2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần sau ba năm bế quan cũng đã nghĩ thông suốt, chuyện cũ cũng đã tàn, y buông bỏ để tiếp tục bước tiếp, đây là chuyện vui của Lam gia.

Đêm qua, cơ thể của Ngụy Vô Tiện nảy sinh chuyện lạ, đệ đệ y lo lắng tìm y đến giúp đỡ. Y đến xem thì mới phát hiện ra, đạo lữ của đệ đệ y kết đan, lấy chuyện thân xác kia là của Mạc Huyền Vũ thì chuyện kết đan là điều cực kỳ khó tưởng tượng được.

Lam Vong Cơ biết tin thì vui mừng hết thảy, thúc phụ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mọi chuyện êm đẹp như vậy khiến cho người ta nghĩ nhiều. Mọi người quyết định theo dõi kỹ càng cả một đêm.

Nhưng Lam Hi Thần thì lại khác, y mang dáng vẻ đăm chiêu trở về Hàn Thất. Hoa ngọc lan nở khắp con đường, ánh trắng lung linh lại mềm mại rung rinh trong gió.

Lam Hi Thần nhìn phía trước hiên Hàn Thất, có một tiểu hài nhi ngồi co ro một góc, vùi mặt giữa hai cánh tay như thú nhỏ tự cuộn mình tự chống lại cái rét. Y tưởng là trẻ con trong tộc bị lạc đến nơi này, không biết đường về nhưng tới nhìn kỹ lại thì thấy y phục đứa nhỏ này lại không giống với y phục Lam gia.

Đứa nhỏ nghe có tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ vì lạnh đỏ bừng, đôi mắt hạnh trong suốt long lanh một tầng nước, đôi chân mày non nớt khẽ chau lại e ngại nhìn bạch y xinh đẹp trước mặt.

Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn đứa nhỏ đáng yêu không rõ lai lịch này, trên trán cư nhiên xăm một chữ " Trừng ". Y quỳ gối xuống đưa tay ra vuốt ve cái trán nhỏ của bé con. " Bạn nhỏ, con từ đâu đến đây vậy? "

Đứa nhỏ không nói chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn tiên nhân đang xoa đầu mình, bàn tay y thật ấm áp.

Lam Hi Thần cảm giác được bé con đã trải qua ở đây một đêm, cả người đều ẩm ướt sương đêm liền ôm bé vào lòng, đẩy cửa Hàn thất ra sau đó gọi người đến.

Đến nhanh nhất chính là thúc phụ y, Lam tiên sinh nhìn bộ dạng đứa nhỏ được Lam Hi Thần quấn thành cái bánh ú, điềm điềm ngẩng mặt lên lão tiên sinh.

Lão tiên sinh nhìn chữ Trừng trên trán đứa nhỏ cũng nhíu mày, " Bộ dạng này thật sự rất giống Giang tông chủ."

Lam Hi Thần ban đầu thấy ngờ ngợ, nghe thúc phụ nói liền giật mình. Đây là thân sinh của Tam Độc Thánh thủ sao? Tại sao đứa nhỏ này lại xuất hiện ở đây chứ? Làm rơi sao?

Lam Khải Nhân thấy bộ dạng nghi hoặc của cháu trai thì nói:" Lúc ngươi còn nhỏ, ta đã dẫn ngươi đến Liên Hoa Ổ mấy lần, bất quá ngươi còn nhỏ không nhớ thì thôi vậy."

Lam Hi Thần nhìn đứa nhỏ, Giang tông chủ lúc nhỏ thật sự đáng yêu như vậy sao? Còn có chút giống nữ hài nhi.

" Nhưng Giang tông chủ tính tình dù cay nghiệt nhưng phải loại người kia." Lam Khải Nhân vuốt râu, nói khéo về vấn đề khó nói.

Lam Hi Thần ngồi xuống hỏi bé:" Con tên là gì? "

Hai mắt đứa nhỏ chuyển động một chút, ngón tay vươn lên chỉ chữ Trừng trên trán mình, hai người lớn suy nghĩ đứa nhỏ này bị câm sao? Đúng lúc đó, phu phu Vong Tiện tiến đến, Ngụy Vô Tiện một bộ dạng vui vẻ, tràn đầy sức sống bước vào.

Lam Hi Thần tay áo bị kéo một cái, Tiểu Trừng núp sau lưng y, chỉ chừa đôi mắt ra quan sát Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn cặp mắt to tròn kia cảm thấy quen quen, hắn định đi lại nhìn đứa nhỏ thì bé con đã trốn biệt sau lưng Lam Hi Thần.

Sự việc Ngụy Vô Tiện kết đan và đứa nhỏ xuất hiện, cả hai việc đều xảy ra cùng một đêm mà đều mơ hồ liên quan đến Giang Trừng.

Lam Hi Thần xoa đầu đứa nhỏ nhìn thúc phụ nói:" Để con viết một bức thư cho Giang tông chủ xem sao? "

Lam tiên sinh gật đầu rồi rời đi.

" Huynh hỏi thăm Giang Trừng giúp ta được không? " Ngụy Vô Tiện nhìn y nói.

Tiểu Trừng nghe nhắc đến Giang Trừng liền nhú đầu ra hai mắt tròn xoe nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ba người lớn đều cúi xuống nhìn bé.

Ngụy Vô Tiện thấy đứa nhỏ và Giang Trừng đều cùng một khuôn đúc ra, mờ mịt hỏi:" Ngươi là Giang Trừng sao?"

Tiểu Trừng vẫn không nói, nghiêng nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác rồi nhìn mũi chân mình.

" Bộ dạng lưỡng lự rất giống hắn." Dù sao bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã, liếc mắt một cái cùng biết đối phương suy nghĩ cái gì. Hắn liền đánh bạo muốn bế đứa nhỏ lên, Tiểu Trừng liền ôm chặt chân Lam Hi Thần cầu cứu.

Ngụy Vô Tiện cười châm chọc:" Sư muội khi nào lại thân thiết với Trạch Vu Quân vậy? Không phải ngươi rất thích sư ca sao? Nói cho ta biết thần thánh phương nào biến nhỏ ngươi lại vậy, sư muội đáng yêu." Còn tiện tay bóp hai má nộn nộn bé Trừng. Má của Giang Trừng khi còn nhỏ phúng phính mềm mại sờ rất sướng nha, lại nhớ đến bộ dạng vừa giận vừa thẹn của hắn rất đáng yêu.

" Ngụy Anh." Lam Vong Cơ kéo tay áo hắn lại nói:" Khóc rồi."

Ngụy Vô Tiện há miệng nhìn hai hàng nước mắt lăn lăn trên gương mặt nhỏ kia, có bao giờ hắn chọc Giang Trừng khóc như thế này đâu. Hắn nhớ lúc Giang Trừng khóc, đều là nỗi đau thống khổ như đê vỡ, sóng ập. Nhìn lại đứa nhỏ này khóc, lặng lẽ như giọt nước trượt dài, không phát ra tiếng động gì, nếu như không nhìn thấy chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được, biết được.

Lam Hi Thần nhìn đứa nhỏ khóc đáng thương như vậy cũng đau lòng, Tiểu Trừng ngẩng mặt lên lắc đầu với y. Y cầm vạt áo lau nước mắt cho bé, nói: " Tới đây thôi Ngụy công tử."

Lam Vong Cơ cũng nắm chặt tay đạo lữ mình, muốn dẫn hắn ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bước ra ngoài, hắn lại nhớ đến dòng nước mắt trong mơ của mình.

Bên trong Hàn Thất, Lam Hi Thần ôn nhu xoa trán Tiểu Trừng, dịu dàng an ủi bé. " Tiểu Trừng không khóc nữa nha."

Tiểu Trừng hai mắt hồng hồng như mắt thỏ, mím môi gật đầu.

" Tiểu Trừng con biết chữ không?"

Tiểu Trừng cúi đầu, hai ngón tay xoắn xuýt sau lưng.

Lam Hi Trừng thấy như vậy đoán:" Con học còn chưa xong sao?" Lại thấy lỗ tai nhỏ đỏ bừng vì thẹn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro