chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Nụ hôn rơi xuống, ôn nhu lưu luyến ở trên gương mặt của y. Lâu Duật Đường nhắm mắt lại, đối với kiểu hôn như học sinh trung học có chút không quen, đều là không nhịn được cười, trong lòng không có vừa mới sốt sắng như vậy nữa.

Thiệu Vĩnh Côn nhận ra được ý cười của hắn, đem nụ hôn dịch chuyển đến trên môi, duỗi ra đầu lưỡi khẽ liếm, thấp giọng hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lâu Duật Đường bị hắn liếm đến cả người không dễ chịu, thấp rên một tiếng, hỏi ngược lại: "Ngươi không biết?"

Cái tên gia hỏa này tám phần mười đã sớm đem y tra rõ rõ ràng ràng, hiện tại lại giả bộ hồ đồ?

"Ba mươi mốt tuổi?" Thiệu Vĩnh Côn trong cổ họng xuất ra cười nhẹ, khí tức phất qua lỗ tai của hắn, khiến người ta nửa bên gò má đều bị phả ra đến ngứa. Hắn đẩy lên trên người, còn nói: "So với ta lớn tuổi bảy tuổi, chính là thời điểm phong vị tuyệt hảo."

Lâu Duật Đường nghe được muốn giết người, bị một tiểu tử kém y bảy tuổi hắn bảy tuổi vắt mũi chưa sạch đè ở phía dưới,mắc ói muốn chết nhưng lại không thể làm gì, không khỏi thẹn quá thành giận, thấp giọng mắng: "Dông dài cái gì? Muốn làm nhanh làm!"

"Gấp cái gì?" Thiệu Vĩnh Côn đưa tay dán lên lồng ngực y, cách áo tắm chậm rãi trượt xuống. Tuy rằng có một tầng vải vóc kẹp ở giữa, thế nhưng nhiệt độ trên bàn tay hắn vẫn là thẳng thấu qua vân da, để hắn không nhịn được rên rỉ một tiếng, ngực phảng phất giống như bị hòa tan, có một loại cảm giác nóng rực tê dại.

"Phí hết tâm huyết mới tranh thủ đến buổi tối thực không dễ dàng, ta cũng sẽ không giống Trư Bát Giới ăn nhâm sâm quả, không màng tư vị mà nuốt xuống." Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính mê người, Lâu Duật Đường bắt đầu run, liền khí lực mạnh miệng cũng biến mất .

Thiệu Vĩnh Côn cách vải vóc xoa xoa hồi lâu,đầu vú mẫn cảm đã đứng lên từ lâu, hắn nhưng làm bộ không nhìn thấy, bàn tay gia tăng sức mạnh, sỗ sàng từng lần từng lần một xoa xoa qua. Lâu Duật Đường cảm thấy trước ngực như hỏa, từ làn da đốt tới cốt tủy, trái tim phảng phất đã bị nắm vào trong lòng bàn tay đối phương, mỗi một lần đập đều căng thẳng đến muốn nhảy ra ngoài.

Trực giác của y nói cho y đêm nay sẽ không dễ chịu, vốn cho là chỉ cần nằm ở trên giường làm một bộ xác chết di động là tốt rồi, không nghĩ tới bị sờ mấy lần y liền rối loạn tâm tình, hô hấp vướng víu, tim đập như nổi trống giống như náo động không ngừng.

Không chỉ là thân thể, ở dưới thân người đàn ông này, đầu óc của y cũng bắt đầu hỗn loạn. Đối phương thật giống như có một loại ma lực từ lúc sinh ra, chỉ dùng ánh mắt, âm thanh cùng với bàn tay khi nhẹ khi nặng xoa xoa,lại giống như hồ ly tinh ngày xưa, trong lúc bất tri bất giác bắt đầu thu lấy tâm thần của y.

Lâu Duật Đường hầu kết trên dưới run run , thân thể mềm mại hãm sâu vào bên trong giường, phí công tách ra lại bị nhiệt độ khẩn trương bức người kéo về. Thiệu Vĩnh Côn nhìn ra hắn ý niệm sợ hãi của y, vung tay lên kéo xuống hắn áo tắm.

Lâu Duật Đường không di chuyển, cau mày xoay mặt đi, một bộ dáng mặc người xâu xé. Thân thể trần truồng nằm ngang ở trên giường lớn, làn da trắng nõn ở trên ga trải giường màu cà phê được tôn lên càng hiện ra mê người, có một loại phong vị điềm đạm đáng yêu. Thiệu Vĩnh Côn hơi thở mơn trớn bên eo hắn, nói: "Thật giống diễm thi đào ra từ phần mộ , mỹ đến làm người ta kinh ngạc."

Hoảng sợ? Y liền lá gan cũng bắt đầu lớn, Lâu Duật Đường suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, y sặc một cái, mắng: "Đồ vô lại! Không nói tiếng người thì câm miệng!"

Y hối hận rồi, việc chết ợ trên giường thực sự là một loại tai nạn, không chỉ có thân thể bị hắn chà đạp, liền tinh thần đều muốn chịu đựng song trọng đả kích nặng nề.

"Ngươi không cảm thấy sao?" Thiệu Vĩnh Côn dùng t́ốc độ so với ốc sên không hơn, ngón tay ở trước ngực y xoa vòng , khéo léo vòng quanh đầu vú, còn thỉnh thoảng nhào nặn mấy lần, nắm đến Lâu Duật Đường khí tức hỗn loạn, gò má tái nhợt nổi lên nhàn nhạt đỏ.

Không có công năng cho ăn đầu vú chỉ là trang sức, y luôn luôn không chú ý tới sự tồn tại của nó, không nghĩ tới ở trên giường cũng có thể thăm dò ra thủ pháp  ve vãn nóng bỏng như vậy.

Địa phương bị hắn sờ qua lại thũng lại nhiệt, toàn bộ lồng ngực đều phình lên dòng nước ấm không biết tên, ở trong người y lao cuồn cuộn, tinh tế rót vào mỗi một đoạn huyết quản của y, để y cả người đều chìm đắm ở trong khô nóng không tên cùng sốt ruột khó nhịn. Mà giữa hai chân, phân thân ngủ say ở trong bụi cỏ  cũng dần dần ngẩng đầu.

Lâu Duật Đường mặt đỏ đến càng lợi hại, qua mặt sang một bên khác, rất muốn lấy đầu vùi vào trong drap giường. Thiệu Vĩnh Côn chú ý tới phản ứng của y, ác liệt nở nụ cười, kiên quyết quay mặt y sang hướng mình,nhẹ nhấc đầu gối quan sát dục vọng khẽ ngẩng đầu của y.

Ở song trọng kích thích bên dưới nơi đó đã hoàn toàn đứng thẳng, nhiệt lưu tụ tập đi qua. Phân thân muốn tìm bất mãn mà rung động, dưới da mạch máu sôi sục, nhiệt độ bắt đầu lên cao, phần eo không ngừng mà run rẩy.

Y ở dưới thân một người đàn ông hưng phấn ... Lâu Duật Đường lộ ra biểu hiện vừa thẹn vừa giận lại oán giận , cắn vào môi dưới, ngũ quan có chút vặn vẹo, cực lực muốn đè xuống phản ứng thân thể . Thiệu Vĩnh Côn thoả thích thưởng thức đối phương tự mình dằn vặt ẩn nhẫn , đứng dậy cởi y phục của chính mình, nói: "Vừa hưởng dụng xong món ăn khai vị, chủ món ăn còn chưa lên bàn đây."

Lâu Duật Đường tuyệt vọng mà nhìn nam nhân cởi từng kiện  quần áo, lộ ra thân thể tuổi trẻ mà rắn chắc, môi hắn mấp máy, phun ra âm thanh như muỗi kêu hai chữ: "Quái đản..."

Đại khái bình thường đều được bao bọc bởi đồng phục , Thiệu Vĩnh Côn tuy rằng cao to anh tuấn nhưng không nhìn ra tráng kiện, mà là như người mẫu bình thường, thời điểm mặc y phục công sở còn rất có cảm giác ngọc thụ lâm phong. Không nghĩ tới hắn cởi quần áo liền lộ ra nguyên hình, vóc người tinh tráng rắn chắc, mỗi một khối bắp thịt đều ở dưới da nhô lên, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc , xoa dầu ôliu là có thể trực tiếp đi tham tuyển kiện mỹ tiên sinh.

Lâu Duật Đường mang theo một tia cảm giác choáng váng, mang theo ghen tỵ nhìn đối phương ý vị mười phần cường tráng khí phách, lại nhìn vóc người thư sinh như bạch trảm kê của chính mình thấp hơn hắn nửa cái đầu, xấu hổ càng sâu, phẫn nộ nói: "Ngươi coi như thịt cứng đến như đá như thế, vậy mà vẫn có thể như người thường bị bắn ra một lỗ thủng, không phải đắc tội quá nhiều người ác, Thiệu cảnh sát."

Loại này chua xót uy hiếp một điểm lực sát thương cũng không có, ở hai người lõa thể đối diện nhau cũng như ve vãn vậy, Thiệu Vĩnh Côn mặt mày mỉm cười từ từ cúi người đến, vừa vặn đặt lên y. Nắm lấy một tay Lâu Duật Đường sờ trên bụng của chính mình, thấp giọng nói: "Ngươi có muốn hay không chính mình cảm thụ một chút?"

Cảm thụ cái gì, ngươi này là đang khoe khoang tám khối cơ bụng? Lâu Duật Đường khinh thường hừ một tiếng, đầu ngón tay lướt qua da thịt ấm áp bóng loáng , đột nhiên đụng tới một chỗ to bằng hạt lạc vết tích,y kinh ngạc mà cúi thấp đầu nhìn kỹ, hỏi: "Là vết thương do súng?"

"Hắn đánh lén, trước sau xuyên qua, may là lúc đó phía sau không có ai." Thiệu Vĩnh Côn dẫn dắt tay của y đến vết đạn trên lưng, đối với loại bầu không khí  thân mật này Lâu Duật Đường có chút không dễ chịu, bọn họ là ở giao dịch chứ không phải ở giao du, cứ ẩn tình đưa tình vậy làm cái gì?

Lâu Duật Đường bỗng dưng thu tay về, cứng rắn nói: "Ngươi coi như bị đánh thành tổ ong cũng không liên quan đến ta, ngươi chết rồi ta cũng sẽ không nhặt xác cho ngươi ."

Thiệu Vĩnh Côn mu bàn tay dán lên gò má nóng bỏng của y, trong mắt loé ra ý muốn chinh phục nồng nặc. Hắn không như quân tử bình thường nhã nhặn có lễ, mà là biến thành một con báo sănđ đầu đàn, đột nhiên cướp lấy  môi y với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Lâu Duật Đường  kinh ngạc đến chưa kịp thốt lên liền bị môi lưỡi nóng rực của đối phương nuốt mất.

Cuồng dã, phảng phất như muốn nuốt gọn con mồi thông qua kịch liệt hôn môi để y không thở nổi, Thiệu Vĩnh Côn lưỡi không chút khách khí xâm nhập vòm miệng của y tùy ý thưởng thức, gây xích mích triền miên, phát sinh âm thanh chặc chặc. Lâu Duật Đường vô lực giẫy giụa, môi bị hành hạ đến tê dại, rồi lại nóng đến như hai mảnh thiết hồng, hút hôn dây dưa trong lúc đó chạm bắn ra vô số cảm xúc mãnh liệt.

Thân thể cường tráng ép chặt hắn, hai tay như lãnh chúa tàn bạo dò xét lãnh địa, thô lỗ xoa nắn thân thể của hắn, tùy tiện làm càn. Bàn tay nặng nề ma sát qua làn da, đi khắp bốn phía, như sao băng xẹt qua, nhóm lửa lên mỗi một đầu dây thần kinh. Lâu Duật Đường nhắm nửa con mắt, thân thể không bị khống chế vặn vẹo , khô nóng không chịu nổi.

Thật vất vả kết thúc nụ hôn, tách ra bờ môi đã sưng đỏ đau đớn, Lâu Duật Đường thở dốc liên tục,cảm giác chính mình như tiểu xử nữ vừa trải qua sự đời , ở thế tiến công cuồng dã mãnh liệt của nam nhân mà  bất lực xụi lơ thân thể, lòng tràn đầy hoảng sợ.

Thiệu Vĩnh Côn giơ cao hạ thân lún vào giữa hai chân y, Lâu Duật Đường than nhẹ một tiếng, run rẩy giơ lên một cái tay che lại con mắt, hắn da mặt không phải mỏng, cho nên mới có thể kiên trì đến hiện tại, nhưng là ở trước mặt một người đàn ông hai chân mở lớn ,xấu hổ làm cho hắn thực sự không cách nào thản nhiên đối mặt.

Thiệu Vĩnh Côn bàn tay lớn xoa nắn vỗ về cái mông của y, khi hoãn khi nhanh, tràn ngập ý đồ  tình dục , Lâu Duật Đường theo bản năng muốn khép lại hai chân, sau khi thất bại càng vì chính mình nhất thời ngượng ngùng, xấu hổ đến không đất dung thân.

Thiệu Vĩnh Côn đẩy tay của y ra, cùng y bốn mắt đụng vào nhau, đột nhiên hỏi: "Này, ngươi không có trĩ sang chứ?"

Như ngọn lửa hừng hực đang đốt người thì bị tạt một chậu nước lạnh, từ ngoài đến trong lạnh xuyên tim, Lâu Duật Đường sắc mặt trắng xanh đan xen, trợn mắt há mồm trừng mắt hắn, khó có thể tin cái tên này trên giường lễ nghi  lỗ mãng cùng thấp kém như vậy.

Ngươi mới có trĩ sang! Cả nhà ngươi đều có trĩ sang!

Hắn như bị người cho một cái tát, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nói thầm: "Ta liền nói ta chán ghét quan hệ đồng tính chết tiệt, vừa mở miệng chính là lời hỗn trướng."

"Cũng vậy." Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ, đối với hắn loại hình vừa xấu hổ lại đan xen kiềm chế lửa giận với dáng dấp khuất nhục thực sự là làm sao cũng nhìn không đủ.

Lâu Duật Đường suy nghĩ tỉnh táo một chút, thầm nghĩ nếu như chính mình nói dối nói có trĩ sang có thể hay không tránh được một kiếp nếu có thể để họ Thiệu lâm trận thu binh, đừng nói trĩ sang,  bệnh khó coi hơn nữa hắn cũng có thể mặt không biến sắc nói ra.

Đáng tiếc hắn còn chưa kịp biên nói dối, ngón tay Thiệu Vĩnh Côn đã thăm dò vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường kinh hô một tiếng, theo bản năng mà lắc mông, mắng to: "Đồ vô lại! Ai bảo ngươi... A..."

Đốt ngón tay thô cứng len vào miệng huyệt chật khít, thăm dò vào đường hầm bên trong đường hầm. Lâu Duật Đường tê một tiếng thở hổn hển, chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Cái địa phương yếu đuối kia không hề có năng lực tự vệ, vô cùng đáng thương bị tay của nam nhân chỉ ma sát qua, tràng bích mềm mại đối với dị vật xâm lấn liền đặc biệt mẫn cảm, thần kinh mẫn cảm khiến Lâu Duật Đường cả người căng thẳng, sản sinh một loại cảm giác vô cùng không thoải mái. Y như con rối bị dí vào nguồn điện, theo ngón tay co rúm của nam nhân mà phát sinh các loại âm thanh mất mặt, nhíu mày đến chặt chẽ, bộ dáng chịu đựng đến cực hạn.

"Muốn đi vào vẫn còn có chút khó khăn..." Thiệu Vĩnh Côn rút ra ngón tay, đầu ngón tay vuốt ve miệng huyệt nhăn nheo xung quanh, nhìn chằm chằm không chớp mắt giữa hai chân đang mở lớn của Lâu Duật Đường, như có như không quan sát miệng huyệt co rút lại.

Tầm mắt xâm lược khiến Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, vô lực đá một cước qua, trách mắng: "Mẹ nhà nó, ngươi có làm hay không? Cái loại địa phương đó... Cái loại địa phương đó sao có thể nói đâm liền đâm?"

Y cũng không muốn bị bạo cúc dã man đến chết, tuổi còn trẻ lại như lão niên mắc chứng si ngốc chịu đựng sự thống khổ không thể khống chế đại tiện.

Đồ vật dưới khố nam nhân đã ngẩng đầu đứng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể một cây vào động, đại triển hùng phong, gương mặt Lâu Duật Đường trắng bệch, kinh hồn bạt vía nhìn tiểu huynh đệ của Thiệu Vĩnh Côn, không nhịn được cật lực lắc đầu, thấp giọng cầu xin: "Đừng đùa ... Ta sẽ chết..."

Hắn không muốn nghĩ đến thân thể chính mình có chỗ nào có thể chứa đựng bộ phận có số đo kinh người kia. Lâu Duật Đường ở nòng pháo giãy dụa cầu sinh, run giọng nói: "Thật sự không được... Đời ta đều không nhìn qua dương vật kinh người như vậy..."

Nếu như có "Phần thưởng đệ nhất sát phong cảnh", Thiệu Vĩnh Côn không thể nghi ngờ sẽ đề danh Lâu Duật Đường tham gia, khẳng định lớn hơn ngũ quan, chém sáu tướng xưng quan mà về.

Có điều chính hắn cũng không phải người lãng mạn, chơi không được cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt, Lâu Duật Đường là kiểu nhã nhặn bại hoại rất hợp khẩu vị của hắn, ở trên giường một bên lăn lộn một bên phun nước bọt cũng là một loại tình thú(anh khẩu vị nặng ghê:v), chờ hắn vào sau đó sẽ có rất nhiều cơ hội luận bàn.

"Đừng sợ, ta cũng không muốn ở tràng bích của ngươi phát hiện thấy máu." Thiệu Vĩnh Côn nhảy ra từ lâu chuẩn bị kỹ càng thuốc bôi trơn, cười lạnh tới gần hắn, Lâu Duật Đường lùi tới đầu giường, thực sự không còn nơi có thể trốn, không thể làm gì khác hơn là lại nhận mệnh bị nam nhân kéo ra tới trung tâm giường lớn, Thiệu Vĩnh Côn dính một tay thuốc bôi trơn, đặt lên giữa bắp đùi của y.

Chất lỏng lạnh lẽo linh họat giữa hai chân đâu đâu cũng có, ướt nhẹp cực kì khó chịu. Lâu Duật Đường cau mày ở trên drap giường trượt trượt lau lau mấy lần, nghĩ muốn trượt đi loại cảm giác dấp dính ngượng ngùng kia. Thiệu Vĩnh Côn đè lại eo y, lấy thuốc bôi trơn thoa sau mông y, hai ngón tay vòng quanh uyển chuyển tiếp cận khu vực trung tâm.

"Này... Coi như siêu thị khuyến mãi cũng không thể lãng phí như thế đi..." Lâu Duật Đường khàn giọng bên dưới thở gấp, ngữ điệu trào phúng, tên khốn kiếp này khẳng định là đang đùa y, như tiểu hài tử thời điểm tắm rửa nhất định phải cho con vịt nhựa sử dụng sữa tắm giống như vậy, lấy thân thể của hắn xem như món đồ chơi mới mà đùa bỡn. Tên biến thái này, nếu như mình không phản kháng, trời mới biết lần sau có thể còn buộc lại toàn thân y phết bơ rồi lại buộc lên nơ con bướm... Chờ chút! Lần sau! ?

Lâu Duật Đường bị ý nghĩ chợt lóe lên dọa sợ hết hồn, rất muốn đánh chính mình một bạt tai, một lần liền đủ để y sống không bằng chết , y lại còn nghĩ đến lần sau! ?

"Chuyên tâm chút, đừng đờ ra." Thiệu Vĩnh Côn vỗ nhẹ cái mông của hắn, thấp giọng mệnh lệnh. Lâu Duật Đường suýt nữa tức đến ngất đi, đang muốn chửi ầm lên, ngón tay của nam nhân lại duỗi vào, hơn nữa mua một tặng một, nhiều hơn một cái.

Lạnh lẽo chất lỏng bị ngón tay đưa vào trong cơ thể, Lâu Duật Đường không nhịn được run lập cập, cắn chặt hàm răng. Không nghĩ tới lần này tiến vào nhưng tương đương thông thuận, trong vách linh hoạt mềm nhũn rất nhiều, triền miên xoắn lấy ngón tay của đối phương. Cảm giác mát mẻ rất nhanh chuyển thành hừng hực, nhẹ nhàng mà đập , ở thời điểm ngón tay rút ra còn phát sinh tiếng kêu "Cô chíp chíp".(nguyên tác chính là cô chíp chíp nha =)))))

Một khắc trước sắc mặt còn tái nhợt nháy mắt đỏ bừng lên, Lâu Duật Đường nắm chặt ga trải giường, trong lỗ mũi xuất ra tiếng hừ chán ghét.

Ngón tay động tác vẫn cứ ôn nhu không sánh được, có điều so với lúc mới bắt đầu đã được quá nhiều. Lâu Duật Đường như vừa cá được vớt ra khỏi mặt nước nhếch miệng thở dốc, tập trung sự chú ý đến đối kháng với phản ứng kì quái bên trong thân thể.

Tuy rằng vẫn cảm thấy đau, thế nhưng đau đớn sắc bén ban đầu đã chuyển hóa thành nóng rực trướng đau có thể nhịn được , cảm giác thũng nhiệt khá giống kem đánh răng, có điều so với kem chà răng kích thích hơn nhiều, để toàn thân hắn cảm quan đều tập trung vào cái địa phương khó có thể mở miệng kia.

Đặc biệt thời điểm ngón tay Thiệu Vĩnh Côn vô tình hay cố ý  xoa nắn mơn trớn nơi nào đó, Lâu Duật Đường thân thể gần như muốn từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng điện lưu phi thăng mà lên, kích cho y từ cột sống đến tuỷ não đều tê dại, kinh sợ kêu lên: "Ngươi, ngươi ở chạm nơi nào! ?"

Xem ra chính là chỗ này , phản ứng của Lâu Duật Đường cung cấp đầy đủ chứng cứ, Thiệu Vĩnh Côn tà cười một tiếng lại bấm hai lần, nhìn toàn thân Lâu Duật Đường giống như như ngâm trong rượu thẫm màu phấn hồng, hắn biết trò vui khởi động đã làm được gần xong, giờ đến lượt tiểu huynh đệ đã chờ đến sắp mất kiên nhẫn của hắn.

Rút ra ngón tay, Lâu Duật Đường hàm hồ rên rỉ một tiếng, sau đó bị nâng lên hai chân, cảm giác cái mông bị vật cứng hừng hực đặt bên cửa động. Y mở mắt ra, quay về phía kẻ địch sắp xâm lấn nuốt nước miếng một cái, ngón tay co giật túm chặt ga trải giường, căng thẳng đến nói không ra lời.

Thiệu Vĩnh Côn ổn định eo y, chầm chậm mà kiên định đỉnh vào, tràng đạo nhỏ hẹp bị chống đỡ đến cực hạn, miễn miễn cưỡng cưỡng  nhét vào phân thân khổng lồ của hắn, Lâu Duật Đường đốt ngón tay trắng bệch, trong cổ họng xuất ra rên rỉ bi thương giống như dã thú.

Quá lớn , hắn cảm giác thân thể của chính mình đã từ giữa bị xé thành hai nửa, tràng đạo bị xuyên nát, nội tạng đều bị đè ép ra. Không chỉ có như vậy, cái kia tiến vào trong cơ thể mang theo nhiệt độ nóng cháy càng tăng cho y thêm một tầng dằn vặt, để ngọn lửa trong bụng y hừng hực bốc cháy lên, từ một điểm bé nhỏ hỏa diễm lan ra toàn thân , đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Y... Dĩ nhiên sản sinh khát cầu... Không phải với phía trước, mà là sau khi bị một nam nhân tiến vào hoa cúc, nguyên do bên trong thân thể sản sinh nhu cầu dâm loạn.

Hắn muốn... Coi như thần phục dưới thân người nam nhân này cũng được, chỉ cần hắn có thể tắt đi hỏa diễm vô danh trong cơ thể mình, bỏ đi  xấu hổ  của y thay thế bằng dị thường khát khao.

Lâu Duật Đường trong mắt rưng rưng, miệng lớn thở hồng hộc , thái dương banh ra từng đạo từng đạo gân xanh, hai chân run rẩy cong lên, nơi riêng tư lộ rõ. Thiệu Vĩnh Côn trầm eo xuống , lấy phân thân toàn bộ đi vào trong cơ thể y, đẩy vào nơi sâu đến khó mà tin nổi, Lâu Duật Đường run đến càng lợi hại , đau đớn, khô nóng, sưng, ngứa... Cùng với bị cảm xúc bị lấp đầy phong phú, để hắn giãy dụa giữa thống khổ cùng với vui thích khát cầu bên trong. Thân thể xao động , tuy rằng xấu hổ khôn kể, vẫn cứ không quan tâm ý nguyện của chủ nhân mà chăm chú lại siết lại hút nam căn của nam nhân vào trong thân thể, đồng thời tham lam co rút lại , hút đối phương.

Chờ sau khi y thích ứng, Thiệu Vĩnh Côn ôm eo y bắt đầu trước sau co rúm, Lâu Duật Đường phát sinh tiếng rên rỉ kiềm chế, chau mày, biểu hiện khuất nhục mà ẩn nhẫn, liều mạng khắc chế mình,chống lại dục vọng thân thể, cái trán tuôn ra mồ hôi.

Co rúm mấy lần sau khi ra vào thông thuận rất nhiều, Lâu Duật Đường vẻ mặt cũng không lại thống khổ như vậy, bắt đầu hay thế  càng ngày càng nhiều mê say. Thiệu Vĩnh Côn biết hắn đã muốn dựng đứng cờ hàng , liền gia tăng thế tiến công, càng nhanh hơn mà cuồng dã va chạm huyệt động ẩm ướt của y.

"A... Ân... Chậm, chậm một chút... Sẽ chết... A a... Chính là chỗ đó..."

Phân thân khổng lồ một lần lại một lần nặng nề nện vào thân thể của hắn, lỗ mãng va chạm có thể mang cho địa phương kia của y vô hạn vui vẻ, nguyên bản chật khít hẹp huyệt hoàn toàn bị khai thác đi ra, khát khao cắn vào dương vật nam nhân không tha. Đánh xuyên làm chảy ra thuốc bôi trơn dư thừa, hỗn hợp ở giữa bắp đùi kia, đụng chạm ở bên trong thân thể phát sinh tiếng nước ngượng ngùng tiếng. Lâu Duật Đường váng đầu, lỗ tai vang lên ong ong, đối với bên trong thân thể truyền đến dâm loạn âm thanh nghe đến mức dị thường rõ ràng, không nhịn được giận dữ và xấu hổ đan xen, cơ mông không tự chủ co rút lại, phía dưới kẹp càng chặt hơn.

Thiệu Vĩnh Côn phát sinh thở dài thỏa mãn, kéo tay y thả ra ga rải giường quàng lên vai chính mình, sau đó đem Lâu Duật Đường ôm ngồi dậy. Phân thân kết hợp chặt chẽ với thân thể y, trì hoãn thế tiến công, chặn lại một chỗ từ từ làm phiền, cảm thụ tư vị tiêu hồn mềm mại hừng hực trong vách tràng chăm chú ràng buộc chính mình.

Dục hỏa thiêu đốt còn không có được thỏa mãn, Lâu Duật Đường phát sinh lẩm bẩm kháng nghị hừ một tiếng, cánh tay ôm cổ của hắn, khom người, tự giác lấy cái có thể mang cho hắn kích cuồng vui vẻ nam căn toàn bộ nuốt vào, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, hai chân càng là kẹp chặt lấy eo nam nhân.

Thiệu Vĩnh Côn hai tay ôm đến trên mông của hắn, thô lỗ mà tình dục  xoa xoa nhào nặn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua địa phương liên kết của hai người. Lâu Duật Đường ngước đầu, phát sinh tiếng ngâm gọi ngắn ngủi.

Ý thức chủ đạo của y tập trung ở nửa người dưới khoái hoạt, nơi đó hừng hực khiến y gần như hòa tan, Lâu Duật Đường thân thể nghiêng về phía trước, gắng gượng phân thân ma sát vào cơ bụng kiên cố của  Thiệu Vĩnh Côn. Chỉ thấy Lâu Duật Đường trước mắt một choáng váng liên hồi, miệng khô lưỡi khô, mười ngón tay khẩn trương khảm vào trên vai nam nhân. Hắn cúi đầu, thỏa hiệp nói: "Ngươi... Chớ đem lão tử treo trên không như vậy..."

Nếu đã thất thủ thì cứ thẳng thắn làm được tận hứng, không nghĩ tới chuyện này sẽ thoải mái như vậy, ngược lại y đều bị nam nhân thượng, không cho mình một bữa ăn lót dạ sao được? Lâu Duật Đường ôm ý nghĩ không thèm đếm xỉa thẳng thắn chơi, uốn éo eo giục Thiệu Vĩnh Côn.

Đây là đàng hoàng trịnh trọng nhã nhặn nam nhân, rốt cục triệt để khuất phục bên trong khoái cảm tình dục, Thiệu Vĩnh Côn hài lòng thưởng thức gò má ửng hồng của đối phương cùng ánh mắt lo lắng, quyết định không tiếp tục dằn vặt y, liền ôm Lâu Duật Đường ngã ở trên giường, vừa tùy ý xoa thân thể của hắn, một bên không thể chờ đợi được nữa công kích hậu huyệt y.

"A a...họ Thiệu... Mạnh thật... Lại tiếp tục..."

Lâu Duật Đường đã bị đùa bỡn đến thần trí không rõ , như một dã thú động dục, chăm chú quấn quít lấy nam nhân không tha. Cũng không lâu lắm ngay ở đối phương hừng hực xâm chiếm bên dưới đạt đến cao trào, rít gào lên bắn đi ra.

Cực hạn vui vẻ để y mất đi ý thức, ánh mắt phập phù, thân thể mềm như socola trắng, toả ra khí tức tình dục mê người, để Thiệu Vĩnh Côn dục hỏa càng vượng, chôn ở trong cơ thể hắn cứng nóng lại nở lớn mấy phần.

"A... Ngươi... Ngươi làm sao..."

Cảm giác được đến trong cơ thể mình đột ngột biến hóa, Lâu Duật Đường eo người cong lên, lộ ra vẻ giật mình, lắp ba lắp bắp nói: "Ta không xong rồi... Đừng tiếp tục..."

"Đừng nghĩ." Thiệu Vĩnh Côn rút ra phân thân, đem thân thể mềm nhũn vừa rồi của y lật lại, từ phía sau chen vào. Lâu Duật Đường thấp giọng thở gấp, thân thể theo hắn va chạm mà vặn vẹo đung đưa, nơi cổ họng xuất ra tiếng khóc rưng rức vỡ nát, chen lẫn sung sướng rên rỉ...

Người đàn ông này sức chiến đấu mạnh hơn hắn rất nhiều, đợi được Thiệu Vĩnh Côn rốt cục hài lòng co quắp ở trên người hắn thì Lâu Duật Đường đã mệt không thở ra hơi , cả người hư thoát đau nhức, mặt sau thoải mái qua sau cũng chỉ còn dư lại ma sát quá độ nóng bỏng thũng đau.

"Ra... Đi ra ngoài..." Y ách cổ họng cầu xin, lấy mặt chôn ở trong drap giường. Thiệu Vĩnh Côn cố ý đè lên y không tha, khố bộ kề sát mông y, lấy phân thân đã phát tiết chậm rãi rút ra, phát sinh "bạch" - một tiếng, hậu huyệt sưng đỏ  tràn ra từng sợi bạch trọc, hiện ra cảnh tượng dâm mĩ trải qua đủ mọi chà đạp của y.

Lâu Duật Đường đỏ mắt xoay đầu lại, oan ức lườm hắn một cái, thấp giọng nói: "Hứa hẹn đã thực hiện, ta phải đi về ."

Thiệu Vĩnh Côn đẩy người lên, ngón tay nhảy lên sượt qua lưng của hắn, nói: "Còn chưa có hết đêm nha."

Lâu Duật Đường run cầm cập cong người lên, sắc mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy nói: "Ngươi có phải là muốn đem ta giết chết ở trên giường?"

Thể lực nghiêm trọng tiêu hao, lại tới một lần nữa nhất định là muốn mạng già của hắn.

Cũng còn may Thiệu Vĩnh Côn còn sót lại mấy phần nhân tính, đem hắn dìu lên, hỏi: "Ngươi hiện tại bộ dáng này có thể trở về sao?"

Lâu Duật Đường á khẩu không trả lời được, y hiện tại cả người đều đau đến nhe răng trợn mắt, nếu như lái xe trở lại, e sợ nửa đường sẽ liền mang cả  người lẫn xe đi cống nước thải.

"Qua một đêm lại đi đi, ta sẽ không đòi tiền thuê của ngươi." Thiệu Vĩnh Côn đem hắn ôm vào phòng tắm đi thanh tẩy, ngâm mình ở trong nước nóng Lâu Duật Đường thể lực khôi phục chút, nhưng tinh thần mệt mỏi đến đòi mạng, không nhịn được ngáp một cái, hơi híp mắt lại, đề phòng - hỏi: "Ngươi sẽ không đang ngủ mà tinh trùng thượng não chứ?"

"Sẽ không." Thiệu Vĩnh Côn nháy nháy mắt, nói: "Trừ phi ngươi chủ động hiến thân."

Hắn tình nguyện đi đến miếu Long Vương  hiến đầu heo. Lâu Duật Đường để xuống tâm đề phòng, mở ra thân thể tùy ý Thiệu Vĩnh Côn giúp hắn tắm rửa, lại ngáp một cái, đầu tựa ở trên vai nam nhân, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mộng y bị chuông điện thoại đánh thức, Lâu Duật Đường một bụng oán khí, chửi nhỏ một tiếng, trở mình đi bịt lại lỗ tai. Y bên gối người bò lên nghe điện thoại, ngắn gọn nói vài câu tức cắt đứt, sau đó đứng dậy xuống giường. Không có mở đèn, trong bóng tối truyền đến tất tất tốt tốt mặc quần áo âm thanh, Thiệu Vĩnh Côn mặc chỉnh tề sau cúi người nói rồi gì đó, có điều Lâu Duật Đường nước đổ đầu vịt, qua loa hừ vài tiếng, trở mình ngủ tiếp.

Lần thứ hai tỉnh lại thời điểm bên ngoài đã là ánh mặt trời chiếu khắp, Lâu Duật Đường mở mắt ra khôi phục chút tinh thần, cảm giác mình lại sống trở về. Nhìn thấy mặt trời ngày thứ hai, hắn cảm động đến muốn khóc.

Buổi tối cuối cùng cũng coi như kết thúc , sức mạnh quang minh chiến thắng tối tăm, xương cốt của y tan rã cũng đã lần thứ hai phục sinh, dẹp đường hồi phủ . Từ đây cùng nợ cũ xóa bỏ, sau đó tuyệt không lại kéo thêm nửa điểm quan hệ.

Nhớ tới buổi tối nóng bỏng vừa qua, Lâu Duật Đường bắp thịt quanh người lại bắt đầu thấy đau, hậu huyệt càng là đau như bị ủi qua. Lâu Duật Đường giật giật eo, đau đớn rên rỉ một tiếng, lại co quắp nằm trên giường tích lũy sức mạnh.

Xem như tình huống sáng hôm nay, buổi tối ngày hôm ấy hắn sẽ không có bị thượng, có thể chỉ là Mr. S hứng thú đùa dai, ngoại trừ nhét quần lót ở ngoài tương đối biến thái, người kia có thể so với Thiệu Vĩnh Côn còn nương tay hơn nhiều.

Chờ hắn chiến thắng căn bệnh huyết áp thấp vào sáng sớm, ngũ quan vặn vẹo bò người lên thì phát hiện Thiệu Vĩnh Côn sớm đã không thấy tăm hơi. Bên người giường ngủ không lưu lại đến nửa điểm nhiệt độ, lưu lại dịch cũng không.

Tận tình qua đi nhưng mùi hương tình dục dâm mỹ vẫn quanh quẩn trong mũi , khiến cho ánh mặt trời không còn chính trực như cũ, mang theo ám muội ấm áp, Lâu Duật Đường không được tự nhiên sách một tiếng, tay chân như nhũn ra từ trên giường bò lên. Nhìn thấy đầu giường giấy ghi chép, mí mắt bắt đầu giật giật kinh hoàng, một loại dự cảm không tốt xông lên đầu.

Cảnh tượng này làm sao có chút quen thuộc? Lâu Duật Đường run cầm cập, đưa tay lấy ra giấy ghi chép, sau đó tê cả da đầu nhìn kiểu chữ quen thuộc trên đó ——

Có vụ án, đi trước , đi ở tự tiện, thân thể của ngươi vô cùng mỹ vị, ta rất thỏa mãn, đa tạ khoản đãi. Mr. S.

Thời điểm nhìn thấy chữ kí, trên đầu phảng phất có một đám quạ đen bay qua, còn thả xuống một đống phân chim, Lâu Duật Đường mắt tối sầm lại, suýt chút nữa từ trên giường ngã chổng vó.

Thiệu Vĩnh Côn dĩ nhiên chính là Mr. S!

Lâu Duật Đường huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, như có một đám tiểu quỷ cầm chiêng trống hung hăng gõ ở nơi đó.

Không trách lần thứ nhất gặp mặt lại quen mắt như vậy, hóa ra hắn chính là tên phục vụ giả mạo đó,  người dìu chính mình lên lầu kia! Mà y đi một vòng lớn như vậy, vẫn là không tránh được Thiệu Vĩnh Côn. Vốn tưởng rằng chuyện lúc trước đã rồi, nhẹ như mây gió, không nghĩ tới vẫn là một bước đạp trúng địa lôi, bị nổ cho xám xịt mặt mũi, hồn phi phách tán.

Lâu Duật Đường co quắp ngã ở trên giường, chỉ còn dư lại khí lực cắn răng .

Y lại như một tên hề tự cho mình là thông minh, bị trêu đùa đến xoay quanh còn tự cho là rất cao minh, mắt thấy trời cao biển rộng , lại phát hiện hóa ra chỉ đang bay nhảy trong lồng, mà thợ săn bên ngoài lồng còn thờ ơ lạnh nhạt, đem trò hề của y thu hết vào đáy mắt.

Nghĩ tới chính mình từng say khướt ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường liền hận không thể  đem đầu mình bổ ra như mổ heo.

Thân thể cảm giác khó chịu cùng giận dữ và xấu hổ bên trong càng thêm rõ ràng, Lâu Duật Đường gắng gượng thân thể xuống giường mặc quần áo, khập khễnh hướng về cửa ly khai.

Hoảng sợ như chó mất chủ, loạn động như cá bị lọt lưới.

Lái xe trên đường trở về trải qua một toà miếu nhỏ, Lâu Duật Đường phá lệ đi vào đốt nén nhang, lấy trong bao tiền bên người nhét toàn bộ vào trong hòm công đức, thành kính cầu khẩn: Phật tổ phù hộ, đừng để ta gặp lại cái tên sát tinh kia .

Không đấu lại họ Thiệu, hắn nhận tài, không trêu chọc nổi thì lẩn trốn, chỉ cần đời này đừng để hắn lại dính lên người nam nhân kia là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro