chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của chúng ta, đáng giá lôi  kéo thành liên minh cùng chiến tuyến. Thiệu Vĩnh Côn không phải người suy nghĩ cứng nhắc, cho nên thời điểm Tiêu Chấn Hằng tìm tới hắn , hắn không chút nào do dự đồng ý .

Cảnh sát tham gia làm thay đổi chiến cuộc, hơn nữa Hồng Viễn bang tập kết, để Thiệu Vĩnh Côn ngay cả nhân thủ đều không cần điều đi, trực tiếp theo Hồng Viễn bang chạy tới thâu tóm miếng thịt này.

Hắn cũng không vui khi thấy bang phái ác chiến, vốn là bọn họ có thể bình an vô sự, cả đời không qua lại với nhau, nếu Ngự Phong Đường không khư khư cố chấp, đem sự tình làm dến không thể thu thập, Thiệu Vĩnh Côn cũng lười tận tình khuyên nhủ. Hắn cũng không phải thánh nhân, trực tiếp đem đối phương liệt vào danh sách đối tượng càn quét, không chút hạ thủ lưu tình.

Có điều trước mắt đang cùng Tiêu Chấn Hằng liên thủ, hắn đưa ra một điều kiện: Hai bang phái ân oán thù hận hắn không can thiệp, thế nhưng muốn lưu lại cho Lâu Duật Đường một cái mạng.

Tiêu Chấn Hằng đối với yêu cầu này tương đối khó chịu, cho rằng hắn mượn chuyện công làm việc riêng, Thiệu Vĩnh Côn thẳng thắn nói trắng ra, chính mình còn chưa chơi đủ.

Con mồi hắn vừa ý chưa tự giác, cầnthêm một bước dạy dỗ đến tận khi hoàn toàn thần phục mới thôi, trong quá trình đó lạc thú vô cùng, do đó Thiệu Vĩnh Côn bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ y.

Bị xem là con mồi nam nhân kia còn đang chìm đắm trong cảm giác kích động với thắng lợi chỉ còn một bước, liền bị biến cố đột nhiên xảy ra dọa sợ, người của Hồng Viễn bang xuất hiện ngắn hơn y dự tính rất nhiều, bên ngoài tổ tuần tra viên bị đánh trở tay không kịp. Ngay lúc Tiêu Chấn Hằng  tiến vào, tay đánh lén mai phục trong kho hàng nổ súng , thế nhưng chẳng ai nghĩ tới chính là, cái tay trói gà không chặt Diệp Hân An đột nhiên liều lĩnh xông lên trên, vì Tiêu Chấn Hằng cản hai viên đạn trí mạng.

Lẽ nào yêu quá tha thiết, thậm chí ngay cả sinh tử cũng không để ý? Lâu Duật Đường trợn mắt há mồm, thân thể tựa ở trên tường không phát ra thanh âm nào, Lâu Triển Nhung cũng không nghĩ tới đối thủ sẽ thần tốc như vậy, vừa muốn nổ súng liền bị một phát đạn bắn trúng ngực, nặng nề ngã trên mặt đất.

Bên ngoài đã bắt đầu bắn nhau kịch liệt, ở trong hỗn loạn Tiêu Chấn Hằng căn bản không có tâm tư đối phó với bọn họ, ôm sinh mệnh hấp hối của Diệp Hân An xông ra ngoài. Lâu Duật Đường không biết từ đâu tới, xuyên qua đạn lạc chạy đến, lấy cháu trai từ cửa sau kéo đi, sau đó ở hai bên thủ hạ hộ tống, nhanh như chớp chạy tới bệnh viện cấp cứu.

Lâu Triển Nhung chỉ còn dư lại một hơi thở, may là một súng kia không hề bắn trúng tim, hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, từ phòng giải phẫu đẩy vào phòng bảo hộ, Lâu Duật Đường một tấc cũng không rời, thiếp thân chăm sóc.

So ra nơi này đã là chỗ an toàn nhất, Lâu Duật Đường căn bản không dám rời khỏi bệnh viện. Hắn vừa kinh vừa sợ, hối hận không có nghe Thiệu Vĩnh Côn khuyến cáo, giờ thì tốt rồi , cháu trai sống dở chết dở nằm trên giường bệnh, chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Nếu như hắn liền như thế chết đi, không chỉ có Ngự Phong Đường dấy lên một trận nội đấu, những phe phái trước đây từng đắc tội tuyệt đối sẽ rục rà rục rịch, hơn nữa Lâu Duật Đường có thể đoán trước mình nhất định là đối tượng bị gọi hồn nhiều nhất.

Nếu như cháu trai may mắn sống sót, bọn họ lại sẽ đối mặt với sự tức giận dời núi lấp biển của Tiêu Chấn Hằng , Lâu Duật Đường mặt mày ủ rũ ngồi ở trước giường, cảm giác thật giống như trở lại giai đoan tiến thoái lưỡng nan ba năm trước. Chỗ chết người nhất chính là, lần này, y không có ai có thể cầu viện.

Liên tục thức trắng ở bệnh viện canh giữ năm ngày, Lâu Duật Đường thừa nhận chính mình có chút trốn tránh hiện thực . Một ngày ba bữa tắm rửa ngủ đều là ở trong phòng bệnh giải quyết, ngược lại nơi này phương tiện đầy đủ, ngoại trừ mùi nước thuốc rất phiền lòng ở ngoài, xem là một khách sạn tiêu chuẩn.

Lâu Triển Nhung rốt cục ở buổi sáng ngày thứ sáu tỉnh lại, có điều bởi bị thương nặng, suy yếu đến một câu hoàn chỉnh đều không nói ra được. Bác sĩ chẩn đoán bệnh qua đi tuyên bố hắn đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm , chạy ra Quỷ Môn Quan, kiếm lại được cái mạng nhỏ.

Lâu Duật Đường nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng coi như thư thả trở lại, chí ít Ngự Phong Đường bên trong có thể giải quyết, còn hoạ ngoại xâm, tin tưởng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm là khai chiến với Hồng Viễn bang. Thật sự làm lớn Thiệu Vĩnh Côn sẽ không bàng quan đứng nhìn, trường hợp xấu nhất là binh bại tướng chạy, bị người ngàn dặm truy sát, sau đó hắn mang theo cháu trai chạy trốn. Ngược lại địa cầu lớn như vậy, tất sẽ có chỗ dung thân.

Ôm chặt ý nghĩ này, hắn đối với Lâu Triển Nhung càng thêm dốc lòng chăm sóc, cháu trai thân thể dần dần khôi phục, tinh thần cũng càng ngày càng tốt. Hắn làm thúc thúc vốn nên vui mừng mới đúng, nhưng là ở chung được càng lâu, Lâu Duật Đường liền càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, một tầng nghi ngờ các sự việc bao phủ ở trong lòng, làm sao cũng không cách nào tiêu tan.

Lâu Triển Nhung thật giống một người khác, cá tính hoàn toàn thay đổi. Dáng vẻ ôn  hòa có lễ cùng từ trước hung hăng càn quấy quả thực là khác biệt một trời một vực, để Lâu Duật Đường hoài nghi hắn có phải là mất máu quá nhiều dẫn đến trong óc mạch máu khô cạn, không phải vậy làm sao sẽ khác thường như vậy?

Không chỉ có cá tính, liền đồ ăn yêu thích, ngữ điệu nói chuyện, theo thói quen mang một chút mờ ám... Thậm chí ngay cả khẩu vị đối với nữ nhân đều thay đổi, y tá có cô em thiên sứ mặt vóc dáng ma quỷ mỗi ngày ở trước mặt hắn lắc, hắn dĩ nhiên biểu hiện hứng thú bàng quan, mí mắt đều chẳng muốn nhấc một cái.

"Triển Nhung, cái kia cô nàng khẳng định đối với ngươi có hảo cảm." Lâu Duật Đường một bên gọt trái táo một bên thăm dò nói nhỏ, "Chặc chặc, trước tấn công sau phòng thủ, eo nhỏ như ong mật, thượng lên nhất định tư vị tươi đẹp."

"Thật sao?" Mất tập trung đáp một tiếng, "Lâu Triển Nhung" tiếp nhận trái táo gọt xong, nói tiếng cám ơn, hững hờ nói: "Ta yêu thích thanh thuần một chút."

Lâu Duật Đường dao gọt hoa quả trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài, ngạc nhiên nghi ngờ đan xen trừng mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt bị nghẹn đến nói không ra lời.

Cháu trai, ngươi có phải là bị quỷ bám thân ? Nhanh lên một chút khôi phục bình thường đi!

Lâu Triển Nhung là chỗ dựa duy nhất của y, cũng là chiến hữu gắn bó keo sơn, nếu như Lâu Triển Nhung có chuyện bất trắc, y ở Ngự Phong Đường tình cảnh sẽ bấp bênh, tràn ngập nguy cơ, cũng như có thể nhìn thấy giờ chết .

Vốn là cho rằng cháu trai là bởi vì không có khôi phục nguyên khí mới trở nên hào hoa phong nhã như thế, Lâu Duật Đường an ủi mình hết thảy đều sẽ tốt, chỉ cần sống qua thời kì dưỡng thương này, không nghĩ tới tối hôm đó cháu trai lại cho y kinh hãi gấp bội.

Sau khi tắm nước nóng, cả ngày căng thẳng thần kinh rốt cục thả lỏng chút, Lâu Duật Đường như thường ngày giúp bệnh nhân đắp kín mền. Kết quả không ngờ bị cháu trai một quyền đánh ngã, kéo lê tới trên giường trói lại tay chân.

Lâu Duật Đường vạn vạn không nghĩ tới cháu trai sẽ ra tay với mình, đương nhiên không hề đề phòng, có điều y thuộc loại tay trói gà không chặt, không có bất kỳ công phu quyền cước gì, coi như đề phòng cũng vô dụng. Lập tức bị đánh cho mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa bất tỉnh.

Thật giống nội tạng đều thay đổi vị trí, đau đến y ứa mồ hôi lạnh, cả giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy! ?"

Trời ạ, y đây là cái mệnh gì a? Chẳng lẽ mình nhân duyên đã kém đến chúng bạn xa lánh, liền cháu trai đều muốn luân quyền đánh hắn? Lâu Duật Đường bi phẫn khôn kể, có một loại làm cha làm mẹ, ngậm đắng nuốt cay mười mấy năm, quay đầu lại lại bị đứa trẻ chẳng ra gì ngỗ nghịch chua xót phản. Thật không biết nóng vội lo lắng lâu như vậy, đến tột cùng là vì ai khổ cực vì ai bận rộn a!

Càng ly kỳ chính là, cháu trai bất kính với trưởng bối cũng thật kì lạ. Sau khi đánh y một mặt kinh hoảng kiêm hổ thẹn luôn mồm xin lỗi, có điều xin lỗi thì xin lỗi, vẫn là trói y trói đến tương đối gọn gàng, hơn nữa còn lấy khăn mặt bịt miệng y lại.

Tiểu tử này thật sự trúng tà ! Lâu Duật Đường có miệng không thể nói, trợn tròn đôi mắt, như thấy quỷ trừng mắt nhìn cháu trai. Người sau vẻ mặt đầy xấu hổ, từ trong túi y lấy chút tiền, sau đó từ trên ban công leo lên đi ra ngoài.

Lâu Duật Đường vừa vội vừa tức, đầu một trận choáng váng, sau khi lấy khăn mặt nhổ ra đang định mài dây thừng trên tay chân, ngoài cửa liền vang lên tiếng súng, Tiêu Chấn Hằng mang người xông vào, nòng súng để trên đầu y.

Lâu Duật Đường sợ đến bay mất ba hồn bảy phách, cho rằng lần này chết chắc rồi, hối hận không sớm một chút mang cháu trai chạy thoát, không nghĩ tới đối phương sau khi phát hiện là hắn dĩ nhiên thu rồi súng, phẫn nộ nói câu tiếp theo: "Nếu như không phải đã đáp ứng Thiệu Vĩnh Côn, hiện tại trên phần mộ của ngươi đã xanh cỏ."

Họ Thiệu? Với hắn có quan hệ gì? Lâu Duật Đường Nhị Đường chủ không tìm được manh mối, cảm giác mình vô tiền đạt hậu rơi vào một cái bẫy, đang muốn truy hỏi thì chỉ thấy Tiêu Chấn Hằng một báng súng nện xuống, Lâu Duật Đường hai mắt tối sầm, ngất đi.

Y bị mang về sào huyệt của Tiêu Chấn Hằng, thần kỳ hoa viên, đại bản doanh của quân địch, e sợ cái mạng này liền kết thúc như thế. Mà tên Thiệu Vĩnh Côn kia... Lâu Duật Đường vốn là không muốn nhớ tới hắn, nhưng là một câu nói của Tiêu Chấn Hằng lại nâng lên vô tận nghi hoặc trong y, hơn nữa thân ở địch doanh, đêm dài vô pháp chợp mắt, dứt khoát nhìn cổ tay bị trói suy nghĩ linh tinh.

Họ Thiệu khi nào thì cùng Hồng Viễn bang kết liên minh? Bọn họ lại là đạt thành giao dịch gì mới làm Tiêu Chấn Hằng đáp ứng không giết mình? Lâu Duật Đường trong lòng ngũ vị tạp trần, không chỉ nổi nóng vì không biết gì, còn có một loại cảm giác nhục nhã khi bị đem thành con bài giao dịch. Hơn nữa làm cho y không thể nào tiếp thu được nhất chính là, họ Thiệu dĩ nhiên ở phe Hồng Viễn bang bên kia, tên chết tiệt kia dĩ nhiên sẽ cùng họ Tiêu liên hợp lại đối phó với mình!

Lâu Duật Đường không có ý nghĩ ngu xuẩn như "Nhất nhật phu thê bách dạ ân*", nhưng dù sao bọn họ từng là minh hữu, Thiệu Vĩnh Côn loại này gió chiều nào che chiều ấy tác phong dứt khoát khiến y thực sự khó có thể tiếp thu.

* Một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa  

Lâu Duật Đường đầy ngực phiền muộn, lắc đầu thở dài, cười thầm mình ngu ngốc, lại không phải tiểu hài tử ba tuổi, chẳng lẽ còn tin tưởng đánh dấu xong, giữ lại con dấu tẻ nhạt này làm xiếc? Lợi tức ngay trên đầu, nào có cái gì không gì phá nổi minh hữu? Ngay cả cháu trai mình không phải cũng dùng nắm đấm đối phó với y sao? Như vậy xem ra, y làm người còn thật thất bại.

May mắn nhất chính là cháu trai đúng lúc chạy mất , y lại thở dài một hơi, Triển Nhung a, thúc thúc sợ rằng không thể tiếp tục chăm sóc ngươi, sau đó ngươi phải nhớ kĩ mỗi mười bốn tháng bảy thắp cho ta nén hương...

Y tự mình chìm đắm trong hoàn cảnh bi tráng không màng sống chết, cửa phòng "tháp" một tiếng mở ra, "Lâu Triển Nhung" bị ném vào, trái tim Lâu Duật Đường chìm xuống đáy vực: Hỏng rồi, lẽ nào lần này muốn hai thúc cháu bọn họ cùng xuống Hoàng Tuyền?

"Triển Nhung, ngươi có sao không?" Nhìn cháu trai sắc mặt trắng bệch, Lâu Duật Đường trong lòng nóng như lửa đốt. Này quá không giống hắn, giờ khắc này như một con gà bị rút lông, mặt mày xám xịt, một thân chán chường, tùy tiện bất kham như hắn làm sao biến thành như vậy? Hắn đến tột cùng gặp phải đối xử tàn ác cỡ nào?

"Lâu Triển Nhung" thẳng từ lúc vào đều không nhìn đến hắn, âm thanh lộ ra uể oải, nói: "Đừng gọi ta Lâu Triển Nhung, ta không phải, ta là Diệp Hân An."

Lâu Duật Đường lấy làm kinh hãi, căn bản không tin tưởng lời hắn nói, mà đối phương tựa hồ tự giận mình, cái gì cũng không quan tâm, đem chân tướng một mạch nói hết.

Nói thật đơn giản thế nhưng cũng thực khó có thể tin, hóa ra hắn chính là người bị bọn họ bắt cóc cùng sát hại- Diệp Hân An. Tuy rằng thi thể đã hoả táng an táng, linh hồn nhưng lại chiếm đoạt thân thể Lâu Triển Nhung,biến thành một con tu hú chiếm tổ chim khách,ốc mượn hồn.

Trải qua thời gian dài câu thông, Lâu Duật Đường từ căn bản không tin đến bán tín bán nghi, cuối cùng hoàn toàn tiếp nhận cái sự thực khiến người ta ói máu này: Thân thể của cháu y thật sự bị cái tên tiểu bạch kiểm kia chiếm, linh hồn lại như tuổi xuân một đi không trở về. Qủa báo a quả báo, bọn họ trăm phương ngàn kế muốn giết Diệp Hân An cùng Tiêu Chấn Hằng, không nghĩ tới thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ngay cả mạng cháu trai đều đem bồi vào.

Lâu Duật Đường mồ hôi ròng ròng ngồi sập xuống đất, cả người băng hàn như bị ngâm trong nước đá.

Vốn cho là chỗ dựa không ngã, nước biếc chảy dài, không nghĩ tới chỗ dựa đã chạy đến môn hạ Hồng Viễn bang, đồng thời lấy thân phận tiểu tình nhân của Tiêu Chấn Hằng cả đời. Vị trí đường chủ Ngự Phong Đường hắn căn bản khinh thường, hơn nữa hận bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên sẽ không vì Lâu Duật Đường mà cùng Ngự Phong Đường có nửa điểm quan hệ.

Trên thực tế hắn khẳng định chỉ sợ tránh không kịp... Lâu Duật Đường kỳ thực là lý giải loại tâm tình này, mạng đều suýt chút nữa ném mất, làm sao không biết điều như vậy? Chính mình còn biết ẩn núp tên họ Thiệu kia, Diệp Hân An lại không ngốc, muốn cùng mình phân rõ giới hạn là chuyện đương nhiên.

Lâu Duật Đường cúi đầu ủ rũ ngồi ở trên sàn nhà, vì tương lai ảm đạm của chính mình mà thở ngắn than dài.

Lần này là thật sự bị ép vào tuyệt cảnh , so với lần trước còn nguy hiểm hơn. Không chỉ có người bên trong Ngự Phong Đường sẽ thanh toán y, những năm gần đây y thân là quân sư Lâu Triển Nhung, ở thời điểm đối ngoại của Ngự Phong Đường từng đề xuất không ít chủ ý nham hiểm, trên đường còn không biết có bao nhiêu người chờ y sụp đổ, muốn trừ hại yên dân.

Lần này thật sự là sụp đổ hoàn toàn ... Lâu Duật Đường ôm đầu cái gì cũng không nghe thấy, bên tai chỉ quay về hai chữ: Hết rồi.

Y còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không?

Trời không tuyệt đường người, cho dù là Lâu Duật Đường bại hoại như vậy, ông trời cũng không đem y đuổi tận giết tuyệt ,Thiệu Vĩnh Côn, lại là cái tên Thiệu Vĩnh Côn kia, ở thời khắc mấu chốt từ trên trời giáng xuống, cứu y ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Đương nhiên, họ Thiệu kia là do quá chìm đắm trong cảm giác anh hùng, đối với người bị mạnh mẽ kéo lên xe như Lâu Duật Đường mà nói, chỉ sẽ cảm thấy hắn chó cắn áo rách, bỏ đá xuống giếng, tự nhủ mình chính là chó rơi xuống nước.

"Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống xe!" Lâu Duật Đường bị còng tay trói không cách nào chạy trốn, lông tơ cả người dựng thẳng,gầm nhẹ: "Súc sinh, ta sẽ không về cục cảnh với ngươi!"

"Ai muốn dẫn ngươi đi nơi đó a?" Thiệu Vĩnh Côn cười như không cười liếc y một cái, ngữ khí có mấy phần trêu chọc, "Lúc trước không nghe ta khuyến cáo, hiện tại chiếm được giáo huấn rồi chứ?"

Lâu Duật Đường không có gì để nói, tuyệt vọng thu người về chỗ, Thiệu Vĩnh Côn nhìn dáng vẻ như ngậm hoàng liên của y, không nhịn được thoải mái cười to, tay lái xoay một cái đi tới nơi hắn ở. Lâu Duật Đường vốn là cho rằng sẽ bị tróc nã quy án, không nghĩ tới họ Thiệu hạ thủ lưu tình, đem mình trực tiếp mang tới nhà hắn.

Hắn lại đang có ý đồ gì ?

Lâu Duật Đường còn nhớ ba năm trước ở phòng này bên trong đã xảy ra cái gì, vì lẽ đó sống chết cũng không chịu tiến vào thang máy, ở trong đại sảnh lại đá lại đánh, liều mạng giãy dụa, thu hút sự chú ý của toàn bộ nhân viên: "Thiệu cảnh sát, làm sao ?"

Thiệu Vĩnh Côn một tay che lấy Lâu Duật Đường, cho đối phương một cái mỉm cười, nói: "Y mang thai , nôn ọe mà thôi."

Một câu nói khiến mọi người đầu óc mơ hồ, Lâu Duật Đường cũng bị dọa sợ , một mặt ngây ngốc bị hắn kéo vào thang máy, mang về nơi ở.

Mãi đến tận bị ném đến trên ghế salông Lâu Duật Đường mới phục hồi tinh thần lại, chửi ầm lên: "Họ Thiệu ngươi tên hỗn trướng khốn kiếp, ai mang thai ? Ngươi mới chính là sắp lâm bồn!"

Thiệu Vĩnh Côn hai mắt híp lại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị đứng ở trước mặt y, không nói một lời cởi áo khoác xuống, gỡ bỏ cà vạt, chậm rãi cởi cúc áo sơmi. Lâu Duật Đường trong đầu vang lên cảnh báo, từ trên ghế sa lông nhảy xuống  liền chạy, kết quả hoảng quá không chọn đường, vọt vào phòng ngủ.

Bên trong bố trí không có thay đổi gì, ngoại trừ ga trải giường cùng rèm cửa sổ thay đổi màu sắc, tất cả vẫn như cũ quen thuộc đủ để y khiếp đảm. Lâu Duật Đường có chút sợ hãi xoay người lại, nơm nớp lo sợ trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn chậm rãi đến gần, hàm răng run lên hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Còn không mau đem còng tay mở ra!"

Thực sự là ra hang sói lại vào hang hổ, y liền biết cái tên này đem y mang về khẳng định không có ý tốt, Lâu Duật Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi, một cước âm ngoan hướng dưới khố nam nhân đá tới, dự định để hắn đoạn tử tuyệt tôn.

Loại này tiện chiêu ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn quả thực so với học sinh tiểu học đá bóng còn yếu hơn, hắn dễ dàng lùi về sau một bước, một tay nắm lấy mắt cá chân Lâu Duật Đường, đem y hất lên giường.

Sau đó, khóe môi tràn ra nụ cười dữ tợn khiến người ta lạnh cả sống lưng, từng bước từng bước đi tới trước giường.

Cảm giác ngột ngạt như bị đè dưới núi Thái Sơn rốt cục ép vỡ phòng tuyến trong lòng Lâu Duật Đường, để y ở dưới thân nam nhân mặt không đổi sắc bị bức bách đến phát điên phát điên, quyền đấm cước đá, không có thủ pháp đáng nói công kích đối phương.

Cổ tay bị trói đến đau đớn, y đánh nửa ngày không có tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Thiệu Vĩnh Côn, trái lại đem mình mệt đến thở hồng hộc. Sau khi tiêu hao hết thể lực, bị nam nhân như lão ưng bắt gà áp chế ở trên giường, Thiệu Vĩnh Côn thấp cười ra tiếng, nói: "Nên nói ngươi can đảm hay là không biết tự lượng sức đây?"

"Súc sinh..." Lâu Duật Đường cả người run rẩy, gương mặt nhã nhặn tuấn tú trắng trẻo ửng hồng, trong mắt tất cả đều là bi phẫn cùng tuyệt vọng, phí công giẫy giụa.

Thiệu Vĩnh Côn hài lòng nhìn hắn khuất nhục với vẻ mặt bất đắc dĩ, móc ra chìa khoá mở ra còng tay, Lâu Duật Đường kinh ngạc hé miệng quay đầu nhìn hắn. Có điều đốm lửa hi vọng chưa nhen nhóm đã bị nam nhân dập tắt, Thiệu Vĩnh Côn "tháp" một tiếng lấy tay phải của hắn cùm lại thành giường, lấy Lâu Duật Đường như buộc như buộc heo ở trên giường.

"Đồ vô lại! Thả ta ra!" Lâu Duật Đường gào thét, vừa tức vừa sợ trợn mắt lên, thân thể không tự chủ được hướng bên trong giường rúc vào, phảng phất như chú cừu non nhận hết nhục nhã. Dáng dấp kia khiến Thiệu Vĩnh Côn tâm tình vô cùng sung sướng, cúi người ngả ngớn nâng lên cằm của y, nói: "Lại không phải chưa ngủ qua, ngươi giả bộ tam trinh cửu liệt cái gì a?"

Khí có thể nhẫn, nhục không thể nhẫn? Lâu Duật Đường tức giận đến xanh mặt, không chút suy nghĩ liền giơ tay quăng hắn một cái tát.

Tay trái của y tuy rằng khôi phục tự do, thế nhưng bởi thời gian dài bị còng trở nên hư mềm tê dại, không có khí lực gì đáng nói, ngay cả dấu tay đều không lưu lại. Thế nhưng một tát này đối với nam nhân điên cuồng tự đại như Thiệu Vĩnh Côn mà nói, tổn hại tự tôn khó chấp nhận hơn  nhiều so với bị thương thân thể. Trên thực tế Lâu Duật Đường một chưởng tát ra liền hối hận rồi, con cọp cái không thể vuốt lông, y tại sao lại muốn ngay giờ khắc mấu chốt làm Thiệu Vĩnh Côn tức giận a! ?

Ngọn lửa trong mắt nam nhân báo hiệu bão táp đến, đằng đằng sát khí khiến Lâu Duật Đường không thể động đậy, chỉ nghe "Xẹttt" một tiếng, quần áo đã bị xé ra. Thiệu Vĩnh Côn như dã thú đói bụng từ lâu, thô lỗ xả đi y phục của y, đem y lột đến trần như nhộng. Hai tay hừng hực chu du toàn thân y, chạy thẳng đến mông y, hai chân bị một lực rất lớn lôi kéo, bị kéo thân bắp thịt cảm thấy từng trận duệ đau. Lâu Duật Đường ai kêu một tiếng, như cá trên thớt run rẩy phần eo, ở đại đai trên cao sống chết giãy dụa.

Nụ hôn của Thiệu Vĩnh Côn mang theo tức giận rơi trên cổ hắn, hàm răng sắc nhọn  gặm nuốt da thịt, hừng hực mà đau đớn. Lâu Duật Đường cảm giác mình sẽ bị hắn cắn đứt động mạch, liên tiếp gặm cắn trượt tới bộ ngực, hai bên đầu vú cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị cắn đến vừa hồng vừa thũng.

Y cắn chặt hàm răng ở dưới thân nam nhân run lẩy bẩy, hoàn toàn không có vui vẻ chỉ cảm thấy hoảng sợ. Ở thời điểm sắp đem y làm sợ đến phát điên, rốt cục khi ngón tay Thiệu Vĩnh Côn thăm dò vào hậu huyệt đạt đến điểm giới hạn, Lâu Duật Đường mất sạch tôn nghiêm, nghẹn ngào gào lên: "Không... Van cầu ngươi! Đừng, đừng như vậy!"

Nếu như không ngăn cản tên biến thái này, chính mình nửa đời sau chỉ sợ phải ở trên giường vượt qua . Bị nam nhân cưỡng gian vẫn không tính là cái gì, nhưng là nếu như bị nam nhân như Thiệu Vĩnh Côn cưỡng gian, kết cục tám phần mười là không chết cũng tàn phế, Lâu Duật Đường cũng không có dũng khí để hậu nhân y trên mộ bia có khắc mấy chữ "Người này bị bạo cúc mà chết"!(cười xỉu =))))))))),thúc moe quá a~)

Thiệu Vĩnh Côn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chà đạp thân thể của hắn, Lâu Duật Đường bị lật lại, hai chân căng  ra đến cực hạn, hầu như có ảo giác bị xé thành hai nửa. Nam nhân vác lên một chân, dùng đầu gối đỉnh sượt phân thân của hắn ở giữa bắp đùi y, vải vóc kì kèo nơi đó mềm mại da thịt, tô ngứa mà vi đau cảm giác để Lâu Duật Đường hầu như tan vỡ. Đầu nặng nề chống đỡ ở gối thượng, mắt đục đỏ ngầu, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: "Thiệu cảnh sát... Cầu ngươi đừng như vậy... Ngươi muốn làm sao ta đều đáp ứng..."

Khuôn mặt đoan chính chìm đắm ở trong sợ hãi, toả ra phong vị dị dạng mê người. Lâu Duật Đường chóp mũi đều đỏ, trong mắt ngậm lấy nước mắt, thống khổ tuyệt luân mà nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm cầu xin, lấy tính mạng của chính mình mong muốn sự khoan hồng từ người nam nhân.

Thiệu Vĩnh Côn nhìn thẳng y trong chốc lát, ngón tay xoa gò má của y, Lâu Duật Đường run lập cập, sợ hãi mà nhìn hắn, như bị làm chú định thân pháp, ý nghĩ muốn trốn cũng không dám. Đầu ngón tay xẹt qua khóe mắt của hắn, một giọt lệ tràn ra ngoài, Lâu Duật Đường hấp háy mắt, lộ ra vẻ mặt xấu hổ đan xen.

Thiệu Vĩnh Côn hé môi, khuôn mặt quang minh lẫm liệt, kỳ thực trong lòng nhanh cười chết, tính khí ác liệt thích bắt nạt người khác được thỏa mãn đầy đủ. Hắn giả vờ giả vịt nghiêm mặt, một cái tay ung dung thong thả mơn trớn bên eo Lâu Duật Đường, thấp giọng hỏi: "Cầu ta?"

"Vâng vâng vâng, cầu ngươi..." Lâu Duật Đường nhìn thấy khả năng chuyển biến tốt, ánh mắt sáng lên, bận rộn gật đầu không ngừng, Thiệu Vĩnh Côn nhếch nhếch khóe môi, ra lệnh: "Cầu ta cái gì? Đừng có dông dài!"

Hiện tại Lâu Duật Đường nào còn nửa điểm hung hăng kiêu ngạo, như cô dâu nhỏ về gặp gia đình, ăn nói khép nép: "Cầu ngươi đừng cử động thô bạo, có việc dễ thương lượng, ngươi là cảnh sát, đừng, đừng học cường gian..."

Thiệu Vĩnh Côn cúi người đến, ngữ khí khinh nhu hỏi: "Ngươi biết tình cảnh của mình bây giờ sao?"

Lâu Duật Đường cổ đều gật đến mỏi, đánh bạo nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nhỏ giọng nói: "Ta, ta biết... Xin lỗi, ta không nên dùng tay đánh ngươi... Ta cũng không dám nữa , ngươi liền đại nhân đại lượng, tha ta lần này đi..."

Loại lời vô liêm sỉ như vậy thường ngày có chết hắn cũng không nói ra được, nhưng là tình huống bây giờ nguy cấp, mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền một cân? Bảo vệ mạng nhỏ quan trọng nhất, rất sợ chết là nhân chi thường tình, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu lại là bản tính của y, so với anh hùng thật sự, vẫn là tìm đường sống sót tương đối thích hợp với y.

Thiệu Vĩnh Côn tựa hồ đối với lời xin lỗi của y tương đối thỏa mãn, trái tim Lâu Duật Đường một trận rối loạn, sợ mất mật mà nhìn hắn, mềm như bùn nằm ở trên giường, cũng không dám nữa manh động.

"Nhưng là..." Trải qua dài lâu đến khiến người ta nín hơi chờ đợi, Thiệu Vĩnh Côn chỉ chỉ dưới thân chính mình, chậm rì rì nói: "Ta hiện tại rất muốn đánh một pháo, làm sao bây giờ?"

Lâu Duật Đường không dám thở mạnh một tiếng, luận khó dễ nhìn dương vật nam nhân nhô lên trong đũng quần,tránh nặng tìm nhẹ, vừa mới trải qua mưa to gió lớn, nguyên bản cực kỳ căm hận cùng Họ Thiệu lên giường, nhưng hiện tại chuyện này so với mưa bụi còn dễ dàng tiếp thu hơn. Y nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần... Chỉ cần ngươi đừng sử dụng bạo lực, ta... Ta... Tùy tiện ngươi như thế nào..."

Thời điểm nói ra câu này, thân thể tựa hồ có một luồng điện lưu chạy qua. Lâu Duật Đường chợt bắt đầu thấy xuất hiện chờ mong không tên, yết hầu cũng có chút toả nhiệt, âm thanh khàn khàn không ít, âm cuối mang theo mềm mại kéo dài, phảng phất giống như cầu hoan quyến rũ, khiến y càng thêm e thẹn ngượng ngùng, gò má nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Sách, tại sao chính mình thân là người bị hại, còn muốn như vậy hụt hơi ba phần?

"Nếunhư ngươi thịnh tình khoản đãi..." Thiệu Vĩnh Côn khuỷu tay chống lại hai bên mặt y, khí tức ấm áp lướt qua, thanh âm trầm thấp mê người cùng nụ cười như có như không, "Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro