Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam thị song bích liền trở về Hàn thất của Lam Hi Thần.

Khoảng thời gian này Lam Hi Thần vốn đã vì Giang Trừng mà tận tâm tận lực, hiện giờ đổi lại thành đệ đệ đã trưởng thành nhà mình, vẫn như trước trở thành phản xạ có điều kiện lo chu toàn mọi việc, ngược lại làm Lam Vong Cơ nhíu mày, ngăn trở động tác của huynh trưởng.

"Huynh trưởng, không cần phiền toái, hôm nay đệ nghỉ trên tháp là được." Y nói xong, liền ôm một cái chăn từ trên giường Lam Hi Thần tới bên tháp, ngồi lên chuẩn bị đi ngủ.

Lam Vong cơ chung quy cũng không có tâm tính thiếu niên như Giang Trừng, giữa huynh đệ nhà mình cũng không cần nhiều lời, Lam Hi Thần thấy đệ đệ đã nghỉ ngơi trên tháp, liền trở về giường mình, thổi tắt đèn, không nói chuyện nữa.

Hai người đều là dáng vẻ đoan chính, cũng không nói nhiều, đã ngủ sẽ không nói nữa, cả đêm đều an tĩnh, ngay cả xoay người cũng rất ít, Lam Vong Cơ hôm nay hình như có chút kỳ lạ, tuy đã ngủ rồi, nhưng lại lăn qua lộn lại vài lần, dường như ngủ không yên.

Lam Hi Thần cảm thấy nghi hoặc, chỉ nghĩ y vóc người cao lớn nằm trên tháp không thoải mái, vừa muốn mở miệng hỏi, nhưng Lam Vong Cơ lại lên tiếng trước: "Huynh trưởng, ngươi đối với..."

Trong giọng nói lộ ra sự lo lắng không yên.

"Sao? Làm sao vậy, Vong Cơ muốn nói gì?" Dù Lam Hi Thần hiểu được ẩn ý trong lời nói của đệ đệ khiệm lời nhà mình rõ ràng đến mức nào, nhưng nơi này tối đen như mực, nhìn không nhìn rõ lại nghe không hiểu gì, cho nên ngay cả Lam Hi Thần cũng không hiểu ra được ý tứ lúc này.

"Đệ..." Lam Vong Cơ do dự một lát, cuối cùng lại nói: "Không sao, đệ ngủ đây, huynh trưởng cũng ngủ sớm đi."

Lam Hi Thần chỉ có thể bỏ qua.

Một đêm yên giấc.

Hai người sau khi tỉnh lại đều tự rửa mặt chải đầu, liền không hẹn mà cùng nhau đi về Tĩnh thất. Trong Tĩnh thất vẫn im lặng, có lẽ hai người kia vẫn chưa tỉnh dậy.

Hai huynh đệ đều bước nhẹ chân, lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng quả nhiên vẫn chưa dậy, chắc là những lời dặn dò đêm qua trước khi đi bọn họ rời đi, hai người này đều không nghe lọt rồi, vẫn chơi cả buổi tối, đến mức khi hai người bước vào trong phòng, đi đến trước giường, vén cả màn lên, mà hai người kia vẫn không hề phản ứng, vẫn ngủ say sưa như trước.

Tư thế hai ngươi kia ngủ hoàn toàn không giống Lam thị song bích, rất... không câu nệ tiểu tiết, hai vị Lam gia này đều đã ngủ cùng với một trong hai người bọn họ, đã chịu qua nỗi khổ này, chẳng qua trong lòng vui vẻ im lặng chịu đựng, chờ đem hai người kia ở cùng một chỗ, mới biết được cái gì gọi là ngổn ngang lộn xộn.

Hai người sớm đã ngủ đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cánh tay vắt lấy nhau, chân quấn chân, khó gỡ giống như sợi dây bện lại, Giang Trừng vẫn còn nhỏ, dường như hoàn toàn chui vào trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện, khiến cả người hắn đều bị ôm chặt, một góc chăn bị chèn giữa hai người, phần còn lại bị hai người đè lên, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ có muốn lôi cái chăn kia ra, cũng chỉ uổng công.

Sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm người tỉnh giấc, hai người chỉ có thể buông tha, Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ thở dài, lấy thêm một cái chăn nữa trong ngăn tủ, mở ra đắp lên cho hai người, tránh để bị cảm.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đến cũng lặng lẽ đi.

Bởi vì đã đồng ý đến đánh thức Giang Trừng, cho nên Lam Hi Thần cũng không rời khỏi, hai huynh đệ ngồi yên ở đại sảnh đều đã uống xong một ly thanh trà, thấy trong phòng vẫn yên tĩnh, Lam Hi Thần liền cười nói: "Lâu rồi chưa từng rảnh rỗi như vậy, không biết Vong Cơ có nguyện ý đánh một ván cờ với huynh trưởng?"

Lam Vong Cơ nghĩ một chút, liền nói: "Cũng được." Hai người lấy bàn cờ ra, ngồi xuống đối diện nhau.

Thế là, Lam Vong Cơ dùng quân đen đi trước, Lam Hi Thần liền dùng quân trắng, hai người từ một ô vuông bắt đầu một trận âm thầm đọ sức, hai người đều học cùng một thầy, kì lực cũng tương đương, sau trăm bước cũng khó phân thắng bại, mà lại càng tỏa ra sự sốt ruột.

Lam Hi Thần ngay sau đó liền hạ một mũi nhọn, đây vốn không phải một chiêu thức sắc bén, nhưng hiếm khi lại thấy Lam Vong Cơ trầm tư một lúc lâu, trên ngón tay thon dài như bạch ngọc của y kẹp một quân cờ màu đen, càng khiến ngón tay hoàn mỹ không tì vết.

Đang lúc y cầm quân đen trong tay hạ xuống bàn cờ, thì từ cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng cười tiêu sái, ngữ khí có chút trêu đùa: "Ồ, đâng chơi cờ sao, điểm tâm sáng sớm còn chưa ăn đúng không, thật đúng là hăng hái. Thế nào, ai thắng?"

Hai người nghe tiếng đều ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện khoác áo ngoài dựa ở cửa, đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Tay Lam Vong Cơ run lên, liền hạ quân cờ kia xuống, cũng trật mất một ô, y hạ quân cờ xong liền hơi nhíu mày, giây lát sau liền giãn ra, cảm khái nói: "huynh trưởng kì nghệ quả thật cao hơn một bậc, Vong Cơ tự thấy mình không bằng."

Lam Hi Thần lại cười xua tay nói: "Nào có, nếu không phải vừa rồi đệ nhất thời tinh thần rối loạn nên hạ sai nước cờ, thì đệ đã thắng rồi, hiện giờ ta lại chiếm được tiện nghi."

Lam Hi Thần ngừng tay, dò xét cửa phòng ngủ một chút, lại nhìn qua Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vãn Ngâm đâu, còn chưa dậy sao?"

Ngụy Vô Tiện khoanh hai tay, liếc mắt xem thường nói: "Tỉnh, không muốn dậy, nói hôm qua đại ca người đã đồng ý sẽ đến gọi hắn, không thấy ngươi đến sống chết gì cũng không chịu dậy cùng ta, lôi thế nào cũng không động. Đứa nhỏ bướng bỉnh này, lão tử thật sự là hận không thể đánh mạnh vào mông hắn một cái mới hả giận."

Lam Hi Thần bật cười, y đứng lên, khẽ nói, "Vậy ta đi xem hắn." Dứt lời, liền bước vào trong phòng.

Còn Ngụy Vô Tiện từ cửa phòng đi ra, đến bên cạnh Lam Vong Cơ cả người đều úp lên trên lưng đối phương, rướn cổ nhìn ván cờ trên bàn. Kỳ nghệ của hắn mặc dù không tinh, nhưng có thể nhìn qua, ván cờ trên bàn cờ này rõ ràng còn chưa ngã ngũ, liền có chút tò mò hỏi: "Không phải còn chưa xong à? Sao đã biết ngươi sẽ thua."

Tay Lam Vong Cơ chỉ chỉ vào nước cờ hạ sai cuối cùng kia của mình, giải thích nói: "Ngươi xem nơi này, ta vốn định đặt ở chỗ kia, nếu như vậy, lại đi bảy mươi ba bước ta liền có thể thắng, nhưng lúc nãy đặt ở chỗ này, không đến bốn mươi tám bước, huynh trưởng liền có thể thắng ta."

... Hóa ra hai người này đã sớm đánh xong bàn cờ ở trong đầu! Vậy còn ngồi đây làm gì hả, kế hoạch tốt rồi hay định nghĩ lại kế hoạch khác? Ngụy Vô Tiện đầu đầy vạch đen, bĩu môi nói: "Không thể hiểu nổi sóng não của người nhà Lam gia các ngươi."

Hắn lải nhải xong càng ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, kề sát tai đối phương nhỏ giọng làm nũng nói: Xin lỗi nha, là do ta vừa rồi đột nhiên lên tiếng mới làm cho ngươi đặt sai chỗ đúng không? Hại ngươi thua ván cờ này, vốn là có thể thắng rồi."

Lam Vong Cơ hiếm khi lộ ra một ý cười nhạt, y thoáng lắc đầu, hôn lên hai má Ngụy Vô Tiện, khẽ nói: "Không sao, ngươi không cần nói xin lỗi với ta."

Vì ngươi, nhiều lần ta cũng có thể gượng dậy, huống chi là một bàn cờ.

(Chính tôi cũng không biết vì sao cuối cùng lại đi đến đường Vong Tiện này, có thể là tôi có chút áy náy hổ thẹn vì đã quấy phá Lam nhị ca ca đi... lẩm bẩm.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro