Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù bị ra lệnh đuổi khách thẳng thừng như vậy, nhưng lệnh này thật không thể nghe theo, Lam Hi Thần trở lại thức hải, không khỏi cười lên một nụ cười khổ, nghĩ thầm, lần này chẳng so được với lần nhéo mũi không cho ngủ kia, chỉ sợ đã làm cho Giang Trừng thật sự tức giận mất rồi.

Y thở dài lắc đầu, lại tìm một mảnh ký ức khác lặng lẽ đi vào.

Nơi đặt chân lúc này vậy mà lại là một cái chợ hoàn toàn xa lạ, chẳng qua nghe khẩu âm của đám người xung quanh, Lam Hi Thần có thể xác định hiện tại mình đang ở Vân Mộng, lại không biết đây là thời điểm nào ở Vân Mộng, cũng không biết Giang Trừng nơi đâu.

Trước giờ Lam Hi Thần không quen thuộc lắm với các nơi trong Vân Mộng, lại càng không nói đến chợ này hỗn tạp, lại đang lúc họp chợ, người đi người đến vội vàng, người người chen chúc, Lam Hi Thần giống như người duy nhất không phù hợp trong đám người huyên náo này, gần như lưỡng lự đứng ở đấy, không cất bước, không biết nên đi đường nào.

May mắn duy nhất, có lẽ ngoại trừ Giang Trừng, ở trong mảnh ký ức này sẽ không còn người thứ hai nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của y.

Lam Hi Thần cũng không dám đi xa, trong lòng nghĩ đã là ký ức của Giang Trừng, có lẽ hắn sẽ xuất hiện ở quanh đây, chỉ là nhìn khắp bốn phía cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Trong lúc đó, một nén hương đã nhanh chóng trôi qua, vẫn không có dấu hiệu Giang Trừng xuất hiện trong mảnh ký ức này, Lam Hi Thần khẽ thở dài, nghĩ thầm, có lẽ Giang Trừng cũng không ở đây, quyết định dứt khoát rời khỏi mảnh ký ức này đi tìm một mảnh khác đi vào.

Đang lúc y chuẩn bị rời đi, ánh mắt lóe sáng nhìn đến góc phố vắng vẻ tăm tối phía đối diện, ở trong góc đó không biết từ lúc nào lại có bóng dáng của hai người, một tím một đen, hai người kề sát vào nhau, tránh mình ở nơi hẻo lánh không thấy ánh mặt trời, mặt đối mặt đều muốn dán chung một chỗ, cũng không biết là đang làm gì.

Cho dù biết hai người này thuở nhỏ thân thiết, cũng biết tình cảm giữa hai người đều không liên quan đến ái tình, huống chi Ngụy Vô Tiện hiện giờ được cho là "em dâu" của mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai người như vậy, vẫn khiến Lam Hi Thần nhíu mày.

Trong lòng nghĩ vậy, Lam Hi Thần liền tách khỏi đám người, đi về phía hai thân ảnh kia, liền thấy được hai người đó không nghi ngờ gì quả thật là Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, dáng vẻ lớn hơn một chút so với lúc mười bốn, mười lăm tuổi đến học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ ước chừng mười tám, mười chín tuổi, đã trở thành những thanh niên anh tuấn.

Lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn có dáng vẻ như trước, vóc người lớn hơn Giang Trừng đôi chút, hắn ôm cả người Giang Trừng vào trong ngực, ở trong góc tường chống đỡ, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài đường, trong ánh mắt toàn là vẻ cảnh giác, chỉ khi nhìn thấy trên đường vẫn huyên náo như lúc bình thường mới hơi thở phào.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện thoáng buông lỏng Giang Trừng, hắn vươn tay sờ sờ đầu Giang Trừng, kề sát lỗ tai hắn nhỏ giọng nói gì đấy, sau đó chỉ thấy Giang Trừng có chút hoảng sợ kéo tay áo Ngụy Vô Tiện không buông, nét mặt lộ vẻ cầu xin, dường như là không muốn hắn rời đi.

Lam Hi Thần cũng đúng lúc đấy đi đến trước mặt hai người, liền nghe thấy Giang Trừng nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng đi ra ngoài, ta không đói bụng, bọn chúng ở khắp nơi đều đang tìm kiếm chúng ta đấy."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: "Đừng sợ, ta sẽ chú ý, hơn nữa, chúng ta hiểu rất rõ khu vực này, bọn họ thì chưa hẳn, cho dù có tình huống gì ta cũng có thể ứng phó, ngươi yên tâm." Cuối cùng, lại chăm chú nhìn Giang Trừng mà dặn dò: "Còn ngươi phải chú ý, đừng chỉ biết ngồi lì ở đây tránh người mà chờ ta, nếu có người đến ngươi liền thông minh chút nhanh chóng chạy đi, dù sao thì ta đều có thể tìm được ngươi, nghe thấy không?"

Hắn nói xong, liền gấp ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào ót Giang Trừng, sau đó xoay người chạy ra, chớp mắt cũng đã biến mất vào trong biển người.

Chỉ còn lại một mình Giang Trừng tựa như một chú chó nhỏ bị người vứt bỏ, chỉ thấy hắn từ trong góc tường dần dần trượt xuống, cuộn mình lại, hai cánh tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, nửa người hắn đều dựa vào vách tường, hận không thể hòa mình cùng một thể với bóng râm.

Chỉ chừa ra một đôi mắt dưới ánh mặt trời, giống như Ngụy Vô Tiện trước đó, cảnh giác nhìn chằm chằm đường phố.

Giống như, một con thú nhỏ bị mất nhà, vừa liếm vết thương, vừa tỏa ra địch ý với cả thế giới.

Lam Hi Thần lúc này mới chú ý tới, quần áo trên người Giang Trừng không chỉ hơi lộn xộn, còn có chút vết bẩn không rõ màu, trên mặt cũng có vài vết xước nhỏ, thoạt nhìn có chút nhếch nhác, cũng không biết hắn bị mấy vết thương này ở đâu.

Tuy rằng biết đối phương cũng không thể nhìn thấy mình, nhưng Lam Hi Thần vẫn đi đến bên cạnh Giang Trừng, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay tỉ mỉ mà miêu tả mặt mày đối phương, lại thấy hốc mắt hắn cũng có chút sưng đỏ, không biết trước đó có bao nhiêu đau thương, cho nên thở dài: "Sao lại thích khóc như vậy? Đã lớn như vậy rồi, là giận dỗi sư huynh ngươi sao? Hay là bị người trong nhà trách mắng? Hay là đang lo lắng cho sư huynh ngươi?"

Đương nhiên là không ai đáp lại y.

Lam Hi Thần cũng không nói nữa, chỉ là vẫn ngồi xổm ở đó, lẳng lặng mà bầu bạn cùng với Giang Trừng kia.

Đột nhiên, thiếu niên kia lại giống như gặp quỷ mà hốt hoảng lúng túng đứng lên, hắn hơi rụt đầu vào, cả người trông càng thêm nhỏ bé, hận không thể hòa mình vào vách tường, thân thể cũng có chút không thể khống chế mà hơi run rẩy.

Đây là làm sao? Lam Hi Thần có chút nghi hoặc, y nhìn theo ra bên ngoài, liền nhìn thấy xa xa có một đám người đang vội vàng đi đến nơi này, gia văn mặt trời trên vạt áo kiêu ngạo mà lóa mắt, nhát mắt khiến tim Lam Hi Thần rơi vào đáy cốc.

Đây là người Ôn gia!

Lam Hi Thần theo bản năng bước vài bước đến phía trước, che lấy Giang Trừng còn đang trốn trong góc ở đằng sau. Y thật không ngờ, lần này mình lại đi vào trong đoạn ký ức này của Giang Trừng.

Sau chuyện ở Quan Âm miếu, Lam Hi Thần đã biết kim đan trong cơ thể Giang Trừng hiện giờ chính là do Ngụy Vô Tiện mổ ra cho hắn, mà kim đan của chính hắn đã sớm bị hủy dưới tay Hóa Đan Thủ của Ôn gia, lại đối chiếu với tuổi tác hiện giờ của Giang Trừng trong mảnh ký ức, Lam Hi Thần dĩ nhiên lại có dự cảm không tốt.

Hắn nhếch nhác như vậy, hiển nhiên Liên Hoa Ổ đã lâm vào cảnh khó khăn, nhưng nếu hắn cùng Ngụy Vô Tiện trốn thoát được, lúc này rõ ràng Giang Trừng cũng đã phát hiện ra hành tung của Ôn gia, nhưng vì sao bi kịch vẫn xảy ra?

Ngay cả khi biết rằng mình không thể thay đổi tất cả những việc xảy ra trong kí ức, Lam Hi Thần lặng im khẩn cầu trời xanh, khẩn cầu đám người Ôn gia kia đừng đi tới bên này.

Kết quả, đám người kia lại thật sự không tới đây.

Nhưng mà sắc mặt Giang Trừng lại càng trở nên lo lắng cùng bất an, hắn nhìn chằm chằm hướng đám người Ôn gia kia đi, lại chăm chú nhìn con phố mà bọn họ sắp đi đến, miệng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "A Anh, dù thế nào ngươi cũng đừng trở về, dù thế nào cũng đừng trở về..."

Lúc này Lam Hi Thần mới nhớ đến, hướng đi của đám người Ôn gia kia đúng là hướng mà Ngụy Vô Tiện vừa rời khỏi, nếu Ngụy Vô Tiện theo đường cũ quay về, tất nhiên sẽ phải chạm mặt đám người kia!

Giang Trừng hiển nhiên cũng nghĩ tới hậu quả này, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, hơi thở cũng dần gấp gáp, một một lúc, hắn nhắm chặt mắt, giống như hạ quyết tâm, đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó chậm chạp đi khỏi góc đường.

Hắn liền đứng ở đó không hề nhúc nhích, chỉ một thân tử y kia rất dễ bị phát hiện, trong chớp mắt đã khiến cho đám người Ôn gia nhìn thấy, chỉ vào hướng Giang Trừng hô lớn: "Giang Trừng ở đằng kia!"

Giang Ttừng khi nghe được câu nói kia liền giống như một mũi tên đã phóng khỏi dây cung, chạy về một hướng khác, người Ôn gia cũng lập tức đổi hướng, bắt đầu truy đuổi Giang Trừng.

Lam Hi Thần chỉ cảm thấy mình đang đứng trên một tảng băng.

Cái gì hắn cũng không suy nghĩ được, cũng không dám nghĩ đến cái gì cả, chỉ là phản xạ có điều kiện vô tri vô giác chuẩn bị đuổi theo phương hướng Giang Trừng chạy đi.

"Lam Hi Thần, mẹ nó, ngươi tới làm gì! Không phải ta đã bảo ngươi cút đi sao? Ngươi lại không nghe lời ta!" Lại lúc này, một người vừa lớn tiếng quát lên, vừa chế trụ tay Lam Hi Thần, không cho hắn chạy đến phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro