chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi về nhà, Lâu Duật Đường nói dối giờ cảm mạo thật hoành hành. Nằm trên giường ba ngày, ngơ ngơ ngác ngác, buồn bã ỉu xìu, hơn nữa khước từ thăm viếng. Ngoại trừ cháu trai,y không gặp bất cứ ai.

Lâu Triển Nhung nhìn ra y quái lạ, vẫn đuổi theo hỏi y đến cùng xảy ra chuyện gì, Lâu Duật Đường nào thể nói được ra,không thể làm gì khác ngoài liều mạng che giấu, nửa điểm ý tứ cũng không lộ, như gãy răng cũng phải cố nuốt hết máu lại.

Sa sút ít ngày,thân thể cùng tinh thần của y đồng thời khôi phục như cũ, Ngự Phong Đường trạng thái trong lành chưa từng thấy, Lâu Triển Nhung thành người thừa kế đời kế tiếp duy nhất, thậm chí Lâu Trấn Anh đều công khai biểu thị sau này vị trí để cho người cháu này. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ kém ông lão xuống mồ, Lâu Triển Nhung đăng cơ mà thôi.

Đối với tình huống như thế Lâu Duật Đường cảm thấy vui mừng, cảm giác mình đáp ứng trận giao dịch khuất nhục này xem như giá trị. Ngược lại hết thảy đều đã qua đi, y mà đối với một đêm kia nhớ mãi không quên không thể nghi ngờ là một loại tự mình ngược đãi, làm người phải luôn nhìn về phía trước, một nửa giang sơn của Ngự Phong Đường đã nằm trong lòng bàn tay y. Sau đó cháu trai kế thừa, hắn là có thể triệt để cáo mượn oai hùm, trải qua tháng ngày tiêu dao nhàn hạ.

Vừa nghĩ tới quãng đường thóang đãng sau này, Lâu Duật Đường liền nhẹ nhõm đi rất nhiều, cảm thấy đêm đó hi sinh thực sự không hề lớn, hơn nữa hắn cũng có thoải mái. Sau đó gặp mặt coi như chưa từng xảy ra chuyện gì,họ Thiệu kia tốt nhất thức thời một chút đừng tiếp tục có ý đồ xấu gì.

Sau đó bọn họ hay bởi vì công sự chạm mặt mấy lần, Lâu Duật Đường ngụy trang đến bình tĩnh thanh cao, đối với Thiệu Vĩnh Côn lại thờ ơ như quen biết hời hợt.

Mà Thiệu cảnh sát hành động càng là không chê vào đâu được, thời điểm mặc đồng phục lên nguỵ trang đến mức so với hắn còn chính trực hơn, thái độ khách khí mà công thức hóa làm cho Lâu Duật Đường chính mình cũng cảm thấy một đêm kia khả năng là do mình nằm mộng.

Sách! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, mỗi lần nhớ tới đến đều hận không thể lấy đầu đào ra, đào bỏ một đêm hồi ức kia. Tuy rằng mệnh lệnh mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng là nhìn đến gương mặt tuấn tú chính trực đến vô tội kia của Thiệu Vĩnh Côn thì hắn thì có một loại kích động nghĩ muốn kiểm tra một chút xem cái tên mặt người dạ thú kia da mặt dày bao nhiêu.

Nhưng bọn họ không tiếp xúc qua, cũng không cần thiết gặp mặt.

Sự vụ ở Ngự Phong Đường cần phải xử lí rất nhiều, Lâu Triển Nhung đối với y luôn luôn nhờ cậy, từ sau vụ án Lâu Phùng Xuân, càng là coi trọng tín nhiệm cấp bội. Lâu Duật Đường quyền cao chức trọng, nhất ngôn cửu đỉnh, sự vụ tự nhiên bận rộn, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với mấy tên xu nịnh muốn ôm bắp đùi nịnh nọt. Sinh hoạt phong phú mà kích thích, để y không có thời gian đi hồi tưởng lại dư vị sỉ nhục cùng tiêu hồn đêm đó.

Thời gian trôi mau, trong nháy mắt ba năm qua đi. Bởi vì ở cảnh giới ngang nhau, Lâu Duật Đường không lại thất thân với Thiệu Vĩnh Côn, có điều ngày lễ ngày tết cùng với sinh nhật y, thậm chí ngay cả lễ tình nhân tên kia đều sẽ gọi điện thoại đến quấy rầy trêu đùa một hồi. Lâu Duật Đường vừa mới bắt đầu nhận được điện thoại của hắn thì sẽ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cho rằng hắn lại nghĩ ra ý định quỷ quái gì đến dằn vặt chính mình, sau đó chậm rãi quen thuộc, nhìn thấy dãy số của Thiệu Vĩnh Côn thì mí mắt đều sẽ không chớp.

Bọn họ đều không phải động vật chung tình, không ai sẽ đem chuyện tình ba năm trước nhớ đến hiện tại. Thiệu Vĩnh Côn chỉ là nhàn đến phát chán mà thôi, Lâu Duật Đường kiên định cho rằng chỉ cần mình kiên trì nguyên tắc một bước cũng không nhường, tên kia tự nhiên sẽ biết điều vuốt mũi cút đi. 

[ đường tân tử ]

Vừa qua sinh nhật ba mươi bốn tuổi, cuối mùa thu Lâu Trấn Anh tạ thế, lễ tang qua đi Lâu Triển Nhung thuận lý thành chương ngồi trên ghế Đường chủ, mà Lâu Duật Đường vẫn như cũ là tâm phúkiêm quân sư của hắn, vị trí nhị đương gia ngồi rất vững.

Lâu Triển Nhung trẻ tuổi nóng tính, thoả thuê mãn nguyện, vừa lên đảm đương liền oanh oanh liệt liệt dự định một kế hoạch lớn: Bình định khu đông, tiêu diệt "Hắc Lang" Tiêu Chấn Hằng, đánh đổ Hồng Viễn bang, lấy toàn bộ khu đông thu vào phạm vi thế lực của chính mình, nhất thống giang hồ.

Tuy rằng cuối cùng đại kế hoạch của hắn chết từ trong trứng nước, hơn nữa còn bị chết rất khó coi, có điều không ai có thể báo trước tương lai.

Ở trong tổ chức ý chí chiến đấu sục sôi, bầu không khí cực kì khí thế, mỗi người đều làm nóng người, thủ thế chờ đợi. Ngay cả người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ Lâu Duật Đường đều cảm giác được cái loại tâm tình sục sôi muốn chiếm đoạt tất cả kia, dã tâm bừng bừng cùng cháu trai bày ra kế hoạch.

Thiệu Vĩnh Côn không biết từ chỗ nào nghe được phong thanh, ở ngày thứ hai Ngự Phong Đường phái người đi Hồng Viễn bang đạp bảng hiệu hộp đêm, hắn gọi điện thoại cho Lâu Duật Đường, thái độ thô bạo, tìm từ cương quyết nói: "Đêm nay mười giờ ở bowling quán gặp mặt."

Lâu Duật Đường đối với giọng điệu hất hàm sai khiến của hắn làm cho vô cùng khó chịu, lạnh rên một tiếng: "Lão tử không rảnh."

Thiệu Vĩnh Côn không nhanh không chậm - nói: "Ngươi nếu như không đến, ngày mai ta liền đem một phần đĩa phim tình ái của ngươi cho Hồng Viễn bang."

Lâu Duật Đường bị hắn vô liêm sỉ chấn động rồi, nhìn cái điện thoại trố mắt há mồm, nửa ngày nói không ra lời, đầu lại bắt đầu vang lên ong ong.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tên súc sinh kia lại vẫn để lại một chiêu này, hơn nữa ròng rã ba năm đều không lộ ra, ở thời điểm y hầu như quên mất sự việc kia đột nhiên đâm y một đao, giết đến Lâu Duật Đường không ứng phó kịp, mồ hôi chảy ròng ròng. Sau khi xấu hổ còn có chút sợ hãi Thiệu Vĩnh Côn lấy đòn sát thủ ba năm trước đều dùng tới, một chiêu trí mạng, kêu hắn đi qua khẳng định là đại sự, hơn nữa tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Làm sao? Ta nghĩ bọn họ sẽ rất tình nguyện nhận phần đại lễ này." Thiệu Vĩnh Côn ở đầu bên kia điện thoại giục, âm thanh không có ý cười lười biếng thường ngày, mà là vừa lạnh vừa cứng, như roi da gấp gáp bức người đánh tới. Tay cầm điện thoại của Lâu Duật Đường  căng ra đến mức trắng bệch, từ trong hàm răng bỏ ra hai chữ: "Ta đi."

Cúp điện thoại, hắn không nói cho bất luận người nào, lấy cớ đi ra ngoài hóng gió. Lái xe rời đi Ngự Phong Đường, hướng địa điểm ước định chạy tới, dọc theo đường đi thô tục chửi không ngừng, lấy ổ ông 18 đời của Thiệu Vĩnh Côn cùng với sủng vật của hắn đều thăm hỏi đến .

Ngoài miệng tuy lợi hại, nhưng trong lòng từng trận kinh hoảng, không biết họ Thiệu có mục đích gì, càng không biết nếu như y không phối hợp, người kia lại sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm gì đối phó chính mình.

Đĩa phim tình ái... Lâu Duật Đường tê cả da đầu, lấy chân ga xem như khuôn mặt của Thiệu Vĩnh Côn tàn nhẫn giẫm xuống. Y đã đủ xui xẻo rồi, ông trời đến tột cùng còn muốn cho Y bị người nam nhân kia chà đạp bao lâu?

Tuy nói y quyết định tuyệt không thỏa hiệp, nhưng là đĩa phim tình ái lực sát thương quá lớn, để ba năm đạo hạnh của y sụp đổ trong nháy mắt, hết thảy cốt khí cùng kiên trì  tan rã thành mây khói.

Đến bowling quán, Lâu Duật Đường dừng xe tắt máy, một thân chán chường xụi lơ ngay trên chỗ ngồi, Huyệt Thái Dương mơ hồ đau nhức, trong đầu óc loạn như ma, một ván này còn chưa thấy đối thủ y đã thua ba phần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim đồng hồ vô tình xê dịch đến vị trí 10h, Lâu Duật Đường vẻ mặt đau khổ xuống xe, phảng phất phía trước là đầm rồng hang hổ giống như vậy, để y giẫm chân tại chỗ, không tình nguyện bước tiếp.

Liều mạng kiềm chế kích động phá hoại nhà cung cấp điện, Lâu Duật Đường một bước ba thán đi vào cửa quán.

Buổi tối khách mời không nhiều, Thiệu Vĩnh Côn ở tận cùng bên trong, một thân thường phục xám nhạt có vẻ thần thái sáng láng. Trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt sáng sủa, liền làm đèn đóm vạn gia ngoài cửa sổ thất sắc không ít, xem ra thực sự là nhất biểu nhân tài, ra vẻ đạo mạo, cả người tỏa ra bầu không khí chính trực, dẫn tới vài nữ phục vụ đỏ mặt liếc trộm hắn, mị lực không thể khinh thường.

Lâu Duật Đường khinh thường thấp rên một tiếng, nam nhân nhã nhặn mà nam tính như y cũng là không thiếu mị lực, muốn tán tỉnh con gái trong vòng ba phút là có thể bắt vào tay, so với ăn một bát mỳ còn nhanh hơn. Nhưng là không biết tại sao, ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn hắn sẽ không tự chủ được giảm đi ba phần khí chất, trở nên nội liễm mà đề phòng, không dám lại giống như thường ngày lộ liễu làm càn.

Lẽ nào là bởi vì bị hắn thượng qua cho nên mới sản sinh ý niệm sợ hãi này? Lâu Duật Đường thực sự không muốn thừa nhận chính mình sẽ không có tiền đồ như vậy, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của đối phương, muốn ở trên đó tìm một chút kẽ hở, nhưng là trong đầu đều không khống chế được được hiện ra cảnh tượng một đêm kia. Hồi tưởng lại Thiệu Vĩnh Côn ở trên người hắn cày cấy thì thần thái hưng phấn động tình cùng dục hỏa trong con ngươi, Lâu Duật Đường đột nhiên cảm thấy thân thể có chút khô nóng, ngực như bị một mảnh lông chim đảo qua, tô ngứa khó nhịn.

Ngươi trúng tà à! ? Lâu Duật Đường thầm mắng mình có bệnh, phỉ nhổ loại cảm giác không rõ ràng này, như phát xuân, lấy lại bình tĩnh, hướng Thiệu Vĩnh Côn đi đến.

Thiệu Vĩnh Côn khí định thần nhàn, tư thế thành thạo ưu mỹ, chạy lấy đà, sắp xếp cánh tay, bước lướt, đầu cầu... Trúng hết! Hắn cười tủm tỉm xoay người lại, hỏi: "Có muốn hay không so với ta một ván?"

So liền so, ai sợ ai? Bị thái độ nắm chắc phần thắng của hắn kích thích, Lâu Duật Đường cởi áo khoác xuống, vén lên ống tay áo sơ mi, sau đó do dự một chút, không tiếp cầu của Thiệu Vĩnh Côn truyền đến, nói: "Ta quen thuộc dùng mười bốn bàng."

Không phải mỗi người đều giống như họ Thiệu thân cao người lớn, có một thân man lực.

Thiệu Vĩnh Côn cho hắn nụ cười không rõ nghĩa, thay đổi mười bốn bàng cầu cho y. Lâu Duật Đường hít sâu một hơi, tuy rằng thể lực thượng hơi kém một chút, thế nhưng thua người không thua trận, y muốn dùng kỹ xảo cho tiểu tử này nhìn một cái.

Ở dưới tầm mắt nóng đến đem người thiêu đốt của Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường tự nói với mình không cần sốt sắng, hắn chạy lấy đà vài bước, chỉnh lại cánh tay đầu cầu trong nháy mắt, Thiệu Vĩnh Côn đột nhiên nói: "Ngươi ngày hôm nay đến muộn 3 phút."

Lâu Duật Đường bị dọa sợ hết hồn, tay run run một cái, một viên cầu liền như thế tiến vào câu, bất đắc dĩ lăn cuồn cuộn như nước sông Trường Giang , lăn xuống đến vực sâu không đáy.

Tên khốn này khẳng định là cố ý quấy rầy chính mình, Lâu Duật Đường nổi giận đùng đùng xoay người lại, có điều một giây sau y liền từ lửa giận bên trong tỉnh lại, lớn tiếng nói: "Này, ta không phải đến tiếp ngươi chơi bóng!"

Y nên nắm giữ quyền chủ động mới được, không thể nào bị tên súc sinh này nắm mũi dẫn đi.

Thiệu Vĩnh Côn chậm rãi đem y từ đầu nhìn thấy chân, tầm mắt hừng hực mà rõ ràng, đưa tay mò trên eo y, thấp giọng nói: "Nhìn từ phía sau, eo cùng mông ngươi thực sự là mê người a..."

Lâu Duật Đường như là mới vừa ngâm qua chảo nhuộm đỏ cả mặt, một cái hất tay của hắn ra, thấp giọng quát hỏi: "Con mẹ nó ngươi đến cùng gọi ta tới làm gì? Không cần nói những thứ râu ria, lập tức cho ta tiến vào đề tài chính!"

Thiệu Vĩnh Côn không đứng đắn vỗ vỗ mông mẩy của y giả vờ giả vịt thở dài, nói: "Thật sự không chơi sao? Ta có cảm giác Độc Cô Cầu Bại a ..."

"Ngươi thật buồn nôn." Lâu Duật Đường vẫy vẫy da gà nổi trên người, hai tay khoanh để ở trước ngực, một mặt nói rằng: "Lấy cái kia... Cái kia đĩa phim giao ra đây! Thân là cảnh sát cư nhiên dùng loại tiện chiêu này, đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu!"

Y tâm tình bắt đầu kích động, gương mặt tiểu bạch kiểm bị oán khí cùng tức giận bao phủ,liên tiếp gây chú ý đến vài người phục vụ xung quanh. Thiệu Vĩnh Côn nhìn chung quanh bốn phía một cái, đem hắn kéo tới khu nghỉ ngơi, rót một chén nước đá nhét vào trên tay hắn, nói: "Lừa ngươi, căn bản không cái gì đĩa phim."

"Ngươi nói cái gì?" Lâu Duật Đường suýt chút nữa sặc,y sắc mặt âm trầm, bán tín bán nghi trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn, ngữ khí thả mềm nhũn một chút, nói: "Coi như ta cầu ngươi, lão đại, đừng tiếp tục chơi, đều...đều ba năm , ngươi còn muốn ta thế nào?"

Cảm giác được oán khí phả vào mặt, Thiệu Vĩnh Côn cũng không lại cợt nhả, hai tay đặt ở trên bàn nhỏ đàng hoàng trịnh trọng nói: "Số một, ta không có quay, nếu như ngươi yêu thích tự chụp, như vậy lần sau chúng ta có thể thử xem; thứ hai, ta hẹn ngươi đi ra là muốn nói chuyện Lâu Triển Nhung"

Lâu Duật Đường sắc mặt nguyên do hồng chuyển bạch, cuối cùng biến thành dinh dưỡng không đầy đủ xanh xám sắc, đề phòng mà nhìn hắn, hỏi: "Triển Nhung làm sao ? Hắn gần nhất có phạm vào vụ án gì sao."

"Hắn muốn ăn Hồng Viễn bang." Thiệu Vĩnh Côn dùng trần thuật giọng nói ra lẫn nhau rõ ràng trong lòng sự thực, Lâu Duật Đường không cảm thấy bất ngờ, cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra gian tế trong nhà của chúng ta giúp ngươi không ít việc, ngươi là lấy cái gì khiến hắn bán mạng như thế? Sẽ không phải cũng dựa trên giường ngoại giao chứ?"

"Ta chỉ đối với cái mông của ngươi có hứng thú mà thôi." Thiệu Vĩnh Côn tứ lạng bạt thiên cân*nói, thô tục không giảm.

*một nguyên lý trong Thái Cực quyền, ý là dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn; lấy nhỏ thắng ít

Lâu Duật Đường không được tự nhiên dịch dịch thân thể, cảm thấy đệm sô pha dưới mông như thiết lập cạm bẫy, khiến y rơi vào cảm giác nguy hiểm không thể tự thoát ra.

Có điều, nguy hiểm chân chính không phải sô pha, mà là nam nhân đối diện kia. Chỉ cần cùng hắn tồn tại một chỗ, hoàn cảnh chung quanh liền không an toàn, trở nên khắp nơi sát cơ, không cẩn thận sẽ bị hắn quăng người ngã ngựa đổ.

"Coi như là vậy thì thế nào?" Lâu Duật Đường quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, uống một hớp nước đá, mất tập trung mơn trớn giọt nước ngưng tụ bên ngoài chén, nói: "Bang phái phân tranh mà thôi, có chuyện gì ngạc nhiên, ngươi không từng va chạm xã hội?"

Ở bất kỳ tình huống gì đều sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc của chính mình, đáng tiếc vừa đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc liền biến thành con rùa đen rút đầu. Thiệu Vĩnh Côn quá hiểu người đàn ông này , bề ngoài khí thế bức người, kỳ thực là một con cọp giấy. Hắn hắng giọng một cái, nói: "Ta hi vọng ngươi có thể ngăn cản hắn, mà không phải đổ thêm dầu vào lửa."

"Ngăn cản?" Lâu Duật Đường xì cười một tiếng, có chút kinh ngạc theo dõi hắn, nói: "Ngươi không uống lộn thuốc chớ? Ta tại sao muốn đi ngăn cản Triển Nhung?"

"Bởi vì đối với hắn mà nói lời của ngươi khá là có trọng lượng." Thiệu Vĩnh Côn hoàn toàn không có mở ý đùa giỡn, thân thể nghiêng về phía trước, cảm giác ngột ngạt mười phần, để Lâu Duật Đường không tự chủ được tựa ở ghế sô pha sau lưng.

Lâu Duật Đường suy nghĩ chốc lát, lạnh lùng nói: "Xin nhờ ngươi dùng đầu óc ngẫm lại, ta làm sao có khả năng giúp đỡ người ngoài như ngươi, mà đi đối nghịch với cháu trai của mình?"

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?" Thiệu Vĩnh Côn biểu hiện lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nói: "bản thân ta khi đó không nên nhúng tay vào sự vụ Ngự Phong Đường , ngược lại ai kế vị đối với ta mà nói không có khác nhau, thế nhưng ngươi đến van cầu ta, ta liền thuận nước giong thuyền. Bây giờ lưu lại Lâu Triển Nhung hậu hoạn đã càng ngày càng rõ ràng, ta cần ngươi đứng ở phía ta."

"Ngươi nằm mơ!"

Lâu Duật Đường không khỏi giận dữ, bị hắn nói chuyện này thành chuyện đương nhiên, thái độ cao cao tại thượng khiến y tức giận đến dở khóc dở cười, chính mình thật giống bé ngoan nghe lời sao, thật không biết hắn loại tự tin bành trướng của hắn là có được từ đâu!

"Ta muốn ngươi muốn nhận rõ sự thực." Thiệu Vĩnh Côn đè lại tay y nói: "Kiêu binh tất bại, Lâu Triển Nhung đánh giá quá cao năng lực của chính mình, hơn nữa dã tâm quá lớn, hắn có thể tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng ngươi không thể theo hắn phát rồ. Ngăn cản hắn đi! Hồng Viễn bang sáng lập thời gian tuy rằng không bằng các ngươi, thế nhưng căn cơ vững vàng, không phải dễ dàng liền có thể nhổ, đánh đến lưỡng bại câu thương đối với các ngươi không có lợi."

Lâu Duật Đường nhướng lên khóe mắt nhìn hắn,vẻ mặt như nhìn người ngoài hành tinh, lành lạnh hỏi: "Điều này không phải đối với ngươi lợi ích cũng không nhỏ chứ? Ngươi không phải luôn luôn yêu thích ngồi ngư ông đắc lợi sao?"

Thiệu Vĩnh Côn thở dài, dùng ánh mắt chính trực trong suốt nhìn hắn, nói: "Ta khá là yêu thích diễn biến hòa bình, không thích giải quyết bằng bạo lực, chúng ta thời gian còn dài, hà tất nhất thời nóng lòng?"

Lâu Duật Đường nghe đến đầu óc mơ hồ, đối với nửa câu sau của hắn nghe như hiểu mà không hiểu, duy nhất biết được là chính mình khẳng định lại bị hắn tiêu khiển .Y trưng ra vẻ mặt hoài nghi đối với Thiệu Vĩnh Côn nói: "Ngươi có phải là nghĩ muốn tin tức gì? Họ Thiệu,ngươi cho ta một đáp án rõ ràng, đừng tưởng rằng ngủ qua một lần là có thể tự nhiên sắp đặt ta. Sự vụ của chúng ta không cần ngươi quan tâm, sau đó đường ai nấy về, ngươi đừng không có việc gì cũng đến quấy rầy ta."

Y một bộ dáng rũ sạch quan hệ khiến Thiệu Vĩnh Côn nhìn rất khó chịu, thả ra tay Lâu Duật Đường hướng về sô pha trên lưng dựa vào, nói: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chờ thời điểm ngươi hỏng việc  cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

"Ta phi! Tự cho mình đúng." Lâu Duật Đường đứng dậy, khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: "Ngươi chỉ cần cẩn thận không  rơi xuống trong tay ta là tốt rồi, cảnh sát Thiệu."

Nói xong, y nhấc lên áo khoác đi ra ngoài, Thiệu Vĩnh Côn không có ngăn cản, tầm mắt gai người vẫn theo dõi hắn, khiến sau lưng Lâu Duật Đường  tê dại, y cố gắng trấn định, không nhanh không chậm  đi ra cửa quán. Sau đó như một làn khói chạy đến bãi đậu xe, tiến vào trong xe,thở dài một hơi.

Ồ? Liền kết thúc như thế ? Tên kia đơn giản như thế  liền buông tha chính mình ? Lâu Duật Đường tâm thần không yên hướng ngoài xe nhìn xung quanh, không thấy Thiệu Vĩnh Côn đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, tên kia không phải luôn luôn lấy đùa bỡn chính mình làm vui sao? Lần này không tiếc sử dụng tiện chiêu "đĩa phim tình yêu"  hẹn y đi ra, dĩ nhiên không tán gẫu bao lâu liền thả y đi . Hơn nữa... Lâu Duật Đường chà xát một cái thái dương mồ hôi lạnh, trong lòng mơ hồ nổi lên thất vọng không tên -- sách! Còn tưởng rằng cần phải liều chết đo tài đọ sức, đọ sức một phen, không nghĩ tới dễ như ăn bánh liền thoát thân đi ra, để y có cảm giác hốt hoảng không quá chân thực.

Hóa ra trước sốt sắng như vậy là chính mình doạ chính mình thôi, chỉ cần hắn cứng lên, liều chết thì dù có thần thông quảng đại cũng đến bái phục chịu thua.

Nghĩ như vậy, Lâu Duật Đường tâm tình sung sướng, cảm thấy cuối cùng cũng thở ra được ngụm khí. Hắn khẽ hát khởi động xe, lên đường về nhà.

Không va  tường không quay đầu lại đại khái nói chính là mấy người bọn họ, Thiệu Vĩnh Côn thấy khuyên can vô hiệu, cũng bắt đầu trong bóng tối tính toán.

Thu đi đông tới, khí trời từ từ lạnh giá, liên tục mấy ngày trời mưa khí trời rốt cục trời quang mây tạnh, Ngự Phong Đường cũng triển khai hành động.

Bọn họ lựa chọn một cái đường tắt, phái người bắt cóc tình nhân Hồng Viễn bang lão đại Tiêu Chấn Hằng, một văn văn nhược nhược thư sinh, ông chủ cửa hàng sách nhỏ dòng dõi thuần khiết  Diệp Hân An.

Bắt cóc hắn là Lâu Duật Đường ra chủ ý, đánh rắn đánh giập đầu, căn cứ thời gian dài điều tra của y,nam nhân kia sinh hoạt hàng ngày cùng hắc đạo không hề quan hệ chỉ có là tình nhân trong tối của Tiêu Chấn Hằng, vẫn là tâm can bảo bối của hắn-- tử huyệt duy nhất của tên cầm đầu Hắc Lang.

Cái này thủ đoạn tương đối đê tiện, quy củ của Đường là bang phái phân tranh tránh ảnh hưởng tới bình dân. Có điều quy củ là chết người là sống, thời đại này lợi ích lớn hơn trời, Lâu Duật Đường mới sẽ không buông tha khe hở sẵn có không đi công kích, ngược lại hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì.

Không nghĩ tới Tiêu Chấn Hằng tiểu tình nhân còn rất có cốt khí, bị Lâu Triển Nhung đánh đến sưng mặt sưng mũi còn không chịu xin tha, chỉ là như cầm lấy cứu mạng phù nắm lấy hai cái nhẫn không tha.

Cái kia là hắn mua quà sinh nhật cho Tiêu Chấn Hằng -nhẫn đôi tình nhân, Lâu Duật Đường bĩu môi, ngăn lại Lâu Triển Nhung lấy Diệp Hân An làm bao cát di động. Đây chính là mồi nhử quan trọng của bọn họ, vạn nhất trước khi chính chủ đến liền bị đánh chết , bọn họ chẳng phải là cái được không đủ bù đắp cái mất?

Nhìn Diệp Lâm An phục trên đất dùng cái tay máu thịt be bét nắm lấy nhẫn, Lâu Duật Đường lui về phía sau một bước, chỉ lo hắn dính máu lên ống quần chính mình. Tuy rằng cảm thấy tiểu bạch kiểm vô tội lại thiện lương bị đánh đến có chút đáng thương, có điều ai bảo hắn theo Tiêu Chấn Hằng, nam nhân cùng nam nhân bên nhau đã đủ khiến người ta buồn nôn, còn yêu đến  móc tim móc phổi như vậy, đáng đời bị bọn họ dùng để dụ lão đại Hắc Lang.

Mọi người tạo nghiệp mọi người đảm đương, ở nhược nhục cường thực hắc đạo bên trong đúng vậy nói cái gì tình lý, Lâu Duật Đường đứng ở nơi đó, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn xuống đối phương, lông mày càng trứu càng chặt.

Sâu trong nội tâm tựa hồ có một âm thanh bé nhỏ mơ hồ bất an, để hắn đều là không cách nào quyết tâm.

Lẽ nào là bị tên chết bầm xui xẻo kia dọa sợ ? Tuy rằng ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng là y cảm giác phòng tuyến tâm lí của chính mình, như nứt ra một cái khe nhỏ nồi đất dường như bắt đầu rò rỉ, giống như không ôn tập liền tham gia cuộc thi học sinh giỏi vậy, càng ngày càng lo lắng bất an.

Không đạo lý sẽ như vậy, hắn đến tột cùng đang sợ cái gì?

Lâu Duật Đường lấy hết thảy kế hoạch ở trong đầu nghĩ đến một lần, xác định cân nhắc chu toàn, bố cục hợp lý, căn bản không cần thiết bởi vì Thiệu Vĩnh Côn vài câu thừa thãi giật gân mà lâm trận luống cuống.

Lâu Triển Nhung đánh cú điện thoại cho Tiêu Chấn Hằng, không ra hắn dự liệu, người đàn ông kia rất thoải mái đáp ứng điều kiện hà khắc của Ngự Phong Đường, Lâu Duật Đường dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn Diệp Hân An một chút, chẳng biết vì sao trong lòng có chút chua xót.

Tuy rằng loại này tình yêu quá không bình thường, thế nhưng hắn có thể được Tiêu Chấn Hằng coi trọng như vậy, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ, loại tình cảm nồng nặc mà thuần túy vẫn để cho Lâu Duật Đường cảm thấy chấn động.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai kiên định phải bắt được chính mình, không có ai chấp nhất coi trọng chính mình, cũng không có ai đối xử với hắn như Tiêu Chấn Hằng đối xử Diệp Hân An, yêu mình như vậy.

Nam nhân độc thân ba mươi bốn tuổi đột nhiên có chút cảm khái, cảm nhận được một loại cô quạnh "Quan lại mãn kinh hoa, tư người độc tiều tụy*" , dĩ nhiên cảm thấy dù biến thái đồng tính luyến ái cũng tốt hơn căn bản không có ái nhân. Như hắn như vậy cho dù quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió, thế giới tinh thần cằn cỗi đến không có một ngọn cỏ.

*lời trong bài "mộng Lý Bạch" nghĩa tui xem được là "Nào mũ, nào lọng đầy kinh đô

Chỉ có mình người này là tiều tuỵ"  

Lâu Duật Đường lắc lắc đầu, lắc đi loại tâm tình sa sút không được hoan nghênh, lên tinh thần chuẩn bị ứng phó sau đó một hồi phong ba.

Không cần lại nghĩ những sự tình không tiền đồ kia , hắn còn có cháu trai có thể sống nương tựa lẫn nhau, chí ít Lâu Triển Nhung cần hắn phụ tá, hắn còn không đến mức biến thành một người triệt để không được coi trọng.

Có thể sau chiến dịch này, hắn cũng có thể đi bao dưỡng một tiểu tình nhân, làm cho nàng vì mình sinh con dưỡng cái, hưởng thụ lạc thú gia đình.

Lâu Duật Đường lùi tới góc nhà kho tìm một cái ghế ngồi xuống, thả lỏng thân thể ngáp một cái, buồn bực ngán ngẩm chờ đợi .

Dựa theo kế hoạch của hắn, Tiêu Chấn Hằng sẽ ở Ngự Phong Đường chỉ lệnh bên dưới chung quanh bôn ba, sau khi bị sai khiến đủ mới như con chó chạy tới nơi này, bọn họ vừa vặn dĩ dật đãi lao*, đưa đôi đồng tính này đến Tây Thiên.

*Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt

Mỗi một chi tiết nhỏ đều là diễn biến cẩn thận theo kế hoạch, hoàn hoàn liên kết, kín kẽ không một lỗ hổng, chỉ là Lâu Duật Đường đã quên lấy Thiệu Vĩnh Côn nhìn như đang ở bên ngoài, nhưng luôn yêu thích ở thời khắc mấu chốt một cước tiến vào, liền đem tất cả kế hoạch của y phá hủy, không đỡ nổi một đòn. Mà cái bị tính sót kia, làm cho chiến dịch lần này của Ngự Phong Đường thất bại thảm hại, để y chịu nhiều đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro