới gần.

Giang Trừng lại qua giờ cơm chiều, thẳng tới giờ đi ngủ, Lam Hi Thần muốn mang hắn về Hàn thất, Giang Trừng lại cắn môi tỏ vẻ không tình nguyện, hắn ngồi bên người Ngụy Vô Tiện, trong tay còn nắm vạt áo đối phương, nhìn Ngụy Vô Tiện chớp mắt hạnh ấp a ấp úng nói: "Sư huynh, ta muốn ngủ cùng ngươi, giống như chúng ta trước kia vậy..."

Ngụy Vô Tiện được sư đệ mềm mại nhà mình yêu cầu, trong đầu óc phỏng chừng uống mất mấy vò thiên tử tiếu, đương nhiên cái gì cũng nói được, cái gì cũng có thể đáp ứng.

Hắn đồng ý xong mới nhớ tới mình hiện tại đã không còn một mình, hơn nữa đạo lữ nhà mình còn là một bình dấm chua tiêu chuẩn, chỉ có thể lấy lòng nhìn về phía Lam Vong Cơ, nịnh nọt: "Nhị ca ca, thương lượng chút được không, ngươi xem, nếu không... hôm nay chúng ta không mỗi ngày? Ngươi... đến chỗ đại ca ngủ một đêm, được không?"

Hắn nói như vậy xong đã chờ Lam Vong Cơ giận đến phẩy tay áo bỏ đi, cũng không ngờ đạo lữ nhà mình chỉ là thoáng nhíu mày, sau đó liền nhẹ gật đầu, nói: "Cứ như vậy đi, thân thể ngươi không tốt, hai người đừng chơi muộn quá, nhớ kỹ buổi tối đắp chăn, đừng để cảm lạnh."

Đây là... mặt trời mọc ở phía Tây? Bình dấm chua Hàm Quang Quân tự nhiên đổi tính? Y nói như vậy thật sự làm Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp lại, một câu cũng không dám nói thêm.

Lam Hi Thần cũng có chút hiểu tâm tư đệ đệ nhà mình. Hiềm khích của Lam Vong Cơ đối với Giang Trừng, phần lớn nguyên nhân đều cho rằng đầu sỏ khiến Ngụy Vô Tiện chết là Giang Trừng, hiện giờ lại biết được chân tướng không phải như thế, Giang Trừng thậm chí từng dùng toàn lực muốn bảo vệ Ngụy Vô Tiện, hiềm khích ban đầu đương nhiên cũng tiêu tan.

Mà Giang Trừng hiện tại lại là một thiếu niên chưa hiểu sự đời, cho dù trong lòng Lam Vong Cơ có khúc mắc đến mức nào, cũng không so đo nhiều với thiếu niên như vậy, đương nhiên là sẽ nhượng bộ hết sức có thể.

Lam Hi Thần liền cười nói: "Ngụy công tử không cần lo lắng nhiều, đêm nay để Vãn Ngâm nghỉ ngơi ở chỗ này của ngươi đi, quần áo sau khi tắm rửa của Vãn Ngâm một lát nữa ta sẽ để người đưa tới."

Y liền đi lên vuốt tóc Giang Trừng, ôn nhu dặn: "Đi ngủ sớm đi, hôm nay chắc đã mệt lắm, cũng đừng quá gắng gượng, được không?"

Giang Trừng nhu thuận gật đầu đáp.

Lam Hi Thần lúc này mới cùng Lam Vong Cơ chuẩn bị rời khỏi, đi về Hàn thất.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng Giang Trừng gọi "Hoán ca ca", đúng là chạy ra khỏi phòng theo Lam Hi Thần. Lam HI Thần vội dừng bước, xoay người lại đón lấy Giang Trừng đang chạy tới ôm vào trong lòng.

"Sao vậy, Vãn Ngâm còn muốn cùng ta nói gì sao?" Lam Hi Thần ôm hắn, ôn nhu hỏi.

Giang Trừng ôm cổ y, kề sát lỗ tai Lam Hi Thần nhỏ giọng nói: "Ta ngủ một đêm với sư huynh, hôm sau sẽ trở về Hàn thất."

Vội vã chạy đến chỉ để nói những lời này? Lam Hi Thần bật cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Giang Trừng, cười nói: "Vãn Ngâm chẳng lẽ còn muốn ngủ mấy đêm nữa? Cho dù sư huynh ngươi đồng ý, chỉ sợ Vong Cơ cũng không đồng ý."

"Ta không phải có ý này!" Giang Trừng có chút sốt ruột lắc đầu, nói tiếp: "Ta chỉ là rất nhớ sư huynh, cho nên mới muốn ngủ cùng hắn như trước đây, nhưng không phải ta thích hắn, tuy rằng ta biết với tính tình của Hoán ca ca người thì nhất định sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ta vẫn muốn nói cho người biết, ta chỉ thích người."

Lam Hi Thần chỉ cảm thấy tim mình như muốn tan ra, y hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên giữa trán Giang Trừng, trịnh trọng nói: "Được, ta đã biết, ta sẽ không hiểu lầm."

Giang Trừng lúc này mới yên tâm, có chút xấu hổ cười với Lam Hi Thần, lại nhỏ giọng năn nỉ: "Vậy... sáng mai, Hoán ca ca có thể đến gọi ta dậy không? Ta muốn vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy người, được không?"

Chưa có lý do nào tốt hơn, Lam Hi Thần ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ liền đáp ứng, năn nỉ như vậy, chỉ sợ có bảo y lấy tim ra khỏi ngực y cũng không chút do dự, huống chi là việc nhỏ như vậy.

Giang Trừng nhận được sự đáp ứng, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn buông Lam Hi Thần ra, xoay người chạy vào trong phòng, để lại Lam Hi Thần nhìn theo bóng dáng hắn một lúc lâu, mới hồi thần nói với đệ đệ từ lâu bị gạt ra, "Vong Cơ, chúng ta đi thôi."

(Vãn Ngâm đứa nhỏ ngoan của tôi, ngươi có hủy đi mỗi ngày của Lam Nhị ca ca hay không? Chẳng qua cũng không sao, tôi liền thương ngươi, liền đưa Ngụy Anh cho ngươi ngủ cùng, để Lam Trạm ngủ ở Hàn thất đi ~ ha ha ha, thêm nữa, Lam nhị... tôi thực nghiêm túc xin lỗi ngươi, tôi không chỉ tước đoạt quyền lợi mỗi ngày của ngươi, cuối cùng còn cho ngươi đứng trong gió lạnh ăn một miệng đầy thức ăn chó, tôi có tội, tôi sám hối)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro