Những Bước Chân Của Tuổi Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim của Đặng Thành An như đập mạnh hơn mỗi ngày khi cậu tham gia câu lạc bộ nghệ thuật và dần quen với Minh Hiếu. Không thể phủ nhận được rằng sự ngưỡng mộ của An dành cho Hiếu ngày càng trở nên sâu sắc, nhưng cậu vẫn giữ trong lòng những cảm xúc ấy, không dám thể hiện quá nhiều. Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên và chậm rãi, nhưng trong từng khoảnh khắc, An cảm nhận được sự ấm áp từ những tương tác nhỏ giữa hai người

Một buổi chiều thứ bảy, câu lạc bộ nghệ thuật tổ chức buổi gặp gỡ để chuẩn bị cho triển lãm sắp tới. Thành An và các thành viên khác đang bận rộn hoàn thiện những tác phẩm cuối cùng. Không khí trong phòng tràn đầy cảm hứng sáng tạo, và giữa những mảng màu sắc rực rỡ, An vẫn không thể nào không để ý đến Minh Hiếu. Cậu đang đứng trước giá vẽ, cẩn thận hoàn thiện từng chi tiết bức tranh của mình. Hiếu rất tập trung, vẻ mặt nghiêm túc khiến An không khỏi cảm thấy ấn tượng

"An này," giọng Quang Anh vang lên từ phía sau, kéo An khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu đã chọn bức tranh nào để tham gia triển lãm chưa?"

An ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút lo lắng. "Mình vẫn chưa chắc lắm. Mấy bức mình vẽ vẫn chưa hoàn thiện"

Quang Anh cười nhẹ, vỗ vai An khích lệ. "Không sao đâu, còn vài ngày nữa mà. Mình tin cậu sẽ làm tốt thôi"

Ngay lúc đó, Minh Hiếu cũng tiến lại gần. "An, bức vẽ của em thế nào rồi? Chuẩn bị xong chưa?" Câu hỏi đơn giản nhưng giọng điệu của Hiếu vẫn khiến An cảm thấy bối rối

"Dạ... em vẫn còn đang sửa một chút ạ," An đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em muốn nó phải hoàn hảo nhất có thể"

Minh Hiếu mỉm cười, đôi mắt anh như chứa đựng sự khích lệ. "Đừng lo quá nhiều về việc nó phải hoàn hảo. Nghệ thuật không có chuẩn mực cố định, em chỉ cần vẽ bằng trái tim là đủ"

Lời khuyên của Hiếu khiến An cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu gật đầu, mỉm cười đáp lại. "Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng"

Buổi chiều dần trôi qua, mọi người trong câu lạc bộ đều miệt mài làm việc, chuẩn bị cho sự kiện lớn sắp diễn ra. An ngồi xuống bên cạnh giá vẽ của mình, cầm cọ lên và bắt đầu thêm những chi tiết cuối cùng vào bức tranh. Cậu cảm thấy mình như được truyền động lực từ lời nói của Hiếu. Dù cho cảm xúc dành cho Hiếu vẫn là một bí mật nhỏ, nhưng cậu tin rằng điều quan trọng nhất lúc này là tập trung vào việc hoàn thiện tác phẩm của mình

---------------------

Vài ngày sau, triển lãm tranh của câu lạc bộ nghệ thuật chính thức khai mạc. Khắp hành lang trường trung học là những bức tranh đầy màu sắc, thể hiện sự sáng tạo của học sinh. An cùng với các bạn trong câu lạc bộ đều rất háo hức và hồi hộp, không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào với tác phẩm của mình

An đứng trước bức tranh của mình, lòng tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Đó là một bức tranh phong cảnh với ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài trên mặt hồ yên ả, biểu tượng cho sự bình yên mà An luôn tìm kiếm. Khi cậu đang mải ngắm nhìn tác phẩm của mình, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau

"Bức tranh này thật đẹp"

An quay lại, và nhận ra Minh Hiếu đang đứng ngay đó, nhìn chăm chú vào tác phẩm của cậu. "Anh thực sự thích nó. Em đã làm rất tốt"

An đỏ mặt, cảm giác bối rối và hạnh phúc xen lẫn nhau. "Cảm ơn anh. Em đã rất lo lắng không biết nó có đạt được kỳ vọng hay không"

Hiếu cười, nhẹ nhàng vỗ vai An. "Nghệ thuật là về cảm xúc, không phải về kỳ vọng của người khác. Điều quan trọng là em đã truyền tải được gì qua bức tranh của mình"

An nhìn Hiếu, lòng cậu như được thắp sáng bởi sự động viên ấy. "Anh cũng có bức tranh nào trong triển lãm không?" An hỏi, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện để giấu đi sự ngượng ngùng của mình

"Có chứ," Hiếu cười lớn, chỉ về phía một góc phòng. "Anh vẽ một bức về tuổi trẻ và ước mơ. Lúc nào rảnh, anh dẫn em đi xem"

"Em rất muốn xem!" An nói, đôi mắt sáng lên vì tò mò. "Chắc chắn nó sẽ rất tuyệt"

------------------------

Sau khi cùng đi xem các tác phẩm khác trong triển lãm, Hiếu và An dừng chân trước bức tranh của Hiếu. Đó là một tác phẩm mang nhiều sắc màu rực rỡ, thể hiện một nhóm thanh niên trẻ đang vươn tới bầu trời, với đôi cánh tưởng tượng làm từ những dải lụa mềm mại

"Bức tranh này mang rất nhiều ý nghĩa với anh," Hiếu giải thích. "Tuổi trẻ là khoảng thời gian để chúng ta mơ ước và vươn tới những điều lớn lao. Dù đôi khi chúng ta có thể vấp ngã, nhưng quan trọng là chúng ta không bao giờ ngừng mơ"

An lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh, cảm nhận được sự sâu sắc trong từng nét vẽ. "Em nghĩ anh đã thể hiện rất rõ điều đó qua tác phẩm. Nó thực sự truyền cảm hứng"

Hiếu quay sang nhìn An, ánh mắt đầy ấm áp. "Anh hy vọng rằng em cũng sẽ không ngừng theo đuổi ước mơ của mình, An. Dù là nghệ thuật hay bất cứ điều gì khác, chỉ cần em kiên trì và dám mơ, em sẽ đạt được điều mình muốn"

Những lời nói của Hiếu như chạm đến trái tim An. Cậu cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh, không chỉ từ sự ngưỡng mộ đối với Hiếu mà còn từ niềm tin vào bản thân mà Hiếu đã truyền đạt

--------------------

Ngày hôm đó khép lại với những khoảnh khắc đáng nhớ. Khi mặt trời bắt đầu lặn, Hiếu và An cùng nhau đi dạo quanh sân trường, nói chuyện về đủ thứ trên đời. Cảm giác gần gũi và thoải mái giữa hai người dần trở nên rõ ràng hơn, và An không còn cảm thấy quá lo lắng như trước nữa

"Em có dự định gì cho tương lai không?" Hiếu bất ngờ hỏi khi cả hai ngồi xuống một băng ghế dưới tán cây

"Em cũng chưa chắc chắn lắm," An thú nhận. "Nhưng em nghĩ rằng em sẽ tiếp tục vẽ. Nó giúp em cảm thấy tự do, và em muốn theo đuổi điều đó"

Hiếu gật đầu đồng tình. "Anh tin rằng em sẽ làm tốt. Dù em chọn con đường nào, chỉ cần tin vào bản thân là đủ"

An nhìn Hiếu, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu biết rằng ngay khoảnh khắc này, cậu đã tìm thấy một người mà mình muốn ở bên cạnh, một người luôn khích lệ và truyền cảm hứng cho cậu

Trái tim của Đặng Thành An, dù vẫn còn nhiều lo lắng, nhưng giờ đây đã tràn đầy niềm tin và hi vọng cho một tương lai tươi sáng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro