Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này này này, Gintoki, nguy rồi, thật sự nguy rồi, ngươi thật sự thích hắn rồi, bị gắt gao áp chế, như con muỗi chết trên vợt bắt, như một con cóc chết dưới bánh xe... . . . Mãi cho đến khi Gintoki phục hồi tinh thần, Hijikata đã đi được hai giờ rồi, nhưng y vẫn duy trì tư thế lúc hắn còn ở đây, Gintoki đứng tại chỗ phỉ nhổ mình. Đột nhiên phát hiện hành động mình có chút ngu ngốc, Gintoki gãi gãi đầu ở trong lòng nhẹ nhàng kiểm điểm: Này này này, ngươi đã hoàn toàn biến thành đứa ngốc rồi ! Nhưng nhớ đến tên kia, khóe miệng không khỏi lại giương lên, lười biếng lếch thân tới sofa, muốn dời hoa hồng sang một góc nhưng tay chỉ vừa đưa tới cơ thể phút chốc trở nên căng thẳng, bên trong Yorozuya, xuất hiện khí tức của người khác... . . .

"Ha ha ha, quả không hổ là Shiroyasha, sự nhạy bén từ trước đến nay vẫn không giảm. . ." Sau một trận tiếng cười khiến lòng người rét run người đến nhẹ giọng nói, hắn chậm rãi từ trong bóng tối đi ra ... . . .

"Cục phó Hijikata đúng là một kẻ si tình" Takasugi đưa tay rút một nhánh hoa hồng từ bình hoa gần đó, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên từng cánh hồng...

"Lần này toàn Edo đều trở thành nhân chứng tình yêu cho hai ngươi... . . ." Tay hắn đột nhiên nắm chặt, đem đóa hoa hồng nắm chặt trong tay, lúc hắn bỏ tay ra đã không còn nhìn thấy đóa hồng kiều diễm nữa chỉ còn lại từng mảnh từng mảnh cánh hoa hồng ngổn ngang dồn dập rơi xuống...

"Ngươi đến chỉ để nói với ta những cái này?" Gintoki bất động thanh sắc nắm chặt thanh Touyako bên hông.

Đôi mắt sắt bén của Takasugi nhàn nhạt nhìn Gintoki "Nhìn ngươi đang rất vui mà nhỉ, Gintoki."

Gintoki nắm chặt thanh kiếm gỗ, nhìn kỹ Takasugi, không biết hắn đến cùng có mục đích gì.

"Biểu tình đề phòng của ngươi thật quá lạnh lùng, Gintoki" Takasugi chậm rãi đi tới chỗ Gintoki, Gintoki từng bước lùi về sau... .  . .

Cạch, đụng tới vách tường, đã không còn chỗ để lui được nữa.

Gintoki rút thanh kiếm bên hông ra, hướng Takasugi mạnh mẽ vung tới... . . .

Takasugi rút kiếm đỡ, không chút tốn sức chặt chẽ áp chế Gintoki trên vách tường.

Tại sao? Gintoki không thể tin được mà nhìn cánh tay của chính mình, động tác trì độn, khí lực cũng không dùng được ... . . .

"Gintoki, là thuốc mê, thuốc mê đấy" Takasugi cười yếu ớt cho Gintoki một đáp án, hắn tăng thêm sức mạnh trên cánh tay, khuôn mặt lạnh lùng từ từ trở nên dữ tợn: "Tại sao Shouyou-sensei thì chết rồi, còn ngươi thì ở đây sống vui vẻ như vậy? ? ?" Gintoki cảm giác cơ thể mình đang càng ngày càng mềm nhũn xuống ...

"Takasugi, ta cũng rất yêu quý Shouyou-sensei." Gintoki dưới sự áp chế của Takasugi nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, "So với bất cứ ai là người kính trọng người nhất."

"Câm miệng! ! !" Takasugi tàn nhẫn tát một cái thật mạnh lên mặt Gintoki, Gintoki nhất thời cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, nhưng không dừng lại ở đó, Takasugi di chuyển mũi kiếm hướng về mặt Gintoki, "Đừng xàm ngôn loạn ngữ? ! ! Người đã phản bội thầy không phải là ngươi sao?  !  !"

Ánh mắt Gintoki có chút tan rã, y chậm rãi quay đầu nhìn Takasugi.... A... Đồng đội khi xưa. . . Không có cách nào... "Takasugi, chuyện của sensei không phải như ngươi nghĩ... . . ."

"Cái tên phản bội như ngươi thì câm miệng lại cho ta! !"Mũi kiếm bên mặt Gintoki vẽ ra một vết máu.

"Tại sao người phản bội sensei lại là ngươi? ! !"

"Bất cứ người nào cũng có thể, chỉ có ngươi là không thể được ! !"

"Tại sao phản bội sensei không phải người khác, vừa vặn lại là ngươi! ! Lại là ngươi." Takasugi có chút điên cuồng.

Ánh mắt Gintoki càng ngày càng tan rã, y rất muốn nói với Takasugi đừng lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy, nếu như ung dung nếu như thoải mái mà hận y thì tốt rồi, nhưng mà mí mắt y vô lực khép lại... . . .

Trước lúc thiếp đi, y lúc ẩn lúc hiện nghe được âm thanh thống khổ của Takasugi.

"Nhất định lại là ngươi... . . .

Nhất định lại là ngươi...

Lại là ngươi...

... ... ...

Người ta yêu nhất..."

Thân thể Gintoki theo vách tường trượt xuống, trước lúc rơi xuống đất, một cánh tay lạnh như băng choàng qua hông y, sau đó thân thể mềm mại của Gintoki ngã vào lòng đối phương... . . .

.

"Shinpachi-kun, Gin-chan đến chậm quá aru!"  Mọi người đều ngồi ngay ngắn trước nồi lẩu hiếm thấy chưa có ai động đũa, chờ đến mất kiên nhẫn, Kagura mới oán giận kêu tiếng.

"Đúng vậy thật, có điều bình thường Gin-san cũng là một bộ dáng lười nhác, chắc là lại đi đâu uống rượu rồi, chúng ta vừa ăn vừa đợi vậy." Giá để kính từ từ đẩy đẩy kính.

"Thật tình, gã đàn ông vô vụng này trước sau vẫn vô dụng như vậy hazz~~~" Tae vui tươi mỉm cười.

"Đừng để ý tới tên đó đừng để ý nữa, mấy tên tiểu tử thúi kia! Mọi năm lúc nào chẳng như vậy!" Otose bà bà cắn tẩu thuốc hút vài hơi rồi rống to.

"Đúng thế đúng thế, tên vô dụng thì một trăm năm nữa vẫn vô dụng thôi." Kathleen cũng ở một bên phụ họa.

"Vậy, chúng ta ăn thôi." Shinpachi

Mọi người cùng chấp tay

"Itadakimatsu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro