Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời kì dầu sôi lửa bỏng của cuộc đời, cô đang quyết tâm dữ dội lắm, mục tiêu là sẽ tốt nghiệp đại học ở tuổi hai mươi vậy mà bây giờ phải đi lấy chồng, quả thật là thảm họa.

Và một lí do nho nhỏ, lí do phụ phụ thôi, chính là Tỷ Tỷ còn ham hố rong chơi lắm. Nhớ đến mấy ly rượu cay nồng thơm tho ấy mà cô tiếc muốn khóc và cô ganh tị với Khánh Lam nữa, còn nhớ cô đã từng thề thốt rằng Lệ Tỷ Tỷ cô nhất định phải là đứa đi lấy chồng sau cùng vậy mà bây giờ... KHÔNG THỂ ĐƯỢC. Cô phải làm gì đó chứ vì cô chính là Lệ Tỷ Tỷ cơ mà.

Bận rộn tay chân liên tục thao tác thay đồ, thế mà lần lượt là tiếng hối của mẹ rồi đến của cha làm cô hấp tấp không thể hấp tấp hơn. Cha mẹ nôn nao đến thế hay là cha mẹ lấy luôn người ta giùm con cho rồi. Con gái là phải có quyền điệu một chút chớ, huống chi bây giờ lại là một cuộc gặp mặt quan trọng.

Trời xanh trong, gió nhẹ, sớm mây hồng...

Thế nhưng trên đầu Tỷ Tỷ lại đè nguyên một tảng đá đen thui, hai vai như bị kéo trì xuống, tinh thần cứ lao ùn ùn xuống dưới dốc.

Cha cô bắt đầu điều khiển cho xe chạy, mẹ và cô ngồi ở ghế sau.

Mẹ cô tay cầm hộp phấn đánh đi đánh lại, nhẹ nhàng nói: "Trời hôm nay rất mát mẻ con đeo khẩu trang làm chi cho nặng nhọc vậy?"

Tỷ Tỷ không quan tâm mà nhào ngay vào vấn đề cô đang thắc mắc: "Tại sao phải đi xem mắt vào lúc này? Con còn đang học mà."

"Mẹ sợ..." bà hơi ấp úng [#↘..↙!]

"Hay là gia đình mình thiếu tiền, công ty ba sắp sụp đổ." Tỷ Tỷ ào ào một hơi, hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mẹ cô khẽ cười lắc lắc cái đầu rồi hướng về phía cha cô: "Ông xem con gái của ông, nó lậm ngôn tình đến mức nào rồi."

"Ôi, tham vọng, phải từ bỏ tham vọng, chủ nghĩa tự do, cũng đã sắp sụp đổ, tiếc thương cho nước nhà sắp thiệt mất một nhân tài."

"Haha." cha cô cười to "Con nói gì đó con gái."

"Mẹ và cha là muốn tốt cho con, sẽ không để con sai lệch như thế nữa, dù có chuyện gì thì con cũng phải giữ bình tỉnh, không được kích động rồi đi theo người ta, hàng xóm sẽ cười chê lắm, con thông minh mẹ nghĩ là con sẽ hiểu mà, phải không?" bà lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng.

"Con có làm gì sai đâu, mẹ nói gì dài dòng thế?" (@__@)

"Hai mẹ con còn không mau xuống xe đi, ông bà Lôi chắc là đang đợi chúng ta."

Gia đình hai bên gặp nhau tại một nhà hàng sang trọng nằm bên bờ biển Wuzhizhou xinh đẹp. Nước biển Wuzhizhou xanh trong khiến cho người đứng trên bờ cũng có thể trông thấy từng rặng san hô đủ loại màu sắc, bờ cát trắng mịn trải dài đến vô tận, thật không hổ danh là điểm hẹn hò thơ mộng phong cảnh hữu tình nhất xứ Trung Quốc.

Cả ba người gia đình Lệ gia đang tiến hành thủ tục nhập phòng. Có lẽ nhân cơ hội này ông bà Lệ cũng muốn thoát ly khỏi công việc nên ông bà đã quyết ở lại đây một tuần lễ.

Cha mẹ cô ở cạnh phòng của ông bà Lôi kia, còn Tỷ Tỷ giành ngay căn phòng có cửa sổ hướng ra biển.

Sau khi hành lý đã đặt đâu vào đó, mọi người tập trung lại và lao vào chủ đề chính.

Chiếc bàn đá hoa trắng cẩn lên nhiều hạt pha lê đen lấp lánh. Ông bà Lâm là một thương gia có tiếng nên cái bàn mà họ chọn cũng y chang cái tính sang chảnh của họ.

Tỷ Tỷ vừa định kéo ghế ngồi xuống thì Lôi Từ Minh liền nhanh tay kéo thay cô. Lịch sự cô cảm ơn hắn ta một tiếng. Lôi Từ Minh hắn cũng đáp trả cô bằng một nụ cười, có điều nhìn mặt tên này rất hách dịch, nhìn mặt cô hắn không nhìn mà tập trung nhìn khắp từ đầu tới chân cô, quả là một tên háo sắc.

Mà phải thôi mặt Tỷ Tỷ bịt kín khẩu trang rồi còn bảo hắn nhìn cái gì.

Lớn nhỏ đã ngồi vào bàn nghiêm chỉnh. Không khí coi bộ khá căng thẳng đây.

Bà Lệ quay sang nhắc nhở Tỷ Tỷ: "Con còn không mở khẩu trang ra đi."

"Dạ dạ!" gật gật đầu lia lịa.

Ông bà Lôi lúc này bắt đầu chuyện trò với
cha cô. Còn Lôi Từ Minh hắn đang mong đợi nhìn thấy khuôn mặt của cô. Bậc công tử thiếu gia như hắn thì Tỷ Tỷ đâu còn lạ lẫm, mĩ nữ hắn mới chịu lấy làm vợ, còn hạng thường dù là thánh tề gia nội trợ đi nữa hắn cũng chả thèm.

Chiếc khẩu trang vừa được lấy xuống. Oh my god! Hoá ra Lệ tiểu thư đây là chuyển kiếp của Dạ xoa, mặt đầy mụn nhọt, vài cái răng bị đen, bờ môi quánh son mọng đỏ đến max dày.

Bà Lệ nhìn Tỷ Tỷ cũng trời đất ơi xấu hổ, đến ông Lệ cha cô, rồi đến ông bà Lôi, mấy người bọn họ đều tá hoả tâm tinh. Đặc biệt là Lôi Từ Minh hắn bất ngờ đến phát ngất.

"Tỷ Tỷ con."

Tỷ Tỷ: "..." một giây sau cô cong đôi môi quyến rũ lên cười, cười đến cả hai mắt khép lại.

Ông bà Lôi đơ cứng cả người (cạn lời cmnr).

Cha cô xoay sẫm mặt mài.

Mẹ cô có phần khéo léo hơn: "Xin lỗi ông bà, con bé nó, thật là, chỉ là nó nghịch trang điểm thôi!" quay sang Tỷ Tỷ: "Nhanh về phòng tẩy nó hết ra cho mẹ!"

"Nhưng, Lôi Từ Minh anh ấy ngất rồi mẹ ạ, thôi thì đợi khi nào anh ấy tỉnh dậy rồi mình tính tiếp, nha." mặt giả vờ ngây thơ.

Ông bà Lôi nhìn đứa con trai mà chua xót liền gật đầu đồng ý.

Chúc mừng Thím Dạ xoa, thím đã thành công part 1 rồi. Còn không nhanh bay về phòng a lô cho Khánh Lam khoe chiến tích với cô ấy.

Bình chọn và cmt cho mình biết nhé.
Sẽ trân trọng và chỉnh sửa.
__Bạc Nhược __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro