Chương 33 - Kết cục chân chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài dự liệu của Gintoki, sau khi Hijikata ôm lấy y cũng không có động tác tiếp theo, chỉ chôn vùi sau gáy của y, nhẹ nhàng vuốt tóc y ôm lấy y... . . .

Cái gì? Gintoki nhíu mày ở trong lòng thầm nói, rõ ràng là hai tên đàn ông... Vậy mà... Phảng phất... Như hai người yêu nhau... . . . (Shinpachi: Ầy, Gin-san à, hai người vốn là người yêu mà? ! Gintoki: "Câm miệng! Shinpachi-kun tên tiểu quỷ nhà ngươi!)

"Chút nữa phải đi làm phải không?"

"Đúng vậy!" Hijikata nói vọng sau lưng y cũng không có ý định thay đổi tư thế. Trời mới biết gần lễ Giáng sinh công việc của Shinsengumi nhiều đến giết người vậy, Konsou-san với tên Sougo kia thì lại thường xuyên lơ là công việc nữa chứ, hazzz hắn là Cục phó Shinsengumi tất cả mọi chuyện đều cần hắn xử lý, ký tên, khắc phục hậu quả... . . . Bao nhiêu đêm không ngủ đã không nhớ rõ nữa. Tại thời điểm bận bịu như vậy vẫn một mực muốn ở bên người này, muốn thấy mặt y, muốn biết y có cảm thấy cô đơn hay không... Muốn giống như bây giờ, ôm thật chặt y vào lòng, ngửi mùi vị ngọt ngào trên người y, nghe tiếng y dưới thân mình rên rỉ... . . . Hazz, không xong rồi, ta triệt để thua tên này rồi ...

"Thật sự ... Không thích đến vậy sao?" Hijikata sau lưng Gintoki buồn buồn nói.

"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Gintoki chưa kịp phản ứng.

"Hoa hồng, người tặng hoa hồng, không thích sao?" 

"Cũng không phải không thích, chỉ là... . . ." Ngươi ngay ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời như thế, tuy rằng không đáng ghét, nhưng làm vậy ta cảm thấy vô cùng vô cùng ngại ngùng... . . .

"Chỉ là cái gì?" Hijikata từ sau lưng Gintoki thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy được gò má  hồng hồng của y.

"Hoa hồng cùng đại thúc, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái?!" Gintoki thở dài tùy tiện nói đại một lý do.

"Không, Không kỳ quái chút nào." Hijikata đưa tay nắn mặt Gintoki, nhìn vào mắt y, da dẻ trắng nõn như trong suốt, mái tóc màu trắng bạc mềm mại, khắp trên thân thể đều không tìm được màu sắc khác, như vậy mới chính là tuyệt phối với những đóa hồng diễm lệ.

Nhìn đôi mắt đỏ tươi của y cùng đóa hoa hồng kiều diễm chiếu rọi lẫn nhau, ta cũng không biết nên đi xem hoa, hay nên nhìn người... . . .

Hijikata thở dài khàn khàn phát ra tiếng...

"Là tuyệt phối!" Hôn lên môi của y.

"Ưm..." Gintoki không kìm được thở hổn hển, cái tên này kỹ thuật hôn quá điêu luyện... Nhắm mắt lại gò má cũng rất gợi cảm! Chỉ là nhìn mặt của hắn cũng sắp muốn... . . . Mắt thấy tay Hijikata càng ngày càng làm càn, Gintoki rốt cục không nhịn được nắm lấy cái tay lưu manh kia: "Ha...ha. . . Chút nữa. . . Ngươi còn phải đi làm..."

Trong con ngươi Hijikata ánh lên một tia không vui, này này này, em bây giờ còn có thời gian nghĩ tới những cái này à? ! !

Tiếp theo không đợi Gintoki phản ứng Hijikata đã tàn nhẫn đè y xuống, nụ hôn trừng phạt dồn dập rơi xuống, mãi đến khi y mất đi năng lực suy tư, say mê với nụ hôn của hắn mặc hắn muốn làm gì thì làm, Hijikata mới lưu luyến thả ra... . . . Đáng ghét, không đủ, không đủ chút nào... Nhưng mà... Cũng không thể bỏ bê công việc... Chết tiệt... Hijikata buồn bực nhắm mắt lại trán kề với cái trán trắng nõn của Gintoki, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hô hấp giao hòa...

Người này... Ta mãi mãi cũng không nhìn đủ...

Nếu như có thể đem y bỏ vào hộp, mang theo bên người thì tốt biết mấy...

Nếu như có thể nuốt vào trong cơ thể... Để y ở trong lòng... Lưu ở mạch máu... . . . Là tốt nhất... . . .

Mở miệng giọng nói đã là một mảnh khàn khàn...

"Gintoki, chờ tôi trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro