Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ khi Kim Lăng vọt vào Hàn thất nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Ngụy Vô Tiện tê liệt ngã xuống bên cạnh bàn như khóc như cười, nước mắt ngang dọc đầy mặt, Lam Vong Cơ khoanh tay đứng bên cạnh hắn. mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Còn Lam Hi Thần lại ngơ ngác ngồi trên ghế, hai mắt trống rỗng, giống như ngay cả thần hồn cũng đã bị rút đi.

Nó vốn một thân phong trần, lòng đầy bất an, nhìn thấy cảnh tượng này liền lảo đảo một cái, nó nghiêng ngả vọt vào, kéo Lam Hi Thần lay lay y một hồi, không khống chế được mà rống lớn: "Cậu ta đâu? Trạch Vu Quân, cậu ta đâu!"

Lam Hi Thần lúc này mới hồi thần, y mờ mịt nhìn chằm chằm Kim Lăng hết nửa ngày, có chút hoảng hốt nói: "... Kim tông chủ, ngươi... sao lại đến đây?"

Kim Lăng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nó vô thức túm chặt áo Lam Hi Thần, thở dốc nói: "Mới vừa rồi, mệnh phách hồn đăng của cậu đột nhiên mờ đi, suýt vài lần tắt hẳn, ta thật sự sợ hãi, e rằng cậu ta đã xảy ra chuyện, cho nên, cậu ta đâu? Người còn... còn..." Nói tới đây, Kim Lăng chẳng thể nói được nữa, trong giọng nói mang theo nỗi sợ hãi, khóc nức nở.

"Hắn còn sống." Lam Vong Cơ vẫn lặng im đứng đó đột nhiên lên tiếng.

Kim Lăng liền quay đầu nhìn y, thật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất, nhào qua kéo lấy Lam Vong Cơ, vội vàng hỏi: "Thật à? Cậu ta còn sống? Hàm Quang Quân không gạt ta chứ?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Ta gạt ngươi làm gì? Giang Trừng đương nhiên còn sống, hiện giờ đang ở trong phòng, chỉ là lúc này đang mê man."

"Thật không..." Kim Lăng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngã lên trên một bên ghế, không nhịn được nói: "Vậy là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..., còn sống, là được rồi."

Lam Hi Thần cũng là từ đó nghe ra một chút kỳ lạ, y kinh ngạc quay đầu, nhìn thẳng vào Kim Lăng, có chút không chắc nói: "Nghe ý của Kim tông chủ, chẳng lẽ... việc này, từ đầu ngươi đã biết?"

Kim Lăng nghe vậy liền nghẹn một lát, nhưng vẫn thở dài, khẽ gật đầu: "Không giấu được Trạch Vu Quân, trước kia vì chuyện quá khẩn cấp, vốn nên theo ý của cậu trực tiếp tìm Ngụy tiến bối, nhưng mà trùng hợp, hắn lại không có ở đó, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ ta cũng chỉ có thể đến nhờ cậy Trạch Vu Quân người, lừa gạt người đã lâu, thật sự xin lỗi."

Lam Hi Thần nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ, y lắc đầu, sắc mặt ảm đạm nói: "Quả thực như thế, hắn sớm đã trù tính xong, ai cũng không lay chuyển được, liều lĩnh như vậy. Có lúc ta thật muốn lay tỉnh hắn, lớn tiếng mắng hắn vài câu, phải đối tốt với chính mình một chút, mà hắn lại chỉ biết khắt khe với chính mình, rõ ràng hắn không nợ bất kỳ ai, vì sao nhất định phải làm đến mức như vậy! Thế nhưng ta vừa thấy hắn cũng chỉ nghĩ muốn đối tốt với hắn một chút, thêm một chút nữa, sao lại nhẫn tâm la rầy hắn, hắn cũng không thương tiếc chính mình, nếu ta không xót hắn, còn có ai trong lòng nhớ hắn đây."

Kim Lăng cũng im lặng, hắn chưa từng nghĩ tới kế sách tạm thời của mình lại khiến cho cậu cùng vị Trạch Vu Quân chưa từng xuất hiện cùng nhau lại nảy sinh tình cảm như vậy. Nó nghĩ, nếu như bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn thì tốt rồi, từ lúc cậu còn chưa nhìn thấu hết tất cả, cũng không đến mức như hiện giờ, một đoạn thâm tình đều giao phó cho sự sống chết mịt mờ này, khiến người khó mà nhìn mặt lẫn nhau.

"Thật xin lỗi..." Nó lẩm bẩm nói.

Lam Hi Thần có chút mệt mỏi xua tay, nói: "Xin lỗi làm gì, nói đến nên là ta phải tạ ơn Kim tông chủ mới đúng, là ngươi đưa bảo vật quý giá nhất trong lòng Lam mổ đến bên cạnh ta, cho dù ngày sau thế nào, tóm lại hắn còn ở một ngày, ta liền thương hắn thêm một ngày.

Kim Lăng trong lòng xúc động, mắt rưng rưng cúi đầu thật thấp với Lam Hi Thần, nghiêm túc nói: "Tạ ơn Trạch Vu Quân! Cậu nhà ta phải làm phiền ngài rồi, chỉ mong ngài sau này mỗi ngày đều đối tốt với người."

Ngụy Vô Tện cũng mới hồi phục lại tinh thần, hắn chỉ vào Kim Lăng, cực kỳ phẫn nộ nói: "Kim Lăng, ngươi sao có thể! Hắn điên rồi không muốn sống nữa, ngươi lại không ngăn cản hắn, sao còn cùng hắn lừa gạt mọi người, hiện giờ ở đây nói lời gửi gắm thì còn được gì chứ? Ngày đó hắn có ý nghĩ nguy hiểm như vậy? Sao ngươi không liều mạng ngăn hắn lại!"

"À!" Kim Lăng nghe vậy cũng cười lạnh một cái, nó phất tay áo từ mặt đất đứng lên, hằm hằm nhìn Ngụy Vô Tiện, gằn từng tiếng tựa từng vết đao: "Sao ta không khuyên, chẳng lẽ ta vui vẻ khi cậu ta đi một con đường không có lối về? Chẳng lẽ ta đồng ý cho hắn dùng mạng mình đổi lấy mạng ngươi? Ngươi là bảo khố trong lòng Hàm Quang Quân, nhưng trong lòng ta ngươi chẳng là gì! Lại càng không bằng một phần của cậu ta. Trên đời này, đến bây giờ, ngoài việc cậu là người thân duy nhất của ta, ta là người quan tâm cậu nhất trên đời, không muốn cậu gặp chuyện không may nhất!"

"Nhưng dù đúng là ta quan tâm cậu, ta vẫn không đồng ý cái ý nghĩ đó của cậu. Ngày ấy, cậu nói cho ta biết kế hoạch của mình, ta quỳ xuống xin cậu đừng làm như vậy, Ngụy Vô Tiện sắp chết thì để cho hắn chết đi, người không nợ gì hắn, còn quản hắn làm gì chứ, không phải hắn nuốt lời trước sao? Không phải hắn nói thanh toán xong trước sao? Hắn đã không cần người, vì sao người còn để ý đến hắn! Nhưng, nhưng mà, nhưng mà cậu nói, người mệt mỏi, người cũng không muốn sống nữa..."

Nói tới đây, hắn sớm đã khóc không thành tiếng, lại nức nở nói tiếp: "Vì viên kim đan này, có bao nhiêu người đâm sau lưng cậu! Nói cậu không bằng ngươi lại không biết tự lượng sức mình, sao vẫn còn mặt mũi chiếm lấy đan này, nhưng vì Giang gia, vì ta, một người kiêu ngạo như cậu cái gì cũng nhịn, đem cái danh bêu xấu này toàn bộ ép xuống, tới bây giờ, cậu nói với ta, cậu mệt mỏi, cậu muốn nghỉ ngơi, tâm nguyện duy nhất của cậu chỉ là trả lại đan, đã nói đến nước này, chẳng lẽ ta còn muốn buộc cậu chống đỡ tiếp!"

Những lời này, từng câu từng câu đều đâm vào trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn loạng choạng, suy nghĩ lung tung lẩm bẩm: "Không, không phải, ta chưa bao giờ muốn ép buộc hắn, đan này ta cũng cam tâm tình nguyện đưa, ta không cần hắn trả, không cần..."

Kim Lăng nhưng lại oán hận nói: "Hừ! Dựa vào cái gì ngươi cam tâm tình nguyện đưa thì cậu ta phải cam tâm tình nguyện nhận, lúc ngươi đưa sao không hỏi xem người rốt cuộc có muốn hay không? Quyết định của ngươi lại khiến hắn gánh lấy tội lỗi, trên đời này sao lại có chuyện không công bằng như vậy!"

"Đủ rồi!" Mắt thấy Ngụy Vô Tiện bị Kim Lăng từng câu chất vấn làm cho sắc mặt điên dại, mặt Lam Vong Cơ lộ ra vẻ tức giận, y tiến lên đỡ lấy Ngụy Vô Tiện, cau mày nhìn Kim Lăng nói: "Mặc kệ nói thế nào, trước kia là Giang Trừng mất đan, nhưng muốn Vô Tiện chịu hậu quả này, mạng của hắn là Vô Tiện cứu. Nếu Vô Tiện không mổ đan cho hắn, hắn cũng không có ngày hôm nay, cho dù trong lòng ngươi khó chịu, cũng không nên đối với ân nhân như vậy."

"Ân nhân?" Kim Lăng cũng không quan tâm: "Tốt cho một vị ân nhân, tốt cho một cái ơn cứu mạng, nhưng mà, Ngụy Vô Tiện! Sao ngươi không nghĩ, trước kia cậu ta rõ ràng đã cùng ngươi trốn thoát, vì sao người còn có thể..."

"Kim tông chủ! Ăn nói cẩn thận!" Nó còn chưa nói xong, lập tức bị Lam Hi Thần cắt ngang đoạn cuối, y mang theo vẻ mặt hoảng loạn cùng không đồng tình nhìn Kim Lăng, nói: "Những chuyện này làm sao ngươi biết được?"

Kim Lăng cũng tự biết mình nói lỡ lời, nó có chút ảo não nghiêng đầu, cắn cắn môi dưới, nói: "... Là trước đó khi ta không đồng ý cho cậu trả đan, dưới nhiều lần ép hỏi lộ ra được một chút, là ta quá mức kích động, nói lỡ lời, đa tạ Trạch Vu Quân."

"Các ngươi... đang nói gì vậy?" Ngụy Vô Tiện chân tay luống cuống nhìn qua nhìn lại quan sát hai người trước mặt, không nhịn được nói: "Các ngươi rốt cuộc đang giấu ta cái gì!"

Lam Hi Thần cụp mi, mang theo một tia xin lỗi nói: "Xin lỗi, Ngụy công tử, ta đã đáp ứng Vãn Ngâm, tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên thứ cho ta không thể nói thẳng."

"Được!... Được!" Ngụy Vô Tiện vươn một ngón tay, chỉ vào hai người kia: "Các ngươi đều tốt lắm, hôm nay không có vách tường nào không thông được gió, giờ các ngươi không nói, chẳng lẽ còn có thể giấu ta cả đời?"

Nhưng mà hai người kia lòng tựa như sắt, không nói thêm nữa.

Trên đời này, còn có thứ gì đáng giá để Lam Hi Thần và Kim Lăng đều kín miệng như bưng đến mức này?

Chỉ có kim đan.

Ngươi không nợ hắn.

Đây là câu hai người đều đã nói. Cho nên, Giang Trừng thật sự không nợ hắn.

Kim Lăng nói: Hắn đã cùng ngươi trốn thoát, vì sao còn...

Đúng vậy, vì sao chứ? Giang Trừng nói, hắn vì lấy lại di thể cha mẹ mà quay trở lại Liên Hoa Ổ, nhưng, nếu như đây không phải là lời nói thật?

Ngày ấy khi bọn họ cùng nhau chạy trốn, Giang Trừng thần trí hoảng loạn chưa ổn định, hoàn toàn nghe theo lời mình, giống như chú chim nhỏ bị thương ỷ lại vào mình, ngay cả khi mình muốn đi tìm đồ ăn hắn cũng không cho, nhưng sao chân trước mình vừa rời khỏi, sau lưng hắn liền chạy về Liên Hoa Ổ?

Vậy thì tất nhiên hắn không phải quay về.

Nếu không có lúc trước ngươi ở chợ thay hắn dẫn đi Ôn... Đây là câu Lam Hi Thần nói.

Ở trên chợ dẫn đi cái gì? Ôn gia sao?

Đúng rồi, khi đó Ôn gia chiếm lấy Liên Hoa Ổ, lại để hai tiểu công tử chạy thoát, tất nhiên là muốn phái người truy bắt, nếu... nếu như, người Ôn gia một đường tìm kiếm đến hướng mình rời khỏi, như vậy Giang Trừng trốn ở trong góc nhìn thấy tất cả sẽ làm gì?

Có phải hắn sẽ...

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong đầu "oanh" một tiếng, cuối cùng một sợi dây đàn theo tiếng đứt đoạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro