Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta nhìn cô mãi mà vẫn chưa thấy lên tiếng đáp trả.

Loại người ăn mặc, tóc tai sành đời như vậy mà lại rất cổ hủ. Tỷ Tỷ không thể chịu nổi tò mò. Cô cố phóng ánh nhìn xuyên qua bóng tối, nhưng không thành công. Không thấy cam tâm nên, bất ngờ chiếc flash điện thoại được bật lên rồi chỉ thẳng vào mặt người ngồi kế bên. Khoảng cách hai người đủ gần để luồng sáng ấy chiếu thẳng vào mắt anh ta, chói loá. Hơi ngã đầu về phía sau, tay anh ta đưa lên đỡ lấy nguồn ánh sáng, che mất một phần khuôn mặt.

Một tay vừa giơ lên cao, tay còn lại chống xuống tảng đá, phần hong áo sơ mi anh ta bị gió luồn phấp phới nhẹ nhàng, mái tóc màu bạc ánh kim cũng bị gió thổi tan tác, vài sợi rũ xuống trước trán, nét mặt anh ta điểm chút nhăn nhó khó chịu. Bộ dáng này trông ra rất quyến rũ.

Bằng đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ ngưỡng mộ, cô nhìn thẳng anh ta, cuối cùng cô cũng đã thành công biến anh ta trở nên bộ dáng ngại ngùng, thục nam yếu đuối.

Một tay bận cầm điện thoại, tay còn lại vươn tới kéo hạ cánh tay anh ta xuống.

Anh ta nhăn lông mài vài cái tỏ vẻ khó chịu.

Tỷ Tỷ vẫn không màn đến cảm giác đó của anh ta, cô dần buông lơi chiếc mặt nạ sĩ diện, hồn phách bị đôi mắt xám tro sáng rực ấy thu phục.

“Em nhìn ra gì rồi sao?”

“Không, không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy khuôn mặt anh có đôi nét giống một người, nhưng, anh ấy đã mất ba năm trước rồi.”

Từng cơn gió se lạnh từ biển ùa vào phân tán mùi hương đặc biệt trên người chàng trai bí ẩn, xông thẳng vào khoang mũi Tỷ Tỷ.

Cô hơi chao mài, mùi hương này rất đặc biệt, vấn đề nước hoa thì chắc chẳng ai nắm bắt nhanh được như cô, một con nhỏ nghiện sưu tập nước hoa.

Đây là sự kết hợp của hương chanh tươi mát với một chút vị chua cay nhẹ của hương bưởi, pha lẫn thêm hương cây thanh yên thanh khiết và cả hương cây bách mạnh mẽ. Tất cả tạo nên một mùi hương hoàn hảo và tuyệt diệu. Eau D’Hadrien chính xác là loại anh ta đang dùng, nó là loại nước hoa có giá đắt đỏ nhất thị trường nước hoa trong mọi thời đại, số lượng có hạn.

Mùi hương đậm chất nam tính từ “Chồng tương lai của em” trong giấc mộng lạ kì?

Hình như Lôi Từ Minh hắn cũng có hương vị này mà!

Nhưng một bên là nam thần còn một bên là ác ma đó.

Nước hoa chỉ có năm lọ, cô sở hữu một lọ, hai người họ hai lọ. Cuộc đời thật biết cách trêu người, tình huống ngang ngược đến mức khó tưởng. Ba đứa thiêu tiền thiêu của đã chạm mặt nhau?

Trạng thái nhìn thẳng mặt nhau có hơi mất tự nhiên, thêm vào, chiếc flash vẫn chưa được chủ nhân của nó xê dịch. Chủ nhân này nhất thời ham mê nam sắc mà bỏ quên nó rồi.

“Em bình tỉnh, và có thể tắt flash?”

Triệu tập ba hồn bảy vía cô Lệ Tỷ Tỷ...

“Lôi Từ Tranh!”, cô thốt ra chậm rải, phóng tầm mắt ra ngoài biển kia, cô khẽ cười nhẹ trước gió biển rồi tiếp: “Nghe tên thôi cũng biết con người anh ấy hoàn hảo đến mức nào rồi, còn anh, cố gắng phấn đấu nhé!”

“Người đó, tại sao em lại nhắc tên người đó?”

“Hay là anh về với team ngôn tình của tôi đi.”

“...” (@__@)

“Quá khứ của tôi buồn cười thật, tôi vô tình bỏ mất anh ấy, anh ấy hận tôi...”

“Tại sao người đó hận em?”

“Tôi trông thấy bạn gái của anh ấy và... Tôi...”

“...”

Mi cô cụp xuống, giọng thì thào buồn bã: “Anh ấy hiểu lầm tôi rồi, hiểu lầm tôi mất rồi, nhưng mà, bây giờ nhắc lại thì anh cũng đâu hiểu được đâu.”

“À!”, anh ta gật gật đầu đồng ý.

“Thế anh tên gì?”

“Tôi hả? Thật trùng hợp tôi cũng tên là Từ Tranh.”

“Thái độ của hai người cũng giống nhau thật!”, vừa ngắt lời thì chiếc điện thoại trên tay run lên è è. Chắc là mẹ đang tìm rồi. Nhưng đây không phải là số di động của mẹ? Lôi Từ Minh??? (⬅..⬅)

Bà Lệ gọi, thúc cô về ăn cơm tối, vì cô đã âm thầm mất tích từ chiều đến giờ mà. Chắc ý này cũng có phần của Lôi Từ Minh.

Chắc là hắn từ chiều đến giờ vẫn chạy đôn chạy đáo tìm cô. Bảy cuộc gọi nhỡ! Lòng hắn lo lắng cồn cào như thiêu như đốt thật không?

Nhưng cô thấu loại người đó nhất, trước chưa có được thì muốn cho bằng được, trân quý vô cùng, sau khi có được rồi thì cô đây sẽ hoá thành ô sin hầu nhà của họ Lôi. Có lí do gì mà họ không dám hành hạ cô đây? Lôi Từ Minh thực chất không yêu cô. Và nhà họ Lệ của cô cũng thấp hơn Lôi gia một bậc, nghe nói ông bà Lôi là thương nhân lớn lâu nay làm ăn ở Mĩ, gia thế lẫn bề thế xem ra rất là đồ sộ.

Nếu so ra thì nhà họ Lệ của cô đang ở mức lưng quần của họ đấy, lỗi cũng tại cô, nếu không đòi mua lọ Eau D’Hadrien đó thì cũng vươn lên đến tầm rốn của họ rồi.

Lâu nay, cô vẫn sống theo chủ nghĩa không so đo. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến Lôi Từ Minh dùng tiền áp đảo gia đình của mình, cô lại quyết tâm kiếm tiền, thật nhiều tiền.

“Mình cần tiền vì mình không cần tiền!” là thế đấy.

“Vâng, miễn sao con không phải ngồi cùng bàn với tên Lôi Từ Minh ấy thôi...”, cô tiến dần về phía tảng đá, cố ra điều kiện với mẹ xong thì liền ngắt máy. Dù cố cười tươi với anh ta rồi nhưng nét mặt vẫn đâu đó một nốt nhăn nhó, không cách nào nhấn chìm xuống hết được cơn phẫn nộ đang giãy dụa trong lòng.

“Có chuyện gì à?”

“À không.”

“Tôi về đây, bye bye anh.”, cô vẫy vẫy tay thoắt cái đã chạy xa tít. Để lại anh ta, trong tay chiếc điện thoại chứa đoạn clip "quý giá" vẫn chưa có cách gửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro