Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bật zalo lên (\*3*/~) việc đầu tiên là hận con bạn thân lúc nào cũng có người yêu kề kề bên cạnh nên nick nó hầu như 24/24 đều sáng trưng, ấn vào nick [Lam Lam] sau đó chọn chế độ call video a, nhanh đặt chiếc điện thoại dựa ngay ngắn lên thành chiếc bàn trang điểm và bắt đầu luôn động tác tẩy lớp trang điểm lì-lầy lội.

Alô alô đồng chí bên kia nghe rõ trả lời?

Ba mươi giây sau vẫn chưa thấy người kia bắt máy Tỷ Tỷ bắt đầu than trời mặt yểu xìu xuống: "Èo, Lam Lam ơi, cậu đâu rồi?"

Linh chưa ai bằng, vừa nhắc thì Khánh Lam đã lên ảnh: "Tỷ Tỷ, huơ huơ, lấy chồng chưa cưng?"

"Ôi Lam Lam yêu yêu, chưa nha cưng, haha ngược lại cái tên Lôi Từ Minh ấy bị bố dọa cho ngất tại bàn rồi hahaaa..."

"Haha... Chúc mừng nhá! Mà này! Lôi Từ Minh đẹp trai như thế bồ không thấy tiếc sao?" nháy nháy mắt.

"Đẹp trai thì liên quan gì đến mình... Haha..."

"Tỷ Tỷ cô nương khoan cười đi." (<:33~)

Tay kì cọ lớp trang điểm, nét mặt bình thản hết sức: "Hả? Chuyện gì hả Lam Lam?"

"Phía! Sau! Cậu!"

Tỷ Tỷ "..." (Thảo nào Lam Lam yêu dấu khen anh ta đẹp trai ^3^~)

Bóng ma sau lưng chính là Lôi Từ Minh. Hắn vào đây để làm gì chứ? Lại còn bắt được quả tang ngay cái tư thế lén la lén lút. Cô nam quả nữ. Tên chết tiệc này chẳng lẽ là muốn làm loạn?

Tỷ Tỷ vừa xoay mặt lại, Lôi Từ Minh liền ban tặng cô một nụ cười gượng gạo.

Khi cô đã tẩy xong lớp trang điểm mới thấy được nét đẹp quỹ dị ấy, hai mắt giương lên to tròn đen láy nhìn hắn, môi trên cắn giữ lên môi dưới đỏ mộng trơ bày (cmn) thái độ TÔI CHẾT CHẮC RỒI!!!

Đối diện với nét bối rối hiển hiện trên khuôn mặt của Tỷ Tỷ càng khiến Lôi Từ Minh cảm thấy đắc ý. Hắn cố tình chằm chằm, nét mặt không một chút mất tự nhiên, mưu đồ đánh sập ý quật cường cuối cùng của cô đây mà.

Thân hình Tỷ Tỷ dần được thu nhỏ rồi đặt gọn gàng trong đôi đồng tử xam xám, hắn nhếch lên cười nham hiểm bắt đầu dời chân bước lại gần Tỷ Tỷ.

Tỷ Tỷ: "..." _Bao nhiêu kế hoạch koi như đã bùm tan nát! Bại trận! Bại trận!

Cô đưa tay ra lệnh Lôi Từ Minh đứng yên, gằng giọng: "Anh đừng làm càng ở đây tôi đang call video đấy nhé."

"Phải công nhận là Lệ tiểu thư..." hắn gật gật, khoé miệng cong lên tỏ vẻ TÔI ĐÃ SAY CÔ MẤT RỒI!!!

Cảm ơn đã quá khen a~Khen khen khen cái đầu anh!!!

Máu điên trong người Tỷ Tỷ bắt đầu sôi lên ùn ùn.

"Anh ra khỏi phòng tôi ngay." chỉ tay ra phía cửa tiễn dong.

"Dù trước dù sau em cũng là vợ của tôi, hay là nên sớm hơn một chút."

"Mời anh ra khỏi phòng, để tôi nhắc lại một lần nữa thì anh đừng trách tôi gọi người đến xử lí."

Hắn vẫn cố tình bước tới gần hơn với một nụ cười đểu giả.

"Em có từng thấy vợ chồng nào vào khách sạn mà gọi cho nhân viên nhờ giúp đỡ việc này không?"

Cố kềm hãm chiếc đê nước mắt. Ông trời có bất công quá không? Lần đầu tiên cô đối chọi lại trúng ngay một tên trùm vô lim sỉ bức người không chịu được.

"Anh bước lại nữa xem? Tôi sẽ cho Lam Lam biết bộ mặt của đồ vô lim sỉ anh?" tay giơ chiếc điện thoại vẫn còn hiển thị khung chat video ra trước mặt hắn để cảnh cáo.

"Em muốn người ta chứng kiến cảnh này?" hắn cười nhạt "Thôi cũng được!"

Lôi Từ Minh anh tưởng anh thắng nổi tôi sao!??Muahahaha...

"Ôi, chồng yêu anh đến rồi!!!" Cô hét lớn, ánh mắt long lanh bỏ qua thân ảnh cao to của hắn, phóng ra ngoài cửa.

Lôi Từ Minh bị dọa cho giật mình, quả thật khi nãy do nhìn thấy khuôn mặt của cô mà hắn đã quên việc đóng cửa. Cơ hội quá tốt còn không mau chạy thoát thân đi. Lệ Tỷ Tỷ dù tướng tá có hơi thỏ con nhỏ nhắn nhưng lại là một vận động viên chạy marathon a, nên cô chỉ việc ép sát người vào tường rồi lượn nhẹ vù biến mất.

Lôi Từ Minh chưa kịp ú ớ lời nào thì cô đã chuồn đâu mất xác, mặt hắn đen sì như đít khỉ rồi.

"Được được lắm."

Tỷ Tỷ chạy đến trước cửa phòng của cha mẹ mình, cô tuy không phải loại người chuyện gì cũng thích mách lẻo, nhưng, việc này vượt xa quá sức tưởng tượng của cô rồi.

Bây giờ cô mới biết nữ chính trong ngôn tình đau đớn đến mức nào. Nhưng theo cô thấy kết cục của cô chắc chắn sẽ là Sad-ending rồi, chưa gì mà tên kia đã bạo lộng như vậy, đúng thật là bi thảm.

Từ lúc nào cuộc gọi video của cô và Khánh Lam đã kết thúc, chắc là cô lỡ tay ấn tắt rồi.

Đây là phòng số 111 đúng phòng của cha mẹ mình rồi, Tỷ Tỷ giơ tay lên gõ vài cái.... Nhưng STOP!

"Không biết con rễ có thuyết phục được con bé chưa? Tôi lo quá ông à!"

"Tôi thấy bà đa nghi quá thôi, Tỷ Tỷ và Khánh Lam là bạn thân từ bé tới giờ."

"Nhưng tôi vẫn thấy lo, Tỷ Tỷ là đứa con duy nhất của tôi thì tôi quan tâm nó là đơn nhiên thôi."

"Tôi cũng là ba của nó..."

"Là mẹ bảo anh ấy... Mẹ." cửa bật ra, hốc mắt Tỷ Tỷ càng bị làm nóng rân lên, cô vô cùng tức giận đến mức cổ họng nghẹn đắng lại.

Mọi chuyện là do mẹ cô sắp xếp sao? Vậy thì cô còn biết nương tựa vào ai ở nơi xa lạ này? Thật quá đáng mà.

Cô tung chạy ra thẳng cổng khách sạn, băng ra giữa con đường lớn, đang lúc tinh thần hoảng loạn thì chiếc điện thoại trong tay run lên è è.

"A lô, hic hic, Lam Lam à?"

"Anh sẽ bảo vệ em, bình tỉnh lại và ra khỏi lòng đường nhanh đi."

Tỷ Tỷ chợt nhớ ra bản thân sợ nhất là cái chết vì thế liền chạy ào vào lề đường.

Ngay sau đó, một chiếc xe buýt nhanh chóng chạy qua.

Có phải hễ gặp chuyện là tinh thần của Tỷ Tỷ lại bị loạn đến nỗi không quan tâm đến mọi chuyển động quanh mình?

Đúng là Giận quá mất khôn mà.

Hú hồn quá đi! Chiếc xe to tướng đi qua mang theo một luồng gió lớn ập vào người khiến Tỷ Tỷ tỉnh táo kì lạ. Mọi thứ xung quanh trong mắt cô trở nên rõ ràng hơn giống như cô vừa được luồng gió ấy rửa sạch giác mạc vậy. Tại sao?

Nước mũi bếch bát tèm nhem, cô hít rột rẹt: "Cảm ơn anh mà có thể cho tôi biết anh là ai đó?"

"Chồng tương lai của em."

Trận lôi đình ngay lập tức sống dậy: "Lôi Từ Minh đồ vô lim sỉ biến khuất mắt tôi."

"Tôi! Lôi Từ..."

"Tút Tút Tút!"

29.1.2017
Chấm bút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro