Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gintoki vững vàng mà nắm lấy Hijikata... . . .

Không nhúc nhích mà đem toàn bộ phía sau lưng bại lộ cho kẻ địch... 

Nếu như... Cùng người mình yêu... Chết cùng một chỗ... . . .

Chết... . . . Còn có gì mà đáng sợ nữa đây?

Hijikata không chớp mắt mà nhìn kỹ đôi mắt Gintoki, muốn đem dáng vẻ của hắn khắc sâu vào lòng mình...

Có thể cùng người mình yêu, chết cùng một chỗ...

"Hijikata-san, anh có thể đi chết rồi." Bên tai vang lên một âm thanh không nhanh không chậm, Okita Sougo cầm lấy loa phóng đại âm thanh, "Danna, Hijikata-san từ nhỏ chính là mệnh con gián, anh có thể yên lòng buông tay, chết không được đâu."

Sau đó quay lại hướng khác, âm thanh giống như đang đọc sách:

"Shinsengumi đây, các ngươi đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống, mau mau đầu hàng, không bỏ vũ khí xuống thì mẹ các ngươi ở nhà sẽ rất thương tâm nha..."

"Hở?" Gintoki nhìn về phía Sougo, cùng xe cảnh sát Shinsengumi xếp hàng ngang bên cạnh hắn... Shinpachi-kun cũng ở phía xa xa quay về Gintoki phất tay...

Hở? Chúng ta an toàn rồi?

Hở?

Hở? Tình huống đột nhiên chuyển biến quá đột nhột? Tâm trạng Gin-san sẽ không chịu được nha? Ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

"Này, Oogushi-kun, ngươi có nghe không? Ngươi hiện tại đã an toàn rồi..."

Hijikata uể oải đáp lại hắn, "Nghe được nghe được, em thật dông dài!"

"A ầy, Oogushi-kun, đối với ân nhân cứu mạng ngươi liền tỏ thái độ này sao? thầy giáo quốc văn không dạy ngươi lễ nghi à?"

"Đâu đến lượt em nói chứ! em cái đồ vạn năm không đổi đầu quắn!"

"Này này tên khốn, đừng quá kiêu ngạo nha, Gin-san rất tức giận đó, phi thường phi thường tức giận, lẽ nào ngươi không thấy sao? Hậu quả rất nghiêm trọng nha!"

"Ai quản ngươi! !"

Một giây sau, thân thể Hijikata bị thả xuống từ trên không~~~~~~~~~~~~~~

"Lừa người khác chứ gì?"Ở trên không Hijikata không dám tin mà nhìn về phía khuôn mặt tươi cười vô cùng đắc ý của Gintoki.

"Thật sự là giả đi!" Trong lúc đang rơi~~~~~~

"Sakata Gintoki ~~~~~~" Âm thanh gào thét vang vọng~~~~~~~

"Bịch!" Hijikata rơi vào một cái nệm khí mềm mại.

Là đội viên Shinsengumi đã trải sẵn.

"Bằng!" Bên phần tử Nhương Di có người đã nổ súng.

"Gin-chan! Cẩn thận aru!" Kagura không biết xuất hiện từ khi nào, đẩy Gintoki một cái, bung dù ngăn lại những làn đạn.

Gintoki bị sức mạnh quái vật như vậy đẩy,

Rất tự nhiên

Rất hợp lý

Rất rõ ràng

Rất thuận lý thành chương

Động tác rất chậm

Thân thể rơi vào khoảng không... ...

"Khốn nạn... . . . Kagura-chan...." Không trung truyền đến tiếng kêu rên của Gintoki... . . .

"A!" Vết thương bị va chạm, Hijikata rên lên một tiếng, có điều vẫn cẩn thận mở ra hai tay đón lấy Gintoki đang rơi xuống.

Nhưng khẩu khí vẫn không đổi.

"Này, đầu quắn, vừa nãy em muốn giết tôi sao? em là muốn giết tôi đi? Lại nói đến cùng em lại hận tôi đến như vậy?"

Gintoki nhưng là bất động từ người Hijikata đứng dậy, không hề chớp mắt nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của y.

"Này, đầu quắn, đầu em bị ném hỏng rồi hả? Sao không nói lời nào hết vậy?"

"Đúng đấy, ném hỏng rồi." Gintoki mở miệng cười.

"Thật sao? Ở chỗ nào?" Hijikata lập tức lo lắng không nhịn được bắt đầu hoảng loạn lôi kéo Gintoki nhìn một lượt.  

Gintoki thỏa mãn hưởng thụ sự lo lắng của y, một kích đem Hijikata đang hoảng loạn ép ngã xuống đất... ...

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi dính đầy vết máu của Hijikata... Để Hijikata kinh ngạc trợn to hai mắt...

"Bị thương chính là... Nơi này." Gintoki mò hướng về môi mình, "Bởi vì nó dính máu..." 

Lần này, không giống : Không chờ Gintoki mở miệng, Hijikata giơ tay, đè lại đầu của hắn...  

"Này thì trị rất dễ dàng!"

Nói xong, in môi của mình lên~~~~~~

Tình yêu tràn đầy~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro