Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cacth me? Dream of going

Chương 1

“Cô kia mau đưa nó cho tôiii...”

Lệ Tỷ Tỷ tối nay lại uống quá chén. Cô đang chìm đắm miên man trong một giấc mộng kinh hoàng.

Cô nắp trong một lùm cây tối tăm, tay giơ cao chiếc điện thoại lên, ấn chụp, cô đang chụp lén một đôi nam nữ.

Chính Tỷ Tỷ cũng chẳng hiểu nổi bản thân, làm sao mà cô lại có thể điên rồ đến mức độ đó chứ? Nam nữ hôn hít nhau gì gì đó là lẽ đương nhiên, vậy mà, không biết có phải ma xui quỹ khiến cô lại chụp họ.

Cơn hứng thú này đúng thực là quá ngu xuẩn!

Chụp xong bức ảnh thứ ba, hài lòng rồi, cô thu mình ngồi gọn trong cái lùm nhỏ xíu, đột nhiên, một bàn tay to bự đầy gân guốc chọc xuyên qua cái lùm ấy, nó nhanh chóng tóm lấy vai áo sơ mi của cô.

Tỷ Tỷ như bị khủng hoảng, bắt đầu ra sức giãy giụa, hai hàm rằng ngoàm mạnh vào cánh tay kia một phát, cơ hội đã đến cô xong ào ra khỏi cái lùm, chạy thật xa chạy nhanh kinh khủng.

“Cô đưa điện thoại cho tôi nhanh không, con điên này.”
“Cô chụp cái quái gì chứ, trả đây cho tôi.”

Đôi nam nữ ấy vừa cong đầu cong cổ bám theo đằng sau vừa gồng lên gào thét liên tục, nối đuôi nhau chửi bới xối xả.

Trống ngực của Tỷ Tỷ đánh lên bình bịch như thể trống vỗ, run sợ đã đạt đến đỉnh điểm khiến cô vừa chạy mà mồ hôi mồ kê trên người cứ ào ào ra như tắm.

Cấm đầu chạy sâu vào cánh đồng cỏ lau âm u phía trước. Đôi nam nữ ấy cũng không dễ gì mà buông tha, họ lặn lội luôn vào đó.

“Rột rẹt! Rột rẹt!” hai con người kia xem ra rất quyết tâm tâm mò tìm cho bằng được con sâu Lệ Tỷ Tỷ, họ vạch tung hết đám cỏ lau lên.

Còn cô thì đang hì hục bò sát dưới mặt đất, nằm sấp như thế của con ếch ở nơi mà cỏ lau mọc cao nghi ngút nhất, rậm rạp nhất, bởi ở nơi an toàn như thế cô mới có thể tha hồ mà thở, thở hồng hộc.

Bỗng nhiên vùng đất nơi tấm thân cô an toạ rung chuyển, dần rung chuyển dữ dội.

Đùng!

Đang rơi tự do!

Cô không biết mình đã rơi xuống tới tầng điện ngục thứ mười mấy nữa. Đầu óc quay cuồng điên đảo. Tóc tai rối bù như chim sẻ xù lông mỗi lúc trúng mưa, miệng mặc định một chữ A cực đại.

“Phịch! Ẹc!”

“Aida... Nát cái mông, nát mông mất rồiii... Đây là đâu thế nhỉ? Huhu... Có ai đó không?”

Cô nhanh trí tay bật ngay chiếc flash điện thoại lên.

Sương mù vây kín xung quanh, nơi này quả là lạnh lẽo và âm u vô cùng khiến cho bao nhiêu da gà da vịt trên người Tỷ Tỷ bây vận động lên rần rần.

Tiến được vài bước, chợt, một hơi thở âm ấm đang từ từ lướt nhẹ trên vùng da trắng nõn sau gáy. Ồ mùi hương đậm đặc chất nam tính. Hắn là biến thái?, không, không ở nơi này làm gì có người nào sống nổi?, hay cũng có thể hắn là ma nam?, nhiều khi ma cũng biết làm điệu?

Lệ Tỷ Tỷ bình thường rất nhát gan, cô muốn khóc òa lên và gọi điện thoại cho mẹ mình quá. Nhưng khổ nổi là tay chân của cô cứ đớ ra, lạnh ngắt như băng tảng. Cô sẽ lên cơn đau tim và kết liễu cuộc đời tại đây sao? Cô không muốn chết sớm như thế đâu, cô còn chưa báo hiếu cho cha mẹ được ngày nào, chưa một lần nếm thử hương vị ngọt ngào của tình yêu, chưa chồng, chưa con gì hết. Chết thật oan uỗng quá thần linh ơi.

Tay chân cô dần trở nên mềm nhũn y như con gà bị rút hết xương. Chắc là bàn tay của tên chết tiệc đó, hắn đang vuốt ve lên cái cổ ngọc ngà của cô. Cái cổ gần hai chục năm cô đã gắng sức gìn giữ không cho một nam nhân nào đọng vào, vậy mà... Tức quá đi mất. Nhưng cô không dám quay mặt lại, càng không dám lên tiếng rủa tên khốn kiếp đó. Bây giờ có chết hay không thì cô cũng phải chạy, chạy là thượng sách. Lệ Tỷ Tỷ vốn là một vận động viên chạy marathon nằm trong top xuất sắc của trường, thế thì còn đợi chờ gì nữa, Lệ Tỷ Tỷ bắt đầu... Chạy!

Phía trước đột ngột xuất hiện một tòa lâu đài lớn, nhìn chung đã rất cũ kĩ, nhưng dù gì cũng phải trốn vào ấy, có một chỗ che chắn vẫn tốt hơn mà.

Cô cứ như con sâu tiếp tục đi tìm chiếc lá mới mà chui rúc.

Cuối cùng đã đặt được chân vào bên trong, Tỷ Tỷ cô không ngừng phì phò thở hổn hển.

Tưởng đâu đã được an toàn, nào ngờ, đèn bắt đầu sáng dần lên, ánh sáng vàng vàng từ từ trải rộng khắp ngõ ngách của căn sảnh lớn, ở khoảng không trung, chính giữa trần nhà, có không biết bao nhiêu là đèn chùm được giăng kéo dài tít cả tầm mắt, chúng lấp lánh lên những tia sáng lam nhạt, đẹp lung linh huyền ảo.

Mọi thứ không làm cho Tỷ Tỷ cảm thấy ấm lên một chút nào, ngược lại, cô cảm thấy ớn lạnh, cái lạnh thấu xương tuỷ.

Thôi nhìn trên trần nhà, ánh mắt của Tỷ Tỷ có hơi muộn màng khi bây giờ mới chịu di xuống dưới mặt đất.

Một bàn ăn thịnh soạn có rất nhiều nến, có cả gần chục giỏ chứa đầy hoa hồng xanh đẹp đến hoa mắt người, và đương nhiên là có thức ăn rồi, hơn nữa thức ăn trên bàn đều thuộc hàng cao cấp, nó hấp dẫn ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Lệ Tỷ Tỷ bây giờ phải nói là vừa sợ mà tuyến nước bọt vừa không ngừng tiết.

Mồm vẫn há hốc, tay vẫn bất động mặc cho chiếc flash điện thoại đang chỉ thẳng vào mặt.

Chưa kịp hoàn hồn trước viễn cảnh hoành tráng đó, lại sau gáy, vang lên một giọng nói.

“Cuối cùng em cũng chịu đến đây tìm tôi.”

Bằng giọng run run, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh là ai đó?”

“Chồng tương lai của em.” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở âm ấm, mùi hương này ban nãy cô đã ngửi ra rồi, nó đến gần cô đến mức nào rồi cô không dám đối diện, cô chỉ cảm thấy luồn hơi thở ấy đang đùa giỡn với mấy cọng tóc con sau gáy tạo nên cảm giác nhồn nhột khó chịu vô cùng.

Xoay người? Định rồi... Nhưng một luồng sáng xẹt ngang qua hút cô bay vèo ra khỏi tòa nhà. Có phải cô đang bị hố đen nuốt chửng? Mọi thứ sao lại tối đen thế này?

“Aaa...”

Một hôi lạnh đổ đầy đầu tràn lan xuống cổ, gối. Tỷ Tỷ dần mở mắt ra. Có tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, tiếng xe cộ đang ồ ồ trên đường phố, căn phòng của cô thật sáng sủa, bầu không khí buổi sáng rất trong lành.

Hoá ra ánh sáng ban nãy chính là ánh sáng của Mặt Trời. Đội ơn thần Mặt Trời đã giải thoát cô khỏi giấc mơ khủng khiếp ấy.

Nhưng sao, Tỷ Tỷ vẫn chưa cảm thấy hết hoang mang. Mọi thứ dường như rất thật. Cô cảm thấy bàn tay mình đã chạm vào mọi thứ trong giấc mơ, cảm giác bị té ngã mông còn đau ê ẩm, cả cảm giác bị người nào đó vuốt ve đến ớn lạnh nữa.

Đang xoa đầu xoa trán suy ngẫm, đâu đó có tiếng bà Lệ vọng lên: “Tỷ Tỷ thức dậy con ơi, mau đi thay quần áo, cha mẹ sẽ đưa con đi xem mắt.”

Tỷ Tỷ: “...”___wtf?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro