Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi nói anh nghe, trên đời này, cho đến bây giờ, tôi vẫn chỉ đợi một mình Lôi Từ Tranh.”

Lời vừa thốt ra chắc chắn làm cho ai kia bị trọng thương rồi. Lôi Từ Minh không còn như một con sói hung hăng vồ tới, hắn mềm nhũn như đống thịt vụn, giọng điệu yểu xìu: “Lôi Từ Tranh, được, ai cũng chọn Lôi Từ Tranh, thì thôi.”

“...”

Sau khi Lôi Từ Minh rời khỏi phòng, cô rút kinh nghiệm, đóng chặt cửa lại rồi chốt luôn.

Mỗi lần hắn tìm sang thì phải mượn hình ảnh của Lôi Từ Tranh sao!?! Dù gì thì anh cũng mất ba năm trước rồi, mượn người khuất làm tấm chắn đạn hình như không được tốt. Cô không sợ, nếu thấy anh đứng đâu đó trong căn phòng này, cô chắc chắn sẽ chạy ào đến ôm anh siết thôi. Chỉ là không muốn mỗi lần lại mỗi nhớ đến, nhớ đến chỉ thấy đau lòng.

Mấy hôm nay cô đều bật lap top lên rồi ngồi bất động nhìn vào bộ truyện đang hồi dang dở. Bộ ngôn tình đang viết đến chương tươi rói. Nhưng mấy ngày nay và kể cả hàng chục ngày sau, não cô vẫn không thể cho ra một chữ.

Chán nản gập chiếc lap top lại, cô phải tắm rửa cái đã.
...

“Anh, chúng ta, nên làm gì tiếp theo?”

Lôi Từ Minh đêm khuya còn điện thoại dong dài với một nam nhân nào đó. Hắn liên tục cảnh giác nhìn quanh. Tên này đúng là xã giao rất rộng rải, hàng đêm đều đi bar búa tụ tập anh em gái gú đến sáng mới về, đời bất công. Vừa cúp điện thoại xong hắn đã thót lên chiếc audi đỏ chót vút đi mất.

Hắn không có buồn vì ai lâu đâu, hắn lại đi tìm gái nữa rồi!!!

...

22:47 phút, tại Club Foolnight.

Chiếc audi đỏ chót dừng đột ngột trước cửa ra vào chính của club, nơi này rõ ràng để biển “Cấm đỗ xe”, hắn lại dám to gan đỗ xe.

Ai đó, hãy ra đây, phạt tiền hắn đi.

Cưỡng cầu không có tác dụng, chỉ thấy hai anh phục vụ gật đầu chào hắn, nét mặt của họ vẫn tươi như hoa.
Lôi Từ Minh vượt qua đám công tử công chúa ồn ào kia, mất hút sâu trong dãy hành lang tối đen.

“Anh Xã, anh có việc tìm em?”

Anh “Xã”! Viết hoa tên riêng rồi nhé! Tên này họ Xoã tên Mặc, Xoã Mặc, nhưng miệng lưỡi nam nhân trong giới hắc bang hầu như đều cứng ngắt như nhau, nên hắn cho phép người ta gọi là “Xã”. Cái tên còn nhắc nhỡ luôn những tên thuộc hạ có ý đồ phản chủ. Xã ca của bọn chúng tàn nhẫn, thông minh không ai lừa nổi. Phản thì xả mạng, dù là anh em tay phải tay trái, mặc tướng hay chốt. Nữ nhân theo hắn không biết đếm bao nhiêu cho hết, nhưng không người phụ nữ nào là của hắn, “xả mặc” xong rồi là hắn cho về vườn, chi tiền cho họ một đời an dưỡng.

Nam nhân cao to, tay chân bắp cơ gân guốc vẫn trầm mặc nhắm mắt. Bầu không khí rơi vào yên tỉnh, ngày càng yên tỉnh đến căng thẳng.

Hồi lâu hắn tiếp lên tiếng.

“Rốt cuộc thì anh Xã cần gì từ cô ấy chứ?”

Giọng đàn ông khàn khàn từ tốn: “Lôi Từ Tranh.”

Lại là ba chữ hắn hận nhất đời này. Bây giờ, kể cả anh Xã đỡ đầu của hắn cũng cần Lôi Từ Tranh. Anh có sức hấp dẫn với mọi đối tượng, mọi thể loại người trong xã hội thế à. Đã tan thành tro thành bụi mà vẫn không chịu tha cho hắn một con đường sống.

Hắn nói nghe có vẻ thất vọng: “Có tôi rồi vẫn chưa đủ sao?”

“Xoã Mặc ta chưa chịu thua ai bao giờ, Lôi Từ Tranh trước giành mất địa bàn của ta, sau cướp lấy nữ nhân của ta.”, hắn tức giận, “Ta nhất định phải bắt Lôi Từ Tranh trả giá thật đắt.”

Xoã Mặc còn là một tên cầm thú đội lốp người, hắn bắt anh em ruột thịt nhà người ta tương tàn còn chưa đủ độc. Hắn khiến cho nhà Lôi Từ Tranh một phen kẻ đầu bạc khóc kẻ đầu xanh. Hắn chia rẻ uyên ương Lôi Từ Tranh - Hạ Hạ mãi một đời. Và sâu xa hơn, hắn là nguyên nhân khiến cho Tỉ Tỉ đau lòng.

Lôi Từ Minh nghe Xoã Mặc đại ca của hắn hận Lôi Từ Tranh thấu tận trời xanh, lòng càng thêm vui. Hắn nhếch mép lên cười: “Đúng.”

Xoã Mặc là tên cầm đầu bang Huyết Kỉ, danh tiếng và địa vị đều cao, đại ca đầu xỏ giới hắc bang cũng phải vài phần nể, trừ Lôi Từ Tranh. Không nể càng không phục.

Lôi Từ Tranh lúc trước thuộc ngang hàng với Xoã Mặc, là đồng môn bang Huyết Long. Hai người bạn thân vì một con hồ ly tinh Hạ Hạ mà tương tàn. Yêu thương chuyền nối giữa ba người bọn họ, không ai hiểu rõ. Cũng không ai biết nguyên nhân Hạ Hạ bị giết và Lôi Từ Tranh mất tích.

Lôi Từ Minh nghĩ hoài không ra, Xoã Mặc đã có tất cả, hơn Lôi Từ Tranh tất cả, tại sao còn thù. “Lôi Từ Tranh biến mất lâu vậy rồi, anh Xã, trả thù là trả thù như thế nào?” Hắn chợt lo lắng cho gia đình, một cha một mẹ và luôn một người vợ tương lai Lệ Tỉ Tỉ. Xoã Mặc liệu có phải muốn diệt cỏ tận gốc?!!

“Lôi Từ Tranh đột nhiên biến mất.”, hắn ậm ừ rồi tiếp: “Và... Vài thứ quan trọng của ta cũng mất.”

Nói như vậy, Lôi Từ Tranh ăn cắp đồ của hắn rồi chuồn mất sao. Cần tìm nhưng ba năm rồi vẫn chưa tìm ra. Anh đã đi đâu suốt ba năm qua. Mọi hoạt động trong Huyết Long cũng ngừng, sự tín nhiệm cũng không xem là quan trọng.

Đã từng nghĩ, anh vì Hạ Hạ chết mà sinh buồn bã. Rồi lui về một vùng trời nào đấy yên tỉnh. Nhưng không ai rõ con người của Lôi Từ Tranh như Xoã Mặc, anh là người không biết sợ, càng không vì nữ nhân mà thiêu hủy sự nghiệp tiền đề.

Bầu không khí đang dần trở về im lặng, thì ngoài cửa có tiếng va thật mạnh. Tiếng va thuỳnh, sau đó không có tiếng đổ bể. Người nào đang lén lút nghe ngóng ngoài đó chứ không phải phục vụ, chắc chắn cũng không phải vì say rượu hay sốc thuốc. Vì nơi này là nơi cấm, người thường không thể chạm tới.

Hai tên thuộc hạ lôi một chàng trai trẻ tuổi, vận nguyên bộ đồ đen vào. Thân người cậu ta bị đánh ra mềm nhũn, mặt loang lỗ máu me.

“Xin... Các anh... Tha cho tôi!!!”

“Lôi Từ Tranh bảo cậu tới đây?”, Xoã Mặc hai mắt vẫn nhắm, lạnh lùng lên tiếng.

Cậu ta vài giây sau im lặng, hai mắt lảo đảo. Chẳng lẽ Xoã Mặc đã đoán đúng. Lôi Từ Minh đứng kế bên hắn mà trợn tròng thán phục. Không thể tin vào mắt mình, anh không phải đã mất tích ba năm rồi sao!!?

Lần này thì chính xác rồi. Vì cậu ta vẫn im lặng không nói được gì.

“Lôi Từ Tranh từ khi nào mà tàn nhẫn, hắn không biết rằng sai cậu đi thám thính tình hình như thế này, kết cục... Sẽ.Chết.Sao?”

Cậu ta nghe đến đây bỗng nhiên bật lên cười ha hả, miệng cong lên chua chát: “Một đổi một đâu có lỗ!”

Xoã Mặc rời ghế, tiến gần về phía cậu ta, nhìn rõ khuôn mặt cậu ta hơn. Hắn chau mài vài cái rồi áp sát mặt mình vào khuôn mặt mặt đầy máu kia. Hôn.  Môi vẫn chưa chạm môi vì cậu con trai kia đã né mặt sang bên.

“Hahaha...”

Xoã Mặc cười to, vỗ vỗ lên vai áo sơ mi của cậu ta.

Đôi mắt to tròn của cậu ta nhìn như muốn ăn thịt người. Hận. Hận tột cùng tên vô lại đang ngồi trước mặt.

“Muốn giết thì ngươi cứ việc, nhanh đi.”

Xoã Mặc ra ám hiệu lôi tên này ra sau giải quyết, hai tên thuộc hạ gật đầu một cái, họ nhanh chóng đưa cậu thanh niên ấy rời đi.

...

“Anh Xã, anh... Không thích phụ nữ.”

“Cậu đang nghi ngờ? Không rõ về ta, làm sao làm việc cho ta.”

“Không tôi không, chỉ là, vừa nãy...”

“Hahaha... Cậu nhìn vậy mà vẫn chưa rõ sao? Cậu nhóc đó chắc chắn là yêu anh trai cậu đến chán. Người yếu ớt không phải là cao thủ, đầu óc vì yêu mà mụ mị, không thể là dạng nhanh nhẹn để nghe ngóng tin tức. Lui tới một nơi nguy hiểm như thế này! Haha...”

“Nhưng vì sao cậu ấy vào được tận phòng này?”

“...”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro