chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Án mạng trước mặt còn nháo đến cảnh sát, khiến cho bầu không khí Ngự Phong Đường  vô cùng quỷ dị, người người  nghi ngờ, thậm chí có chút trông gà hoá cuốc.

Nằm ở nơi cao như Lâu Triển Nhung không thể nghi ngờ là nghi phạm lớn nhất, bất luận thân ở phương nào, luôn có một tầm mắt nghi ngờ đan xen hoặc sáng hoặc tối lần theo hắn.

Ở bề ngoài xem hắn tựa hồ bình chân như vại, mỗi ngày sẽ sớm chiều thăm hỏi gia gia Lâu Trấn Anh, cho dù cùng Lâu Phùng Xuân đánh trực tiếp, cũng sẽ đúng mực, không mặn không nhạt gọi một tiếng Nhị thúc.

Đối với sự việc của Trần Thiên Nghĩa,Lâu Phùng Xuân cảm thấy Lôi Đình tức giận, thủ hạ ái tướng chết không minh bạch như thế, phương thức giết người khiêu khích khiến hắn mất hết mặt mũi, như một con sư tử đầu đàn bị chọc giận, lúc nào cũng có thể mở ra cái miệng lớn như chậu máu của nó đem con người ngỗ nghịch với nó nuốt xuống. Tổ bên trong không ai dám chọc giận hắn, liền luôn luôn tránh cùng một chỗ với hắn, tính cách tùy tiện bất kham Lâu Triển Nhung cũng bắt đầu ít giao du với bên ngoài, tận lực tránh né mũi nhọn.

Lâu Triển Nhung không phải sợ hắn, chỉ là ở thời kỳ mẫn cảm không bình thường này không muốn rước thêm rắc rối không đáng, không duyên cớ lấy phiền phức dẫn tới trên người mình, trời mới biết hắn phiền phức đã nhiều lắm rồi, hoàn toàn không cần thiết lại lửa cháy đổ thêm dầu.

Lâu Duật Đường yêu cầu hắn bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh phân tích, tùy cơ ứng biến, mới có thể xoay chuyển kết cục dường như thất bại trước mắt.

Lâu Triển Nhung cũng đã làm nhiều động tác trong bóng tối, hơn nữa chí ít ở bề ngoài rất phối hợp cảnh sát điều tra, tuy rằng thỉnh thoảng được mời đi tra hỏi đoạn thời gian đó làm gì khiến hắn buồn bực tới cực điểm.

Lần thứ nhất nhìn thấy Thiệu Vĩnh Côn, hắn liền rất ghét gia hỏa tiếu lí tàng đao này, hơn nữa... Lâu Triển Nhung nheo mắt lại, ánh mắt bén nhọn đảo qua khuôn mặt Thiệu Vĩnh Côn , đăm chiêu nói nhỏ: "Là ngươi..."

Hắn nhận ra cảnh sát trẻ này chính là người dìu Lâu Duật Đường lên lầu ở tiệc mừng thọ, lúc đó biết vâng lời, kính cẩn khiêm tốn, thực là biết giả ngu, ngay cả mình một đôi mắt lợi hại đều bị lừa gạt.

Âm mưu mùi vị càng ngày càng đậm, Lâu Triển Nhung cũng sinh ra mấy phần hứng thú, muốn cùng đối thủ này cẩn thận mà đấu một trận. Nhưng là mấy lần đưa tin Thiệu Vĩnh Côn đều biểu hiện rất khô khan cùng vô vị, một bộ giải quyết việc chung, thái độ không chê vào đâu được.

Lâu Duật Đường rất gấp, đặc biệt vụ án vẫn khó bề phân biệt, khiến người ta không hiểu rõ nổi. Một nhóm lại một nhóm liên quan bị đưa tin, để mỗi người đều căng thẳng thần kinh, thật có thể nói là gió thổi báo giông tố sắp đến.

Y lén lút đi tìm Thiệu Vĩnh Côn nhiều lần, thế nhưng mỗi lần đều bị đối phương đánh Thái Cực, khách khí mà kiên quyết lừa dối qua ải, thái độ cao thâm khó lường làm cho Lâu Duật Đường hầu như không nhịn được kích động muốn đánh lén cảnh sát này.

Đương nhiên kích động này chưa từng biến thành hành động, dù sao y là một trong những cố vấn của Ngự Phong Đường, công phu quyền cước liền không bằng mèo quào. Còn thương pháp, càng là dây thừng như đậu hũ, không đáng kể đến. Trước đây y cũng sẽ đi bãi bắn bia luyện một hồi, có điều thông thường mười phát có chín phát sẽ lệch bia, còn lại một phát thẳng đến trên bia bên cạnh, mấy lần sau đó Lâu Duật Đường liền thẳng thắn không đi tìm mất mặt xấu hổ.

Vì lẽ đó y chỉ còn dư lại một cái đầu có thể cùng Thiệu Vĩnh Côn đọ sức, không nghĩ tới tên kia tuy rằng so với y trẻ hơn, trình độ gian xảo  nhưng chỉ có hơn chứ không kém, không có kẽ hở, không có lỗ thủng, từ đầu tới đuôi không có đã không cho y bất cứ cơ hội đắc thủ nào.

Lâu Duật Đường cảm giác thất bại sâu sắc, hết đường xoay xở, hết thảy chứng cứ đều bất lợi đối với cháu trai, mà đêm đó Lâu Triển Nhung xác thực đi tìm qua Trần Thiên Nghĩa, thực sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Thiệu Vĩnh Côn cũng có cái cảm giác này, thật giống hết thảy chứng cứ đều được bày ra tốt, mang theo một loại cảm giác sợ không đủ náo động, không hẹn mà cùng mà đưa tay chỉ về phía Lâu Triển Nhung.

Mà ở sau vụ náo động ẩn hiện một cái tròng, như được thiết kế tỉ mỉ, cẩn thận sắp xếp sân khấu kịch, chờ hắn tự dâng cổ mình chui vào bên trong.

Án phát hiện thu được vân tay rất hỗn độn, hộp đêm vốn là địa phương người đến người đi, thế nhưng có mấy chuyện khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

Giám thị ghi hình mang chứng minh Lâu Triển Nhung là một người đi vào, mà trước đó trong phòng chỉ có Trần Thiên Nghĩa. Trần Thiên Nghĩa là người cùng Lâu Triển Nhung từ trước đến giờ không hòa thuận, hai người cho dù chạm mặt cũng là lòng mang ba phần cảnh giác, tuyệt đối sẽ không như huynh đệ tốt như vậy tâm sự bên nhau, như vậy Trần Thiên Nghĩa là làm sao ở tình huống hầu như không giãy giụa bị bắn chết ở khoảng cách gần?

Lần thứ nhất ở thời điểm đưa tin hắn cho Lâu Triển Nhung từng làm kiểm tra thuốc nổ, hiện giờ có phản ứng âm tính, chứng minh hắn trong khoảng thời gian ngắn không bắn qua súng, nhưng là hắn trước một ngày mới đi qua bãi bắn bia, này cũng làm người ta khó hiểu .

"Ngươi đi bãi bắn bia lại không nổ súng?" Thiệu Vĩnh Côn cảm thấy hào hứng hỏi.

"Ở bãi bắn bia cũng có thể luyện tập vũ khí lạnh a!" Lâu Triển Nhung làm động tác quăng phi đao, Thiệu Vĩnh Côn chống khuỷu trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước nghiêm nghị hỏi: "Như vậy, có người nhìn thấy ngươi đang làm gì sao?"

"Ngoại trừ thúc thúc ta." Lâu Triển Nhung suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta dùng chung một cái phòng riêng, hắn đúng là bắn mấy súng."

Thiệu Vĩnh Côn nhớ tới cái người gấp đến độ sắp giơ chân- Lâu Duật Đường, khóe môi câu lên một vệt cười, tự lẩm bẩm: "Sự tình càng ngày càng thú vị ."

Rất rõ ràng, có người hết sức nhúng tay vào vụ án này, dự định lợi dụng sức mạnh của cảnh sát dồn Lâu Triển Nhung vào chỗ chết. Thiệu Vĩnh Côn phát hiện mình đang đứng ở ngã tư đường, bước kế tiếp nên làm gì? Là tương kế tựu kế, thừa nước đục thả câu một cái? Hay là đi ra ngoài, cách sơn quan hổ đấu?

"Nói không chừng hắn thời điểm nổ súng đeo găng tay." Thủ hạ Tiểu Hoàng lấy ra dị nghị, Thiệu Vĩnh Côn chỉ vào ghi hình trên màn hình nói: "Lâu Triển Nhung sau khi vào cửa không đeo găng tay, hơn nữa ta không cho là Trần Thiên Nghĩa sẽ cho hắn bất cứ cơ hội nào."

Đều là ở sống trong nghề người, cái nào không phải tinh khôn giống quỷ như thế? Trần Thiên Nghĩa ở Ngự Phong Đường địa vị không thấp, thân thủ càng là tuyệt vời, tuyệt đối không phải người ngồi không.

Nói cho cùng vẫn là nội đấu trong tổ chức, một hồi chó cắn chó mà thôi, chính mình đến tột cùng có muốn hay không cuốn vào trong đó đây? Thiệu Vĩnh Côn không chút biến sắc lấy kết quả điều tra tổng kết lên, một cái kế hoạch thành hình ở trong đầu.

Trải qua hơn một tháng điều tra khám xét thu thập chứng cứ, Lâu Duật Đường lo lắng được mất mấy chục ngày, kết quả dĩ nhiên là chứng cứ không đủ, đối với Lâu Triển Nhung không đáng khởi tố, vụ án này liền gác lại, trở thành một ttrong những huyền án phủ bụi trong quầy của Thiệu Vĩnh Côn.

Lâu Duật Đường hiện tại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy, thời điểm đi ngang qua thải khoán hành, hắn còn đi vào mua trương thải khoán(?-cầu cao nhân) . Còn bên trong tổ chức truyền lưu lời đàm tiếu, hắn mắt điếc tai ngơ.

Tâm tình thật tốt bên dưới , liên đới đối với Thiệu Vĩnh Côn ấn tượng cũng có đổi mới, lúc lái xe ngang qua cảnh cục, Lâu Duật Đường do dự chốc lát. Cuối cùng vẫn là dừng xe đến, dự định đi tới nói hai lời nói khách sáo, mà bày tỏ lòng biết ơn.

Đương nhiên cũng có ném đá dò đường dự định, nếu như Thiệu Vĩnh Côn có một tia bị y thu mua khả năng, Lâu Duật Đường xin thề nhất định sẽ thu nhận hắn.

"Ồ? Dĩ nhiên là ngươi?" Thiệu Vĩnh Côn thật giống rất giật mình, tựa như cười mà không phải cười mà nhìn hắn, nói: "Lâu tiên sinh đối với ta phẩm hạnh còn hài lòng không?"

Lâu Duật Đường cười ha ha, nghĩ một đằng nói một nẻo khen tặng vài câu, sau đó không dấu vết lấy ra lời mời cùng đi ăn tối , lại bị Thiệu Vĩnh Côn ngôn ngữ uyển chuyển cự tuyệt. Có điều hắn cũng không cắt dứt liên hệ, lấy liên hệ cá nhân dùng phương thức kín đáo đưa cho Lâu Duật Đường, ám muội nháy mắt một cái, nói: "Sau đó nếu như có vấn đề gì có thể  liên lạc với ta, nguyện góp sức trâu ngựa."

Lâu Duật Đường nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn, hiển nhiên song phương đều ở như gần như xa thăm dò lẫn nhau. Dục tốc thì bất đạt, y thức thời lấy tờ giấy thu hồi, khách khí nói lời từ biệt.

Thiệu Vĩnh Côn ân cần đưa y ra ngoài, tựa hồ tính chính xác Lâu Duật Đường chẳng mấy chốc sẽ liên lạc lại với hắn. Không ngoài dự liệu của hắn, không đến mấy ngày Lâu Duật Đường tức đến nổ phổi, gọi điện thoại di động cho hắn, đồng thời đúng hẹn đi tới trụ sở của hắn.

Sự tình rất đơn giản cũng rất phiền phức, dùng câu nói đầu tiên có thể nói rõ: Lâu Triển Nhung bị Lâu Phùng Xuân giam cầm , muốn chiếu theo gia quy bên trong để xử lí, vụ Trần Thiên Nghĩa khiến cho hắn tam đao lục động,muốn dùng máu trên người hắn tế tự cho người chết.

Này còn phải hỏi? Hai thúc cháu bọn họ là đồng bọn trên một cái thuyền, Lâu Triển Nhung cũng là người được tuyển chọn làm đường chủ thế hệ sau xuất sắc nhất của Ngự Phong Đường, về công về tư hắn đều đến liều mạng bảo vệ Lâu Triển Nhung.

Nói đến chuyện này Lâu Triển Nhung cũng có sơ thất, Trần Thiên Nghĩa án mạng lấy kết quả như thế kết thúc, ở Ngự Phong Đường cũng đã tạo lên sóng lớn mênh mông. Một mực hắn cho rằng sự tình kết thúc, hoàn toàn không đem Lâu Phùng Xuân để ở trong lòng, lại khôi phục thái độ hung hăng cuồng ngạo, gây nên rất nhiều người trong bóng tối bất mãn, chỉ là bởi địa vị của Lâu Triển Nhung ở bên trong đường không dám nói thẳng thôi.

Người khác không dám không có nghĩa là Lâu Phùng Xuân không dám, bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là thúc cháu, nhưng cũng mỗi người có phe phái riêng, từ trước đến giờ như nước với lửa,tranh đấu lẫn nhau cũng không phải một ngày hai ngày , lần này rốt cục muốn mượn cơ hội này hạ độc thủ, danh chính ngôn thuận đem Lâu Triển Nhung giết chết.

Lâu Duật Đường ngửi ra mùi vị Hồng Môn yến, đã từng khuyên can Lâu Triển Nhung, có điều cái người trẻ tuổi hăng hái kia trái lại cười hắn buồn lo vô cớ, vui vẻ đến hẹn lại đi. Kết quả là bánh bao thịt bẫy chó một đi không trở lại, còn phải khiến thúc thúc của hắn lao lực tìm người bảo hộ cho hắn.

Hắn không dám tìm tổ viên trong đường, cho dù là thuộc hạ đắc lực cũng khó bảo toàn sẽ không vào lúc này gió chiều nào che chiều ấy, trước trận phản chiến, Lâu Duật Đường gấp đến độ xoay quanh lập tức nghĩ đến Thiệu Vĩnh Côn.

Cái tên này chí ít hiện nay nói tới vẫn tính là thuần khiết, không có dính líu phe phái đấu tranh dấu hiệu, nếu như y thêm sức lực hối lộ thành công, nói không chắc có thể đem cháu trai không mất một sợi tóc cứu ra.

Nghe xong chuyện đã xảy ra, Thiệu Vĩnh Côn không chút nào cảm thấy giật mình, có điều, có cần thiết hay không chuyến nước đục này liền rất đáng giá thương thảo.

Từ lập trường của hắn đến nhìn, Ngự Phong Đường nội đấu càng mạnh càng tốt, Lâu Phùng Xuân cùng Lâu Triển Nhung nguyên là hai đại phe phái thế lực ngang nhau, đều có khả năng thành người thừa kế. Bất kể là ai trở thành Đường chủ đều khiến hắn phải giải quyết vấn đề vướng tay chân, hai người kia đồng dạng là nhân vật hung ác dã tâm bừng bừng, ai chết ai sống đối với Thiệu Vĩnh Côn mà nói căn bản không khác biệt, hiếu chiến nhất cùng lắm đến lưỡng bại câu thương, hắn là cảnh sát chỉ có thể thấy càng thoải mái hơn.

"Ta thật sự là không có cách nào , không thể làm gì khác hơn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng..." Lâu Duật Đường hiếm thấy ăn nói khép nép, "Ở thời kỳ không bình thường này, người bên trong đường ta cũng không dám dễ dàng tin tưởng, không cẩn thận Triển Nhung liền không còn mệnh, ta thấy không thể làm gì khác hơn là tìm đến ngươi."

Sẽ nghĩ tới tìm đến mình, có thể thấy được hắn là thật sự cùng đường mạt lộ. Thiệu Vĩnh Côn hướng tới người ngồi đối diện hắn từ từ rót nước trà, Lâu Duật Đường vốn là rất gấp , nhìn hắn bộ dáng lão tăng nhập định chết tiệt, không nhịn được trong lòng dấy lên một cây đuốc, đưa tay đè lại tay châm trà của hắn, hối thúc nói: "Xin nhờ ngươi suy nghĩ một ít biện pháp, ta không phải tìm đến ngươi uống trà tán gẫu!"

Thiệu Vĩnh Côn ngẩng đầu lên, có thâm ý khác mà nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự muốn cho ta hỗ trợ?"

Phí lời, không phải vậy ta tìm đến ngươi làm gì thế? Lâu Duật Đường lần thứ hai nhịn xuống một cơn giận, hạ thấp giọng nói: "Vâng vâng vâng, nếu như ngươi có thể ra tay giúp đỡ, đại ân đại đức suốt đời khó quên, sau đó như có việc yêu cầu ta, tất nhiên máu chảy đầu rơi không chối từ."

Thiệu Vĩnh Côn nở nụ cười, tầm mắt đảo qua khuôn mặt của hắn, ung dung thong thả nói: "Cái này ngược lại cũng đúng không cần, có điều ta rất muốn biết ngươi chịu trả giá bao nhiêu để đánh đổi."

Đều đến bước ngoặt sinh tử , ngoại trừ cái mạng này, thứ khác đúng là không đáng một đồng tiền. Lâu Duật Đường không hề nghĩ ngợi, như chặt đinh chém sắt trả lời: "Đương nhiên, chỉ cần bảo đảm Triển Nhung sống sót trở về, đánh đổi cái gì ta đều chịu."

Câu nói này nói ở trước mặt một tên GAY thật sự là quá nguy hiểm , Thiệu Vĩnh Côn lộ ra một bộ ánh mắt như chuột thành tinh, nói: "Vậy thì theo ta một đêm."

"A?" Lâu Duật Đường sửng sốt mấy giây, nghi ngờ nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của đối phương, cảm giác mình nghe lầm , ngơ ngác mà hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Theo ta một đêm." Thiệu Vĩnh Côn thẳng thắn dứt khoát thả ra điều kiện, đồng thời sợ khiến y hiểu lầm, nói bổ sung: "Không chỉ uống trà tán gẫu nha!"

"Ngươi có ý gì?" Lâu Duật Đường sắc mặt bắt đầu thay đổi, đầu tiên là xanh lên sau đó chậm rãi đỏ lên, thật giống giá cổ phiếu co dãn  đặc biệt đặc sắc. Thiệu Vĩnh Côn híp mắt, thoả thích thưởng thức sắc mặt âm tình bất định của y, cười tủm tỉm nói: "Ý của ta là lên giường, làm tình."

Lâu Duật Đường mặt đỏ đến như gan heo, trong mắt lộ ra khuất nhục cùng phẫn nộ, thấp giọng hỏi: "Ngươi là GAY?"

Thiệu Vĩnh Côn hào phóng gật đầu thừa nhận, Lâu Duật Đường thoáng chốc có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, không khỏi nghĩ đến bị Mr. S thượng y một đêm kia. Nhất thời giận dữ và xấu hổ đan xen, đứng dậy cả giận nói: "Đáng tiếc ta không phải, ta đối với nam nhân không có hứng thú!"

"Không sao, ngươi chỉ cần cởi sạch quần áo nằm úp sấp là tốt rồi, còn lại việc vặt vãnh giao cho ta làm." Thiệu Vĩnh Côn giống như săn sóc đưa ra kiến nghị khiến hắn phun máu, Lâu Duật Đường giận không nhịn nổi, xoay người đi ra ngoài.

Thiệu Vĩnh Côn nâng chung trà lên, nhấp một miếng nước chè xanh, trong lòng tự động đếm tới ba. Quả nhiên, Lâu Duật Đường  vừa nãy lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới cửa lại vòng trở lại, gương mặt dài ra, do dự mãi, rốt cục nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần có thể đem Triển Nhung cứu ra?"

"Thực sự là thúc cháu tình thâm a!" Thiệu Vĩnh Côn ngữ mang trào phúng, giả vờ giả vịt than thở một hồi, cười nói: "Đừng lo lắng, ta luôn luôn là người thủ tín, sau khi chuyện thành công lại rồi thanh toán, không dối trên lừa dưới."

Nghe tới thật giống không phải hỏng bét như vậy, khiến người ta không cần phải lo lắng tiền mất tật mang. Có điều... Lâu Duật Đường thở dài, cân nhắc một chút, cảm thấy thất thân chuyện nhỏ, bỏ mệnh chuyện lớn. Chỉ cần hắn có thể đem Lâu Triển Nhung cứu ra, chính mình liền hi sinh một chút, khẽ cắn răng cống hiến hoa cúc nhỏ một chút.

Ngược lại đã bị nam nhân không biết tên thượng qua , giẫm một lần cứt chó cùng giẫm hai lần cứt chó đều không kém. Sách! Tuy rằng không biết tại sao có người sẽ đối với địa phương kia của nam nhân cảm thấy hứng thú, có điều đem ra đổi lại một mạng cho cháu trai thực sự là chuyện làm ăn một vốn bốn lời , kiếm bộn không lỗ(ngây thơ quá :v). Thiệu Vĩnh Côn nguyện ý làm liền để hắn làm, trong lồng ngực Lâu Duật Đường tự nhiên mà sinh ra mấy phần thấy chết không sờn: Ngược lại hắn sẽ tự mình thôi miên, coi như là đến bệnh viện làm kiểm tra.

"Ta đáp ứng ngươi." Hắn gật gật đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thiệu Vĩnh Côn, hi vọng đối phương phát sinh lời nói hùng hồn bảo đảm, tốt xấu để hắn có thể yên tâm thu lại lo lắng. Không nghĩ tới Thiệu Vĩnh Côn lông mày đều không động đậy, như thảo luận món ăn giá tiền như thế hời hợt phất tay một cái, nói: "Cái kia không chuyện gì , trở lại chờ tin tức đi!"

Lâu Duật Đường hít vào một ngụm khí lạnh, có cảm giác chân giẫm hụt, kinh nghi nói: "Liền như vậy?"

"Không phải vậy?" Thiệu Vĩnh Côn lại trưng ra vẻ mặt đùa bỡn, vô tội lại tẻ nhạt hướng hắn nháy mắt mấy cái, hỏi: "Lẽ nào ngươi muốn trước tiên giao tiền đặt cọc?"

Một bên nói một bên mê hoặc khẽ liếm môi, Lâu Duật Đường phủi xuống cả người nổi da gà, phẫn nộ nói câu tiếp theo "Hi vọng năng lực của ngươi xứng với da mặt dày này" sau đó phất tay áo rời đi.

Trước lang sau hổ tả đâm hữu xoa, tình cảnh vi diệu chỉ muốn y gặp trở ngại, Thiệu Vĩnh Côn để y về nhà chờ tin tức, y nào có cái tâm tình kia? y ở quán phụ cận nhà tên họ Thiệu, chờ đến đứng ngồi không yên, sống một ngày bằng một năm.

Không biết sẽ truyền đến tin tức gì, Lâu Duật Đường phát hiện mình chính là lo lắng xoắn xuýt tính thành công của sự việc, liền mang ý nghĩa y muốn bồi tên biến thái chết tiệt kia lên giường, mà lên giường sau đó tuyệt không chỉ là che kín chăn tán gẫu; thất bại, thì lại mang ý nghĩa y ở Ngự Phong Đường mất đi chỗ dựa, một con đường chết.

Bất luận loại nào kết quả đều làm người nhức đầu, chỉ có "Xui xẻo" cùng "Đặc biệt xui xẻo" khác nhau, dùng một câu khái quát tâm tình Lâu Duật Đường, chính là vừa chờ mong lại cảm thấy rất đau xót.

Trong bất hạnh rất may chính là hắn không có tìm lộn người, Thiệu Vĩnh Côn vẫn có chút tài năng, không để hắn lưu lạc tới hướng "Đặc biệt xui xẻo" kia.

Hai ngày sau, ngay ở lúc cúng tế Trần Thiên Nghĩa một ngày, Lâu Triển Nhung được an toàn cứu ra, Lâu Phùng Xuân bởi vì sáu năm trước dính một vụ bắt cóc giết người đang bị bỏ tù, không bất ngờ hắn sẽ ở trong song sắt trôi qua nửa đời sau.

Lâu Triển Nhung chỉ chịu chút vết thương nhẹ, đối với với mình chết đến nơi rồi còn có thể tìm đường sống trong chỗ chết cảm thấy khó mà tin nổi, hơn nữa không hiểu sao, một đại phe phái cùng y chém giết nhiều năm liền như thế sụp đổ. Ngự Phong Đường chỉ còn y một nhà độc đại,Đường chủ đời tiếp theo đã xem như đã nắm vào tay , từ sơn cùng thủy tận trong nháy mắt có hi vọng, khiến người ta có một loại hoảng hốt như nằm mơ.

Nếu như đúng là mộng thì tốt rồi, đáng tiếc Thiệu Vĩnh Côn gọi điện thoại tới lại làm cho Lâu Duật Đường nhớ lại hiện thực đẫm máu: Cứu viện thành công, hắn đến làm tròn lời hứa.

Có một loại cảm giác bi thương như sắp bị áp giải đến pháp trường, tuy rằng chỗ cần đến chỉ là một cái giường.

Kỳ thực hắn rất muốn trốn, thế nhưng hắn không dám, chạy trời không khỏi nắng, bị bắt ở càng khó coi. Huống hồ lấy thủ đoạn của Thiệu Vĩnh Côn, y mà nghĩ vậy, hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.

Lâu Triển Nhung phát giác có chút không đúng, hỏi: "Thúc thúc, ngươi thật giống như tâm thần không yên, lẽ nào sự vụ kia doạ đến ngươi?"

Lâu Duật Đường từ từ lắc đầu, ngũ vị tạp trần mà nhìn cháu trai mất lại về được, trên mặt lộ ra hàm hồ,  nở nụ cười giống như Thánh Mẫu, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi bình an vô sự, thúc thúc tất cả đều dễ nói chuyện."

Đứa nhỏ đáng thương này sớm đã sớm mất cha mẹ, từ nhỏ cá tính lại không hiền lành ngoan ngoãn, luôn như mộtcon sói cô độc vùng hoang dã  , dì không đau cậu không yêu. Lâu Duật Đường từ trước liền vẫn trong bóng tối chăm sóc hắn, mãi đến tận tiểu tử này hiển lộ ra tài năng, thời điểmbắt đầu cạnh tranh Nhâm đường chủ, hắn càng là không chút do dự mà gia nhập  trận doanh của Lâu Triển Nhung, bày mưu tính kế hao hết tâm huyết.

Từ về tình cảm mà nói, Lâu Triển Nhung lại như con của hắn, tuy rằng hắn so với cháu trai lớn hơn tám tuổi, thế nhưng nhiều năm qua gắn bó gần nhau quen thuộc cùng quan hệ lợi ích khiến Lâu Duật Đường có ý thức trách nhiệm gánh vác tựa Thái Sơn.

... Không có chuyện gì, đi đến núi, không sợ không củi đốt. Không phải là bị một người đàn ông đâm đâm cái mông sao, đại trượng phu co được dãn được, Hàn Tín có thể chịu dưới khố sỉ nhục, Câu Tiễn cũng từng nằm gai nếm mật. Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cuộc đời y còn dài , đêm sắp đến chỉ là một đóa cúc hoa bé nhỏ không đáng kể, không có gì phải hoảng sợ. Thiệu Vĩnh Côn lại không phải người dị dạng ba đầu sáu tay, có gì đáng sợ chứ!(mọe,căn bản là đẹp trai=)))))

Dọc theo đường đi đều không ngừng cho mình cổ vũ tiếp sức, còn kể tới vô số cổ thánh tiên hiền trong sự tích đến khích lệ chính mình, Lâu Duật Đường suýt chút nữa lấy xe đi trốn. Làm đủ tâm lý chuẩn bị, rốt cục đi tới nhà trọ dưới lầu Thiệu Vĩnh Côn.

Hai cái chân như bị dây xích vô hình buộc lại, mỗi một bước đều gian nan như vượt qua cùng sơn ác thủy, Lâu Duật Đường âm u đầy tử khí tiến vào thang máy, ấn xuống tầng trệt.

Y như EVA bên trong đĩnh, không ngừng mà đọc thầm "không thể trốn không thể trốn không thể trốn", đến trước cửa nhà Thiệu Vĩnh Côn thì hai chân đã nhũn ra, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

"Đừng sốt sắng như vậy." Thiệu Vĩnh Côn nhẫn nhịn cười đem hắn mang vào phòng, một cánh tay vô tình hay cố ý - ôm đồm ở trên eo y, để hai thân thể phi thường thân mật dính vào nhau.

Lâu Duật Đường run lập cập, lại là sợ hãi lại là tuyệt vọng,y giương mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi đang nóng lòng muốn thử, không ôm cái gì hi vọng đề nghị: "Cái kia... Kỳ thực ta có thể gọi đầu bảng trong hộp đêm của ta đến tiếp ngươi..."

"Ta liền muốn ngươi." Thiệu Vĩnh Côn ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, ánh mắt đã lộ ra dục vọng đốm lửa, có điều nhìn hắn sốt sắng như vậy, là một người kiên trì trong săn đuổi cũng không muốn làm chuyện mổ gà lấy trứng. Thiệu Vĩnh Côn kéo hắn ngồi xuống ở trên ghế salông, rót chén rượu cho hắn, nói: "Uống một chút rượu có thể thêm can đảm một chút."

"Không cần ." Lâu Duật Đường một mặt đề phòng đẩy ra, sau khi uống say là cái đức hạnh gì chính hắn rõ ràng, nếu như xảy ra chuyện nhất định y không gánh nổi, y còn không muốn ngay cả mặt mũi đều ném đến không còn một mống.

"Đừng sợ, ta kỹ thuật rất tốt." Thiệu Vĩnh Côn để sát vào chút, khí tức ấm áp khiêu khích giống như phất qua bên quai hàm y, âm thanh trầm thấp gợi cảm: "Ta bảo đảm này sẽ là một  buổi tối khó quên, ta sẽ cho ngươi một đoạn kí ức tươi đẹp..."

Sách! Lâu Duật Đường khịt mũi coi thường, này vài câu phí lời y ngông cuồng ngang dọc tình trường đã nói đến nát , có thể nói là lời kịch được chuẩn bị để tán gái. Không nghĩ tới trước khác nay khác, năm đó phong lưu khoái hoạt công tử nhà giàu, bây giờ thành một người bị phao.

Vẫnlà một người đàn ông! Quả nhiên là họa vô đơn chí, Lâu Duật Đường nuốt nước miếng một cái, ách thanh nói: "Ta nghĩ muốn tắm trước."

Tuy rằng lên giường là vạn bất đắc dĩ, thế nhưng nếu đến rồi, ít nhiều cũng phải tuân thủ một chút lễ nghi trên giường, huống hồ hắn đối với nam nam tính sự chỉ biết da lông, đương nhiên phải tận lực tự xử đến dễ dàng. Vạn nhất ở trên giường làm ra loạn gì, không chỉ có Thiệu Vĩnh Côn sẽ bị doạ đến, chính hắn cũng sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.

Ở vòi hoa sen dưới đáy hướng về phía nước nóng, khiến Lâu Duật Đường căng thẳng thần kinh thoáng thả lỏng, nhưng vẫn còn có chút vẻ lo sợ. Trong miệng niệm niệm gương mặt căng ra đến mức như tham gia lễ tang trang nghiêm nghiêm túc, môi mân thành một đường, từ đầu đến chân tràn ngập một luồng gió vi vu như bầu không khí ở Dịch Thủy Hàn.

Sau khi đem mình rửa sạch sẽ, Lâu Duật Đường hít sâu một hơi, phủ thêm áo tắm quay về gương đánh lên gò má mấy lần. Ép buộc chính mình biểu hiện tự nhiên một chút, không cần  lấy trinh tiết cửa sau coi là chuyện to tát —— ngược lại hắn sớm bị Mr. S thượng qua —— làm như cha mẹ chết, sẽ chỉ làm chuyện cười cho tên họ Thiệu.

Y buộc lê dây lưng áo tắm, gương mặt bình tĩnh đi ra, Thiệu Vĩnh Côn bị dáng vẻ như gặp đại địch của y chọc cười, đi tới rất tự nhiên ôm eo y, mang tới trước giường thấp giọng nói: "Ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta muốn bắt đầu rồi nha!"

Lâu Duật Đường hàm răng run lên, tay chân cũng không ngừng mà run rẩy, quyết tâm liều mạng, nói: "Cúi đầu một đao rụt đầu cũng một đao, đến đây đi!"

Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười, đưa tay đem hắn đẩy ngã ở trên giường.

Buổi tối nóng bỏng bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro