Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi biến mất, Lệ Tỷ Tỷ đã quay trở về khách sạn. 

Mọi người đều ngồi chỉnh chu vào bàn ăn cạnh bờ dừa, mà hướng mắt ra chính là biển lớn. 

Ăn uống tập thể mà không khí cũng phải thật lãng mạn? Những bậc phụ huynh không cần thiết phải thế, họ làm như vậy vì bọn trẻ đó thôi, ưu tiên không gian cho chúng. Nhưng vô tình góp gió thành bão lớn. 

Lôi Từ Minh nhìn thấy cô liền cười rỡ lên, chu đáo kéo ghế cho cô. Nhưng ngược lại, hắn càng tỏ ra chu đáo thì cô càng ghét. Người ta nói rằng, đàn ông càng chu đáo thì chứng tỏ bên cạnh anh ta càng có nhiều phụ nữ. Anh ta chăm sóc nhiều người phụ nữ, cho nên mọi hành động đều rất giỏi, trơn tuột. Lôi Từ Minh chắc chắn là hậu cung rất vững vàng. 

Không buồn đáp lại nụ cười của hắn một cái cho có lễ. Đặt mông xuống ghế, cô nhanh chóng nhìn sang mẹ mình. 

Ánh mắt khó chịu như đang thay lời cào nhào. Mẹ cô nhận ra, bà cười khổ vài cái đáp lại. 

Tên hắc ám ngồi kế bên lại lên tiếng "chu đáo": "Anh lấy cá cho em nhé?"

Tỷ Tỷ nhàn nhạt: "Tôi không thích cá."

"À... Vậy còn món này?"

Món hắn đang chỉ vào chính là món ghẹ, là ghẹ đấy. 

Thời cô còn học cấp ba có lần cùng bạn bè trốn nhà đi biển chơi. Khi người ta đem món ghẹ ra, cô nhào tới túm lấy một con thì con nhỏ ngồi sát bên rống lên, giãy dụa. Con nhỏ đó chính là bạn gái yêu yêu của Lôi Từ Tranh. Nó rất ghét cô, vì nó biết cô rất thích Từ Tranh. Nó sợ cô một ngày cướp mất Từ Tranh yêu yêu của nó lắm. Nó không muốn để cô ăn ghẹ. Quyền hành gì mà cấm cô ăn ghẹ? Cô ăn ghẹ chứ có phải nuốt mất ghệ của nó đâu? Thế mà nó cứ giãy ra đành đạch như cá mắc cạn. Bằng lí luận "nó đẹp hơn cô" mà mọi người khuyên cô nhường sao? Cô tiếp tục đưa con ghẹ lên gần đến miệng, thì nó cương quyết một câu làm cô muốn độn thổ: Ghẹ đó là của Lôi Từ Tranh mua riêng cho nó. Rõ ràng ban nãy cô có bỏ tiền vào đấy. Nhìn sang Lôi Từ Tranh, anh cũng im lặng. 
Không còn lời gì để nói, ghẹ vào đến miệng cũng tự dưng tuột ra, cô thẹn chết mất. 
Từ vụ đó mà Lệ Tỷ Tỷ sinh ra hận ghẹ, nhớ mãi tràn cười cợt của đám bạn, hận Lôi Từ Tranh tại sao lại cưng chiều con nhỏ đó đến thế, ngồi đấy im lặng mặc dù bạn gái của mình làm sai. 

Cô hận quá, cô to gan quá, ăn không được thì phá cho hư thôi. Nguyên con ghẹ đang nằm trong tay, cô đập thẳng vào đầu con nhỏ đó. Cái miệng của nó méo xẹo, mặt không còn kêu ca đắc ý nữa. Cô cười lên ha hả, thỏa mãn hết ý. 

Tuy trút giận được rồi nhưng Lôi Từ Tranh vì thế mà rất ghét cô. Người mình yêu hận mình, mình cũng thành ra hận món mình yêu là thế. 

Nhìn con ghẹ đang nằm ngay ngắn trong đĩa, rồi nhìn lên khuôn mặt điển trai của Lôi Từ Minh, cô kềm không nổi phẫn nộ, đạp vào giày hắn một phát, ngấu nghiến: "Dẹp nhanh đi, còn diễn vai chu đáo này một lần nữa thì anh chết chắc." 

Hắn thấy mình chu đáo thì có gì sai, nhưng vẫn rất dịu dàng: "Nghe lời vợ!"

Lôi Từ Minh sẽ là tên thứ hai bị đập ghẹ vào đầu?!! 

Cơn phẫn nộ lập tức bị gián đoạn. Bà Lôi nhìn sắc mặt của cô có vẻ không tốt đã liền chen vào hỏi thăm. Cô đành phải dịu giọng, lắc lắc đầu, nói rằng mình vẫn ổn.

Sau bữa ăn. Người già tiếp tục ngồi đó uống trà tám nhảm chuyện trên trời dưới đất. Và đáng lí ra, người nhỏ phải cùng nhau đi tản bộ dọc theo bờ biển thơ mộng, nhưng Lệ Tỷ Tỷ nhăn mặt phản đối, nói cô cần phải về phòng ngủ sớm. 

Lôi Từ Minh yểu xìu xuống. Cô lúc nào cũng giỏi đánh hụt ngay cơn hứng thú của hắn. Hắn tiếc nuối nhưng cũng đành từ từ lếch về phòng mình.
"Chúc vợ ngủ ngon!"

Tỷ Tỷ: "..." 

Về đến phòng, cô lăn ngay ra chiếc giường rộng lớn. Điện thoại trong túi quần lấn cấn làm cô chợt nhớ ra chuyện đoạn clip. Xớn xa xớn xác mà cô quên bắn qua đường Bluetooth. Huhu. Giờ thì sao? Trắng tay cảnh xuân một năm chỉ có một lần. 

Cốc cốc!!!

"Vào đi." Chưa tám giờ tối mà đã đến dọn vệ sinh phòng rồi sao. Ý định tắm rửa đã bị gián đoạn!!! 

Ấy mà, Lôi Từ Minh bước vào, diện nguyên bộ đồ ngủ trắng toát. 

"Cút ra khỏi đây nhanh."

"Anh đi ngang nghe thấy tiếng em khóc lóc, nên..." 

"Tôi có khóc khi nào đâu.”, Thở dài một hơi, “Thôi thôi, được rồi, tôi khóc cũng xong rồi anh ra ngoài đi.", cô xua tay đuổi khách. 

"Hả, em bị làm sao?" 

Hắn vờ hỏi han lân la bước đến gần hơn một chút. Cô quên rằng mình đang nằm trên chiếc giường, sơ xuất nhỏ thôi sẽ rơi ngay vào hang sói, cô vùng nhanh ngồi bật dậy. 

Nụ cười trên môi hắn thật gian manh, bộ đồ trên người hắn quả là quá buông lơi giống y như ý muốn trong hắn.

Cô chỉ tay ra ngoài phía cửa: "Tiễn khách, anh biết tự trọng làm ơn hãy trở về phòng của anh." 

Hắn nhìn theo hướng cánh tay cô, mới thấy rằng mình lại quên đóng cửa. Định trở ra ngoài ấy đóng cửa nhưng sợ lần này lại bị lừa bị, nên thôi, hắn quay lại nhìn cô - Dấu hiệu ranh ma? 

Hắn cong miệng lên cười đắc ý. Ánh mắt của cô đang tha thiết lắm nơi phòng tắm. Định thừa lúc hắn ra ngoài ấy chốt cửa thì cô cũng chạy ào vào phòng tắm rồi chốt cửa à? Đâu thể để cô lật bài lần hai, mất mặt đàn ông lắm! 

Hắn cười. 

Cô cười. 

Cả hai hiểu ý nhau nhỉ?!! 

Hắn sà nhanh xuống giường. 

Cô liền lùi về phía sau. Tự thấy bản thân nguy kịch, cô ném luôn chiếc điện thoại đang cầm trên tay thẳng vào ngực hắn. 

Hắn chụp lấy. 

Cô cười khổ. 

Ném gối vào đầu hắn. 

Lại chụp lấy. 

Cô cười khổ. 

Ném túi xách đặt trên tủ giường vào người hắn. 

Lại chụp nữa. 

Cô cười khổ. 

Mấy bước tiến nữa hắn sẽ dồn cô vào sát vách tường, không nghĩ ngay cách thoát thì lát nữa khóc không ra nước mắt. 

Trong nhấp nhái, cô lấy lại được tinh thần bình tỉnh đáp trả nụ cười tà của hắn bằng một nụ cười cũng rất ư là gian manh. Môi miệng không giật giật ra vẻ khổ sở như từ nãy đến giờ, mà mép tự tin cong lên, ánh mắt của hồ ly đầy u ám.

Chớp mắt đầy ngạc nhiên, không ngờ cô lại quy thuận nhanh như vậy. Bộ dáng hớ hang này của hắn ắt làm nữ nhân siêu lòng nhanh vậy sao? Hắn vui mừng quá đi, hắn yêu bộ dáng ngoan ngoãn này của cô đến chết mất! 

Cô tấn công chủ động bò đến gần hắn.

Hắn mừng rỡ, đôi mắt sáng trưng: "Ui.. Vợ ơi! Đừng chà đạp anh quá đáng đó!" 

Ừ. Lão nương sẽ cho anh biết thế nào là tuyệt chiêu "Cú đấm liên hoàng trong phòng tối" nhé! Tuyệt chiêu của Lão nương là vô số, trước nay chỉ áp dụng cho nữ nhân, Lôi Từ Minh sẽ là nam nhân được vinh danh đầu tiên. 

Hắn dang rộng hai tay ra. 

Ừ. Hai mắt cứ nhắm chặt lại sẵn sàng tận hưởng đi. 

Đứng phắt dậy hai tay tống hết sức lực kéo theo chiếc chăn bông to tướng trùm từ trên cao xuống. Ôm chặc lấy cái đầu tròn tròn đang cựa quậy. Cô cười ha hả, siết lấy con người trong ấy mà quằng quại xuống giường. Không ngờ chiếc chăn quá lớn, quá dày, cứ tưởng rườm rà này có ngày lại hữu ích đến thế. Hắn bị cô bên ngoài quấn chặc lấy không tài nào thoát ra được. 

"Em, em... Húc hắc!"

"Ha ha... Tôi ôm anh này, ôm chặc anh hơn nữa này, thích không? Haha... Có giỏi thì đáp trả tôi đi, chà đạp tôi đi..."

“Em... Không thả ra, thì đừng hối hận.” 
Hắn gào lên trong chăn. 
“HAHA, hô hô...”
...
“Lôi Từ Minh, Lôi Từ Minh... Anh sao thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro