Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Giang Trừng vừa mới đi theo Lam Hi Thần trở về Hàn thất, chưa đến nửa khắc sau, Ngụy Vô Tiện liền rón ra rón rén theo sau lưng.

Trong miệng Giang Trừng vừa ăn được một nửa chén bánh trôi rượu nếp, vừa nhìn thấy vị sư huynh lén lút này, phản ứng đầu tiên theo bản năng là cầm lấy chén bảo vệ kín kẽ, sợ bị tên không biết xấu hổ này nửa đường cướp ăn.

Ngụy Vô Tiện cười trêu một tiếng, thẳng lưng ngồi xuống bên người Giang Trừng, cười như không cười nói, "Thôi đi sư muội, một chén bánh trôi rượu nếp thôi mà, không cần che kĩ như vậy, giống như người khác chưa từng được ăn, không phải chỉ là Trạch Vu Quân làm cho ngươi thôi sao, yên tâm yên tâm đi, sư huynh không ăn của ngươi."

Nhưng mà độ tin cậy của hắn đối với Giang Trừng sớm đã không còn, cho nên Giang Trừng cũng không tin hắn, vẫn dùng khuôn mặt mười phần đề phòng theo dõi hắn, quẹt miệng hỏi, "Vậy ngươi tới chỗ này làm gì?"

Ngụy Vô Tiện liền cười hì hì dịch người vào càng thêm sát, ý bảo Giang Trừng ghé lỗ tai qua, "Sư muội, thời tiết hôm nay thật đẹp, muốn sư huynh mang ngươi ra ngoài chơi không?"

Vừa nói đến việc ra ngoài chơi, Giang Trừng lại có chút động lòng, cũng dịch đến kề sát tai Ngụy Vô Tiện nói nhỏ: "Có thể chứ? Ngươi tùy tiện ra ngoài Hàm Quang Quân cũng mặc kệ ngươi sao?"

"Không sao." Ngụy Vô Tiện phất tay: "Y lúc này chắc đang ra ngoài mua rượu nếp với Thiên Tử Tiếu cho ta, chắc trong chốc lát vẫn chưa về được đâu, lâu lắm mới có một buổi rãnh rỗi, thế nào? Sư muội, một câu thôi, rốt cuộc đi hay không đi? Cái quỷ gì! Giang Trừng, ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên nuôi chó ở Vân Thâm!"

Ngụy Vô Tiện liền nhảy sang bên cạnh mấy bước, bộ dạng vẫn còn chưa hoàn hồn, phỏng chừng nếu có Lam nhị ở đây thì hắn đã sớm trốn ở sau lưng người ta, đáng tiếc đối phương cũng không ở đây, hắn cũng chỉ tự mình trốn đi rất xa.

Giang Trừng lúc này mới phát hiện hóa ra Rượu Nếp đã nhảy lên bàn, cũng không phải là muốn dọa Ngụy Vô Tiện nhảy dựng, Giang Trừng vội đặt chén xuống, một tay ôm lấy Rượu Nếp vào trong ngực.

Nhìn thấy Giang Trừng ôm lấy chú chó, Ngụy Vô Tiện mới bớt kinh hoảng một chút, bắp chân hắn vừa run rẩy vừa chậm chạp tới gần Giang Trừng, vẻ mặt tươi cười nói: "Sư đệ ngoan! Thương, thương lượng chút. có thể, mang vật nhỏ này đưa... đưa vào trong phòng không?"

Giang Trừng thấy vẻ mặt kinh sợ của hắn, liền liếc một cái cười nhạo xem thường, "Hừ, ngươi gặp chó là sợ, con khác sợ thì cũng thôi, Rượu Nếp còn nhỏ như vậy, nó còn sợ ngươi hơn đó có được không?" Tuy nói như vậy, nhưng Giang Trừng vẫn nghe lời đứng dậy đem chú chó con đưa vào trong phòng, cũng đóng cửa lại.

Đợi sau khi chú chó bị mang đi, Ngụy Vô Tiện lập tức khôi phục, lại sinh long hoạt hổ như bình thường, hắn nhướng mày cười nói: "Vật nhỏ này cư nhiên tên là Rượu Nếp? Không phải chứ Giang Trừng, khả năng đặt tên của ngươi đúng là mười năm như một nha, ngươi nhớ mãi không quên rượu nếp đến mức nào, ngay cả chó cũng đặt cái tên này."

Giang Trừng phóng ánh mắt sắc như đao qua, cười lạnh nói: "Ta cứ gọi là Rượu Nếp đấy, thì sao, có ý kiến gì? Nếu không, ngươi mặt đối mặt với Rượu Nếp thảo luận một chút tên của nó?" Nói xong, làm bộ sẽ mở cửa ra.

"Đừng, đừng, đừng!" Ngụy Vô Tiện sợ chó lập tức nhận sai, nhấc tay cầu xin tha thứ nói: "Ta sai rồi sư đệ, tên này ngươi đặt rất hay, vừa thân thiết vừa thú vị, thật sự là... nhất của nhất!"

"Hứ, ngươi nói như gặp quỷ, không ai tin ngươi đâu." Giang Trừng tuy rằng ngoài miệng còn trào phúng, chẳng qua sắc mặt cũng đã dịu xuống.

Thấy hắn hết giận, Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Trừng, ôm lấy bả vai thiếu niên, nói: "Ai, ta nói nghiêm túc, rốt cuộc có muốn đi chơi hay không?"

"Ừm..." Giang Trừng nghĩ ngợi, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thì không sao cả, còn ngươi, thật sự không sao? Không phải nói Hàm Quang Quân cũng xuống núi sao? Ngươi không sợ trên đường gặp phải y?"

Ngụy Vô Tiện bưng bít phất tay: "Sợ cái gì, kiểu người như Lam Trạm trăm năm xuống chợ chưa đến một lần, nhiều nhất cũng chỉ đi xung quanh, chúng ta ra ngoài chơi, đương nhiên là đi xa hơn một chút, làm sao có thể gặp được."

Nếu Ngụy Vô Tiện còn không sợ, vậy Giang Trừng đương nhiên cũng không có ý kiến, hắn gật đầu nói: "Vậy đi, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đổi y phục thường ngày trước, lại nói một tiếng với Hoán ca ca là chúng ta đi chơi."

"Không phải chứ, Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ không thể tin: "Chuyện này còn định báo? Chúng ta lén lút chuồn ra, ngươi nói với Lam đại ca cẩn thận y không cho ngươi đi ra ngoài đấy."

Giang Trừng cũng đã chạy đi, nghe vậy xoay người lè lưỡi với Ngụy Vô Tiện: "Hoán ca ca sẽ không làm vậy đâu." Nói xong lại chạy mất.

Giang Trừng cũng không quản Ngụy Vô Tiện, nhanh như chớp chạy đến bên người Lam Hi Thần, nhoài người lên trên bàn ngẩng đầu nhìn đối phương nói: "Hoán ca ca, ta đi chơi với A Anh một lúc, có được không?"

Lam Hi Thần đặt sách trong tay xuống, nhìn Giang Trừng có chút lo lắng hỏi: "Không phải ngươi vừa nói đầu còn hơi đau sao? Đi ra ngoài chơi không sao chứ?"

Giang Trừng lắc đầu nói: "Không sao rồi, lúc nãy có hơi đau một chút, qua một lúc thì tốt hơn rồi, có thể do đêm qua ngủ quá muộn, hiện giờ đã không đau nữa."

Lam Hi Thần nghe vậy gật đầu yên tâm, lại nói: "Có thể đi ra ngoài chơi, nhưng nếu một khi cảm thấy người không thoải mái thì phải trở về, được không? Hơn nữa, đừng chơi ở bên ngoài quá muộn, nhớ về ăn cơm chiều."

"Được, ta biết rồi." Giang Trừng vội gật đầu đồng ý.

Hai người thay xong y phục bình thường liền đi xuống chân núi, trên đường lên núi sớm có một người đang chờ, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện từ xa liền chào hỏi: "Công tử, người cuối cùng cũng đến."

Đến gần thì Giang Trừng mới phát hiện đây cũng phải là một người, mặc dù có dáng vẻ của người, nhưng ngay cả bề ngoài cũng thay đổi, trên mặt che kín đường vân, rõ ràng là tẩu thi!

Giang Trừng giật mình nhảy dựng, nhưng xoay người lại thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện bình tĩnh như thường, liền thoáng yên tâm, vươn người nói nhỏ bên tai Ngụy Vô Tiện: "Là ngươi nuôi?"

"Ừ." Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Đương nhiên, ngươi tưởng ta nói ta tu thành Quỷ đạo là lừa ngươi à."

Hắn chỉ vào vị kia giới thiệu với Giang Trừng: "Vị này chính là Quỷ tướng quân Ôn Ninh, đến đưa chúng ta xuống núi, chính là một trong những con thỏ nhỏ mà ta từng kể với ngươi, đừng thấy bộ dạng hiện tại của y có chút dọa người, nhưng thật ra Ôn Ninh là một đứa nhỏ rất điềm đạm."

Lại chỉ vào Giang Trừng nói: "Vị này không cần ta nói đi, Ôn Ninh ngươi biết rồi, chẳng qua hiện tại trí nhớ của A Trừng chưa khôi phục, sợ là không nhớ rõ ngươi."

Ôn Ninh nhìn Giang Trừng, tất cung tất kính lễ độ nói: "Ôn Ninh gặp qua Giang tông chủ."

Giang Trừng vội xua tay nói: "Không cần gọi ta Giang tông chủ, gọi Giang Trừng là được rồi."

Ôn Ninh lại chỉ sửa lời: "Giang công tử."

Giang Trừng không có biện pháp, dù sao y cũng gọi Ngụy Vô Tiện là công tử, gọi hắn một tiếng Giang công tử cũng có thể.

Tuy chỉ sửa lại cách gọi, nhưng thái độ của Ôn Ninh đối với Giang Trừng vẫn quá lễ độ, dường như kèm theo một sự sợ hãi mơ hồ. Giang Trừng có chút khó hiểu, kéo Ngụy Vô Tiện qua nhỏ giọng hỏi: "Vì sao y đối với ta như vậy, trước kia ta có chuyện gì với y sao?"

Ngụy Vô Tiện liền cười nói: "Trước kia ngươi rất hung hăng với y, đương nhiên là y sẽ sợ ngươi."

Giang Trừng không tin lời hắn, chun mũi chạy lịch bịch đến chỗ Ôn Ninh, có chút tò mò hỏi han: "Ôn Ninh, trước kia có phải ta từng đắc tội ngươi không? Vì sao ta cảm thấy ngươi có vẻ muốn trốn ta?"

Ôn Ninh bị dọa sợ, vội lắc đầu nói: "Không phải, không phải Giang công tử, người chưa từng đắc tội ta, chỉ là tướng mạo của ta không giống người bình thường, sợ dọa đến người thôi."

Những lời này so với lời của Ngụy Vô Tiện càng không đáng tin, càng không giải thích được. Giang Trừng nửa tin nửa ngờ vực chạy về bên người Ngụy Vô Tiện, nhíu mày nói: "Trước kia không phải ta thật sự đối với y rất hung dữ chứ?"

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, lắc đầu nói: "Ta nói thật nhiều câu như vậy mà ngươi một câu cũng không tin, biết bao lời nói dối của ta thì ngươi lại tin, thật sự tức chết ta, đừng đoán mò nữa, tính tình Ôn Ninh vẫn thế, đối với ta còn thân cận một chút, còn với Lam Trạm cũng câu nệ lễ độ như vậy."

Giang Trừng nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng biết sẽ không hỏi ra được lý do, liền dứt khoát không hỏi nữa.

Trên đường xuống núi, Giang Trừng một mình đi trước, hai người Ngụy Ôn thì không xa không gần đi theo ở phía sau, nhìn thấy Giang Trừng cả người lẫn sự chú ý đều tập trung vào nơi phồn hoa kia, Ngụy Vô Tiện mới nhỏ giọng hỏi Ôn Ninh: "Không phải chứ, ngươi thật sự sợ Giang Trừng như vậy? Hắn đã biến thành một đứa nhóc con rồi."

Ôn Ninh lại lắc đầu nói: "Không phải, ta không sợ hắn."

"Bây giờ sao không sợ?" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói.

Ôn Ninh nghĩ nghĩ, bổ sung: "Mùi của Giang tông chủ với Giang công tử không giống nhau."

"A? Mùi? Là cái gì?" Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu ra sao hết.

Trên khuôn mặt đầy hoa văn dữ tợn của Ôn Ninh nở một nụ cười, giải thích kĩ càng: "Chính là mùi hương, tuy là cùng một người, nhưng mùi mà ta ngửi thấy lại hoàn toàn không giống nhau, Giang tông chủ vốn có mùi giống như..." Y nghĩ nghĩ, như đang tìm từ thích hợp: "Giống như hoa Mai lạnh giá cô độc dưới ánh trăng nhiễm máu."

Ngụy Vô Tiện giật mình, lại hỏi: "Đây rốt cuộc là mùi gì?"

"Không thể nói rõ, chỉ là mùi hương kia ta ngửi thấy lại có chút sợ hãi, có chút tịch mịch, nếu ngửi tiếp, liền muốn khóc."

"Vậy còn Giang Trừng hiện giờ, có mùi gì?"

Ôn Ninh cười nói: "Giang công tử hiện tại có mùi giống như sương sớm động trên cánh hoa sen, vừa thanh tâm, lại thơm ngát, khiến người ngửi thấy vui vẻ thoải mái, muốn thân cận."

Ngụy Vô Tiện thế mà nghe đến ngây người, hắn nhìn Giang Trừng xuất thần cách đó không xa, trong mắt là một sự tuyệt vọng đến điên cuồng: "Hóa ra... ta lại bức ngươi đến mức này?"

"Công tử, ngươi sao lại không đi tiếp? Giang công tử đã đi xa rồi." Ôn Ninh ở phía trước đi vài bước mới phát hiện Ngụy Vô Tiện vẫn chưa đi theo, liền quay người lại nhắc nhở hắn.

Ngụy Vô Tiện đáp lời, rũ mi che đi đau xót dưới đáy mắt, hắn có chút tự giễu nhếch miệng, nhìn bóng dáng Giang Trừng nói với Ôn Ninh, "Những lời vừa rồi của ngươi, nói với ta thì được, nhưng tuyệt đối đừng để cho Giang Trừng nghe được, nếu hắn biết ngươi dùng mùi hoa so sánh hắn, mặc kệ là giống hoa Mai hay giống hoa Sen, đều sẽ không tha cho ngươi."

Ôn Ninh nghe vậy nghĩ đến Tử Điện đã từng được vung trên tay Giang tông chủ, lập tức câm như hến, không nói thêm lời nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro