chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ạch... y có phải lại bị tên chết tiệt này lừa , ngơ ngơ ngác ngác lại bị nắm mũi dẫn đi một lần? Lâu Duật Đường ngửa đầu chịu đựng nam nhân ôn nhu tinh tế tỉ mỉ hôn, đầu bắt đầu choáng váng.

So với vừa nãy cuồng bạo, hiện tại Thiệu Vĩnh Côn quả thực nhẹ nhàng hương mật như tình lang, cái tay xoa nắn thân thể y cực điểm ôn nhu. Còng tay mở ra , lấy tay sớm mềm nhũn của Lâu Duật Đường kéo lên vòng trên cổ mình, nam nhân như món điểm tâm nhỏ mới ra lò, kiên trì mà tràn ngập giống như tiểu hài tử mới sinh, từng chút lại từng chút khẽ cắn miệng môi y. Thân thể hừng hực rắn chắc kề sát y, để Lâu Duật Đường cũng bị lây nhiễm nhiệt ý kia, cả người nóng lên.

"A... Ngươi..." y thấp giọng thở gấp, ngón tay đưa vào trong tóc đen của Thiệu Vĩnh Côn,dùng một đôi mắt mờ mịt mông lung trừng mắt nhìn hắn. Người phía trên đặt môi lên môi hắn, ngậm hút liếm láp sau đó duỗi đầu lưỡi tiến vào, vội vàng ngầm chiếm tiếng nói của y, khiêu khích lưỡi y. Lâu Duật Đường nheo mắt lại, không kìm lòng được đáp lại nụ hôn của nam nhân, dục vọng bị nhen lửa, củi khô lửa bốc thiêu đến chín rụng.

Y dù sao cũng là người đàn ông độc thân, thường thường sẽ cô quạnh, hơn nữa dạo này công việc bề bộn, tính ra đã rất lâu không có phát tiết, mới sẽ bị Thiệu Vĩnh Côn như vậy vừa đấm vừa xoa bốc lên tình dục.

Thiệu Vĩnh Côn xoa nắn phân thân đã ngẩng đầu của y sau đó lật tới lật lui, Lâu Duật Đường rối loạn hô hấp, ngón tay bắt đầu lôi kéo tóc của hắn, da đầu bị kéo đến có chút đau, có điều tăng thêm tình thú. Hắn một bên tỉ mỉ hôn y, một bên cánh tay cởi quần áo, lộ ra thân thể tinh tráng giống như ba năm trước, lôi kéo tay Lâu Duật Đường đi tới dưới khố chính mình, thấp giọng nói: "Lâu không gặp , đến chào hỏi đi!"

Lưu manh chết tiệt! Lâu Duật Đường xác định chính mình lại một lần nữa rơi vào cái tròng được thiết kế tỉ mỉ, cái tên mặt người dạ thú này quả nhiên là vừa vào cửa đã cho mình một chiêu hạ mã uy*. Để y ở sau khi kinh hãi, vì bảo mệnh mà lung tung đáp ứng những yêu cầu bất công, cắt đất đền tiền, ở dưới thân nam nhân cơ hội phản kháng đều không có.

*ra oai phủ đầu

Y né tránh bàn tay Thiệu Vĩnh Côn , một tay xoa bụng dưới y, bắp thịt vẫn kiên cố như sắt thép, đầu ngón tay xẹt qua vết đạn kia, Lâu Duật Đường trầm thấp rên một tiếng, nói giọng khàn khàn: "Lâu không gặp , tại sao không có nhiều mấy cái lỗ đạn cùng nó làm bạn?"

Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ, nắm tay y đưa lên môi khẽ hôn, hỏi: "Ba năm qua đi, cảm giác làm sao?"

Lâu Duật Đường liếm liếm đôi môi khô khốc, nhớ lại lúc trước hừng hực, ngực dâng lên một trận rối rắm khôn kể. Y nghiêm mặt, vịt chết còn mạnh miệng nói: "Không có gì, chỉ thường thôi."

Thiệu Vĩnh Côn nhếch một bên lông mày, ngón tay dính thuốc bôi trơn thăm dò vào hậu huyệt y qua lại xoay tròn, một bên thưởng thức vẻ mặt khó nhịn của Lâu Duật Đường, một bên ác liệt hỏi: "Ba năm nay, ngươi có hay không cùng nam nhân khác ngủ qua?"

"Ô..." Lâu Duật Đường nỗ lực tập trung tinh thần cùng hắn khẩu chiến một phen, nhưng là ngón tay thăm dò trong cơ thể khiến y trong nháy mắt giơ lên cờ hàng, những thứ bị y nỗ lực bao bọc, xúc cảm xưa nay không muốn nhớ tới, giờ khắc này rõ ràng ở trong cơ thể y thức tỉnh. Thân thể mẫn cảm đến kinh người, nơi đó bị lạnh nhạt hồi lâu giống như oán phụ trong thâm cung, chăm chú xoắn lấy tay của nam nhân không tha, còn co rụt lại nghĩ muốn đem ngón tay hút vào trong. Khát khao đến trình độ như thế này, khiến Lâu Duật Đường đỏ cả mặt, quẫn bách đến mắt cũng không dám mở.

Chỉ khổ cho khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi, xem ra thanh tâm quả dục, đáng tiếc cởi quần áo như thường là thân thể phàm nhân, một ngón tay liền có thể khiến cho y đánh tơi bời, thấp giọng thở liên tục.

Ngón tay lại gia tăng thêm một cái, hướng nơi càng sâu đào tới, trong lỗ mũi Lâu Duật Đường phát sinh tiếng rên rỉ nhỏ bé, run run eo người, cánh tay vịn hắn không tha. Thiệu Vĩnh Côn chịu đựng tính khí muốn bùng nổ để chuẩn bị công tác, ngón tay tăng cường đến ba ngón, ra vào đã có chút khó khăn, Lâu Duật Đường nhíu mày lại, lộ ra thần sắc thống khổ.

"Có hay không?" Thiệu Vĩnh Côn cúi đầu gặm môi y, truy hỏi: "Ở sau ta, ngươi có hay không để cho người khác làm như vậy?"

Tên hỗn trướng này muốn hành hạ y đến trình độ nào! ? Lâu Duật Đường nhanh chóng  khóc lên , ngón tay gãi vai của hắn, tức đến nổ phổi nói: "Trừ ngươi súc sinh này, không ai biến thái như vậy... Hài lòng chưa! ?"

Thiệu Vĩnh Côn rất hài lòng, cho y một cái hôn khen thưởng, thấp giọng nói: "Ta sẽ cố gắng thương ngươi, đừng nóng vội."

Y không gấp... Nhưng là... Lâu Duật Đường cắn môi, thân thể muốn tìm bất mãn bắt đầu không  thỏa mãn với ngón tay an ủi, vội vã không nhịn nổi muốn càng nhiều. Hồi ức đêm ấy ở trong đầu đảo quanh, vật cứng hừng hực của nam nhân ở trong người kịch liệt co rúm mang tới khoái cảm khiến y cả đời  khó quên. Giờ khắc này ôn lại mộng cũ, thân thể không thể khống chế dâm loạn đến sắp bị hòa tan, hướng về nam nhân  phát sinh tối hậu thư, y như nơi khô cạn rạn nứt, bức thiết khát cầu một hồi mưa móc giúp vạn vật thoải mái.

Lâu Duật Đường cả người run rẩy không ngừng, cong lên phần eo chủ động làm phiền dục vọng đứng thẳng của nam nhân, hướng về nó phát sinh nhiệt tình mời gọi. Ánh mắt mê man nhìn thấy nam nhân  như một học giả bình thường. Lâu Duật Đường đột nhiên oan ức đến muốn đánh người.

Nếu như không phải hành vi của tên này, thân thể của chính mình như thế nào sẽ trở nên kỳ quái như thế?

Bất luận y làm sao mưu tính, làm sao kiên trì, Thiệu Vĩnh Côn đều có thể dễ dàng để y binh bại như núi đổ, sau đó ung dung công thành. Ở trước mặt họ Thiệu y chỉ có nâng cờ hàng, vĩnh viễn cũng chiếm không được thượng phong, người đàn ông này nhất định là từ nhỏ khắc y!

Trò vui khởi động tiến hành đến chín muồi, Thiệu Vĩnh Côn cũng sắp không nhịn nổi , sau đó còn có rất nhiều cơ hội đùa y ,kiềm nén lâu thương thân, hắn cũng không muốn bởi vì đùa dai một chút mà để lỡ chính sự.

Có điều... Có chút thêm gấm thêm hoa tiểu tình thú vẫn là thực dễ dàng làm được. Thiệu Vĩnh Côn cười đến rất tiện, môi tiến đến Lâu Duật Đường bên tai nói gì đó, để người đang chìm đắm ở dục hỏa- Lâu Duật Đường đầu tiên là cả kinh, sau đó mãnh lắc đầu, trên mặt xấu hổ vẻ càng nồng, một bộ liều chết không theo.

Đáng tiếc ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn không có quyền lợi nói "Không", nam nhân ánh mắt sắc bén lườm hắn một cái, há mồm ở vành tai y cắn lên một hồi, lưu mấy cái dấu răng liên tiếp, Lâu Duật Đường đau kêu một tiếng, vừa kinh vừa sợ. Do dự mấy giây, sau đó mang theo một mặt giận dữ và xấu hổ vẻ mặt run cầm cập giơ lên hai chân, ở trước mặt hắn mở ra. Đem huyệt nhỏ của y  hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của Thiệu Vĩnh Côn, không chỉ có như vậy, y nhíu mày, chủ động dùng hai tay tách ra song mông, run giọng nói: "Hoan nghênh... Quang lâm..."

Tiếng nói của y không lớn hơn muỗi kêu là bao, Thiệu Vĩnh Côn chồm tới, đem dục vọng dâng trào chống đỡ trên miệng huyệt, không biết vô tình hay cố ý hướng phía trước đâm nhẹ, một bên cho y biết thế nào là lửa cháy đổ thêm dầu, một bên đem y uy hiếp đến cực hạn: "Âm thanh quá nhỏ ta không nghe thấy."

Nếu như trên tay y có đao, Thiệu Vĩnh Côn nhất định sẽ bị y đâm thành tổ ong. Lâu Duật Đường gấp gáp thở hổn hển, bị dục hỏa thiêu đốt mất hết lí trí, rốt cục triệt để bị biến thành nô lệ tình dục. Y mềm yếu vô lực vươn tay đến nam căn Thiệu Vĩnh Côn nam, phần eo chìm xuống muốn đem đối phương nuốt vào trong cơ thể, mấy lần đều thất bại Lâu Duật Đường phát sinh tiếng gào khóc giống như rên rỉ: "Nhanh... Mau vào... Ngươi còn có phải đàn ông hay không?"

Đối với một nam nhân mà nói, phép khích tướng so với cầu xin tốt hơn. Để chứng minh chính mình hùng phong không giảm, Thiệu Vĩnh Côn cũng không dài dòng, ôm hai chân Lâu Duật Đường đem phân thân thẳng lưng đâm vào.

"A..." Lâu Duật Đường phát sinh tiếng rên rỉ tiêu hồn, vặn eo xoay mông nghênh hợp hắn xâm lược, không chút nào keo kiệt nhiệt tình của mình, để hắn rất thuận lợi cắm xuống đến cùng, sau đó chăm chú siết lại không tha. Địa phương kết hợp truyền tới khoái cảm cuồn cuộn, cho dù bất động, cũng có thể cảm giác được nhịp đập hùng hực của nhau, nơi đó thật giống huyết nhục tương giao hòa làm một thể, cũng không có cách nào tách ra.

Loại cảm giác giác này mang cho y chút khủng hoảng, Lâu Duật Đường không biết làm sao đánh lên vai Thiệu Vĩnh Côn, than nhẹ nói: "Ngươi... Ngươi nhúc nhích..."

Còn tiếp tục như vậy, y thật sự sợ hãi chính mình sẽ biến thành vỏ kiếm rỉ sét, không thể xuất kiếm ra!

Thiệu Vĩnh Côn cúi người ôm lấy y, đầu lưỡi khẽ liếm cằm của y, eo người chậm rãi trước sau vận động. Lâu Duật Đường rên rỉ lên, hai chân cuốn lấy eo hắn,đôi môi nóng rực chủ động đón nhận hắn.

Ba năm , những điên cuồng cùng thiêu đốt không chút nào bị thời gian làm nhạt đi. Cái đêm chệch đường ray kia tuy rằng từ từ đi xa, nhưng là ai cũng không cách nào triệt để đem nó lãng quên, dục vọng lại như một dã thú bị khống chế ở trong bóng tối tùy thời mà động. Một khi có thể dùng chìa khóa mở ra, trong nháy mắt thiên lôi dẫn ra địa hỏa, lập tức phá lồng mà ra, đem  bình tĩnh, nhã nhặn, lý trí, tôn nghiêm ... của y.Hết thảy xé thành mảnh vỡ, chỉ còn dư lại thân thể mẫn cảm, chân thật cảm thụ âu yếm cùng dằn vặt gia tăng trên người mình.

Tại sao đều là ở thời điểm bất lực nhất  bị người đàn ông này thừa lúc xâm nhập vào? Lâu Duật Đường tự nhận là một người tác phong người cẩn thận tư duy kín đáo, sẽ không có nhiều kẽ hở như vậy, nhưng y chỉ là phàm nhân, còn lâu mới thành tiên được, vì lẽ đó cũng có thất tình lục dục, đặc biệt ở thời điểm tiền đồ xa vời, hoàn cảnh quay đầu lại không thấy bờ. Y hiện tại chúng bạn xa lánh, Thiệu Vĩnh Côn nhưng nắm chặt y không tha, coi như là trốn cũng không thoát, nhiệt tình ôm ấp như vậy khiến y không cách nào không mê muội.

Nam nhân động tác càng ngày càng cuồng dã, Lâu Duật Đường vô lực lại suy nghĩ bất cứ chuyện gì, môi phát ra rên rỉ động tình, khoái cảm mãnh liệt khiến nước mắt tràn ra khỏi viền mắt. Y ngẩng đầu lên như sủng vật xem mình đem lại niềm vui cho chủ nhân, vô cùng đáng thương hướng về đối phương cho đi nụ hôn, Thiệu Vĩnh Côn trong mắt loé ra một vệt thương tiếc, cúi đầu thỏa mãn y, đổi lấy một tiếng ngâm gọi vỡ nát. Lâu Duật Đường nhắm mắt lại, tùy ý để nam nhân trên người dần dần chiếm giừ thân thể cùng linh hồn của bản thân...

"Sau đó sẽ giống ngươi trở hành cong... Mới có quỷ..."

Lâu Duật Đường co quắp ở trên giường sau khi thở được một hơi, có chút tức giận oán hận. Thiệu Vĩnh Côn bưng chén nước cho y uống, tầm mắt không có ý tốt đảo qua thân thể của y, nói: "Ngươi còn muốn mạnh miệng tới khi nào? Vừa nãy không thoải mái sao? Có muốn hay không lại tới một lần nữa?"

Lâu Duật Đường hơi co lại thân thể, lắc đầu như trống bỏi. Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, liền để tên khốn kiếp này đắc ý một hồi, sau đó coi như hắn dùng loại tiện chiêu này ra giá trên trời, chính mình cũng tuyệt đối sẽ không bị lừa. Chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn tiểu tử này làm sao diễn thôi.

Ở trận này giao chiến hoàn toàn thắng lợi Thiệu Vĩnh Côn tâm tình rất tốt, chờ sau khi Lâu Duật Đường uống nước xong, ôm y đến phòng tắm cọ rửa. Sau đó sẽ trở về đồng giường cộng chẩm còn đưa tay nắm ở eo y, bá đạo để y gối lên vai chính mình.

Độc thân ba mươi bốn năm Lâu Duật Đường đương nhiên không quen, ở trong khuỷu tay nam nhân nhúc nhích mấy lần, thấp giọng nói: "Ta vẫn là muốn đi thần kỳ hoa viên, dù sao thân xác cháu ta ở nơi đó, ta đến nhìn chằm chằm tiểu bạch kiểm kia miễn cho hắn chà đạp."

Thiệu Vĩnh Côn xì cười một tiếng, hững hờ gảy tóc của hắn, nói: "Túi tiền đều thủng , ngươi còn sống chết cầm lấy không buông  làm cái gì? Thần kỳ hoa viên không ai hoan nghênh ngươi, lại nói ngươi muốn lấy thân phận gì cùng hắn ở chung, thúc thúc? Hay là tội phạm bắt cóc?"

Lâu Duật Đường bị giẫm đến đau chân, không vui cau mày, khẽ nói: "Vậy ta cũng không thể mặc kệ ngồi coi! Ta tốt xấu cũng là thúc thúc của Triển Nhung, hiện tại Triển Nhung sinh tử chưa biết, ngươi nói ta có thể mặc kệ hết thảy sao! ?"

"Ngươi sai ở chỗ quản quá nhiều." Thiệu Vĩnh Côn âm thanh nguyên bản ôn nhu trở nên nghiêm khắc, không nể mặt mũi răn dạy y: "Nếu như không phải ngươi tự cho là thông minh ở trong đó quạt gió thổi lửa, nhất định phải làm cái kế hoạch bắt cóc, sự tình cũng sẽ không phát triển đến mức độ này. Ngự Phong Đường sẽ biến thành tình hình quần long vô thủ* hiện tại, không thể không kể đến ngươi, mà cảnh ngộ của thúc cháu các ngươi  hoàn toàn là gieo gió gặt bão."

*Bầy rồng mất đầu

Lâu Duật Đường bị giáo huấn đến không có gì để nói, nói quanh co chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Thúc cháu chúng ta cùng cảnh ngộ? Chẳng lẽ ngươi... Ngươi có phải là gặp Triển Nhung? Hắn ở đâu! ?"

Y lập tức kích động lên, vươn mình nhào lên người Thiệu Vĩnh Côn, theo thói quen nghĩ muốn nắm cổ áo đối phương, nhưng là hai người đều toàn thân trần trụi, tay đưa tới cũng không nắm được gì, không thể làm gì khác hơn là bóp lấy cổ của hắn hỏi tới: "Họ Thiệu! Ngươi nói rõ cho ta, Triển Nhung hiện tại thế nào rồi! ?"

Thiệu Vĩnh Côn mí mắt chớp xuống liếc tay y một chút, ý vị cảnh cáo mười phần, để lông tơ trên lưng Lâu Duật Đường đều dựng đứng lên. Y thật nhanh thu về móng vuốt, đổi lại một vẻ mặt cầu xin, nhẹ giọng hỏi: "Thiệu cảnh sát, Triển Nhung đến tột cùng thế nào rồi? Nói cho ta đi, xin ngươi ."

Thiệu Vĩnh Côn tà tà nở nụ cười, nâng lên cằm của y nói: "Gọi ta một tiếng Vĩnh Côn  ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lâu Duật Đường máu toàn thân đều vọt lên mặt, huyết quản dồn dập muốn nổ tung, y trừng mắt nhìn khuôn mặt tà mị của Thiệu Vĩnh Côn, hàm răng cắn đến khanh khách vang vọng, trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

Cái này không phải là chiêu trò của tên biến thái này, lại nghĩ đến phương pháp đùa giỡn mình?

"Kêu một tiếng thử xem , ta muốn nghe." Thiệu Vĩnh Côn xoa mặt y, lấy đầu của y đè ép xuống, gần đến nỗi môi hai người hầu như dán sát vào, mà âm thanh khàn khàn mang theo từ tính của nam nhân càng như thôi miên: "Từ lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ nghe ngươi gọi tên của ta..."

Đối diện với con ngươi nhu tình như nước của hắn, Lâu Duật Đường có chút đầu váng mắt hoa, thật giống thanh niên mười mấy tuổi lần đầu tán gái cả người không dễ chịu, y khó chịu bò bò xuống, nhỏ giọng kêu: "Vĩnh... Vĩnh côn..."

Tất cả những thứ này đều vì tìm hiểu tin tức mà cần phải hi sinh, y tuyệt đối không phải là bị người đàn ông này dọa đến quên mất Đông Nam Tây Bắc, Lâu Duật Đường liều mạng nhắc nhở chính mình. Về phần tại sao tim đập tăng nhanh da mặt nóng lên, vậy khẳng định là vừa nãy vận động dữ dội quá mới hại hắn tâm thần không yên!

Lâu Duật Đường tìm cho mình một đống lí do, để che dấu xao động trong lòng trong nháy mắt đó không cách nào ngăn chặn, tận lực biểu hiện nhẹ như mây gió, có điều hai người bọn họ trần trụi nằm trong chăn, y còn nằm sấp trên người họ Thiệu, giả bộ kiên cường  bình tĩnh thực sự giả đến quá mức. Lâu Duật Đường giấu đầu hở đuôi ho khan vài tiếng, ngữ khí cứng rắn nói rằng: "Ta đã kêu, ngươi nên giải đáp vấn đề của ta chứ?"

Thiệu Vĩnh Côn cười đến câu hồn đoạt phách, một đôi mắt đen kịt như bóng đêm không ngừng phóng điện với y, kéo đầu y triền miên hôn lên.

Lâu Duật Đường trong óc loạn như hồ dán, trong lỗ mũi xuất ra âm hừ trầm thấp, rất nhanh bị hắn hôn đến cả người phát nhiệt, vong tình cùng hắn quấn quýt. Nguyên bản tay chống đỡ ở trước ngực hắn cũng trượt xuống, chủ động ôm cổ nam nhân, hai cỗ thân thể dán vào đến không thừa khe hở nào.

"A..." Môi lưỡi quấn quýt , tay Thiệu Vĩnh Côn theo sống lưng y trượt xuống, tùy ý xoa cái mông của y, thủ pháp phiến tình cực điểm, khiến Lâu Duật Đường muốn lắc mông trốn tránh, nhưng là lại không tự chủ nổi mà đuổi theo tay hắn, nửa người dưới ma sát lên xuống, lại một lần nữa nhóm lửa khác hẳn nhiệt độ bình thường.

Nụ hôn vừa kết thúc, Lâu Duật Đường phát hiện chính mình uốn éo cái mông cưỡi ở trên người Thiệu Vĩnh Côn, dục hỏa bên trong thiêu đốt, phía trước dục vọng trướng đỏ, hậu huyệt có chút thũng đau cũng nóng đến nở ra, cô quạnh co rút lại .

Họ Thiệu lại muốn sử dụng tiện chiêu này để lừa dối qua ải, Lâu Duật Đường thẹn quá thành giận, đẩy lên thân thể thấp giọng mắng: "Đồ vô lại, lão tử tuy rằng thích mềm không thích cứng, thế nhưng sớm nhận rõ bản chất viên đạn bọc đường của ngươi... A!"

Thiệu Vĩnh Côn ở phân thân đứng thẳng của y ngắt nhéo một hồi, thành công cắt đứt lời thừa thãi của y, sau đó dùng dục vọng nóng bỏng của mình thúc lên, hèn mọn hỏi: "Ta đạn pháo đã cứng như vậy ngươi ăn hay không ăn?"

Lâu Duật Đường thấp thở hổn hển vài tiếng, lý trí cùng dục vọng kịch liệt giao chiến, cuối cùng vẫn là nửa người dưới chiếm cứ chủ đạo ngược lại từ chối cũng vô dụng, Thiệu Vĩnh Côn đã cứng như vậy khiến hắn bi phẫn gật đầu, ách thanh nói: "Ngươi... Ngươi nhớ kĩ cho ta..."

Giữa bọn họ từ lâu đã xả ra vô số khúc mắc hơn nữa còn làm loạn đến nát bấy. Ngày sau còn dài, có nhiều thời gian thanh toán từng cái, hiện tại chỉ cần thoả thích hưởng thụ hoan lạc  giường chiếu là tốt rồi. Thiệu Vĩnh Côn trở mình ngăn chặn y, chỉ chốc lát sau giường lớn bắt đầu lay động có tiết tấu, tiếng rên rỉ sung sướng vang lên, đồng thời càng ngày càng gấp rút, càng ngày càng cao.

Tiểu biệt thắng tân hôn, huống hồ ba năm. Tuy rằng Lâu Duật Đường hoàn toàn không có loại giác ngộ "Triệt để biến thành người của Thiệu Vĩnh Côn", có điều hắn thân là người săn đuổi nào chịu ăn nửa điểm thiệt thòi, nhất định phải lấy cả phần ba năm nay tàn nhẫn mà làm.

Y nhất định là nhất thời hồ đồ mới tùy ý người đàn ông kia muốn làm gì thì làm, lên một lần lại một lần, Lâu Duật Đường rúc vào bên trong chăn đơn, né tránh ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ bắn vào, lòng tràn đầy ảo não.

Ba năm trước còn có thể nói là bị tình thế ép buộc, bất đắc dĩ mà thôi; ba năm sau lần thứ nhất... Được rồi! Là chính mình quá ngu bị nam nhân doạ dẫm sau đó thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng là lần thứ hai lại là tại sao? Hoàn toàn là không biết xấu hổ, biết thời biết thế mà! Bị cái tên chết tiệt kia hôn hôn mò mò trêu chọc mấy lần,y liền nhất thời  vui sướng,quên chính mình là ai, dĩ nhiên ỡm ờ thuận theo... Hồi tưởng lại nồng nhiệt đêm qua, Lâu Duật Đường hối hận muốn chết, trong ngực không khỏi hốt hoảng sợ hãi: Chẳng lẽ mình đã bị thượng quen, hoàn toàn biến thành ở dưới thân nam nhân cũng có thể đạt cực hạn khoái cảm?

Thiệt thòi y còn cười nhạo Diệp Hân An không tiền đồ, đến khi chuyện như vậy rơi xuống trên đầu mình, y cũng không thật sự kiên trinh bất khuất, phóng túng ngâm gọi như thường, quấn lấy Thiệu Vĩnh Côn không tha.

Thiệu Vĩnh Côn không ở bên y, không biết có phải là đi làm không? Lâu Duật Đường lấy đầu chôn sâu vào gối, như vậy cũng được, mắt không thấy tâm không phiền, để một mình y thoả thích chia buồn với trinh tiết hậu đình một chút...

"Làm gì sa sút như vậy?" Gia hỏa bám dai như đỉa bưng khay đi vào, ngồi xuống bên giường, cười trêu nói: "Ngươi ba năm trước liền thất thân cho ta , hiện tại mới cảm thấy ủ rũ, phản ứng không phải quá chậm đi?"

Tại sao hắn luôn có thể dễ dàng giẫm lên nỗi đau của chính mình? Hơn nữa còn làm không biết mệt? Lâu Duật Đường hận hận lườm hắn một cái, uể oải ra lệnh: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Y đời trước khẳng định đối với Thiệu Vĩnh Côn bội tình bạc nghĩa, chà đạp hắn, tìm mọi cách dằn vặt hơn nữa còn đẩy vào hố lửa, đời này mới sẽ bị oan quỷ quấn quanh người, đầu thai thành sát tinh đến đòi nợ mình.

Loại ý nghĩ tự mình an ủi này khiến tâm tình Lâu Duật Đường tốt lên một chút, hít sâu một hơi, hỏi: "Cái gì?"

Bị mùi hương phân tán trong không khí câu dẫn khiến nước miếng y đều sắp chảy ra, một đem thể lực tiêu hao làm bụng trống trơn, Lâu Duật Đường đẩy người lên, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cái khay nam nhân bưng tới.

"Cháo gà nấm hương, ngươi thích ăn sao?" Thiệu Vĩnh Côn săn sóc dìu y ngồi dậy, bưng lên chén cháo chuẩn bị đứt y ăn.

Lâu Duật Đường đói bụng đến mắt nổ đom đóm, nhưng là còn muốn dục cự còn nghênh, phẫn nộ nói: "Ta lại không phải bại liệt , không cần ngươi uy."

"Ta thích." Thiệu Vĩnh Côn tràn ra nụ cười ấm áp, gương mặt anh tuấn dưới nắng sớm chiếu rọi càng thêm mê người, thành thục thô bạo lại lộ ra mấy phần tính trẻ con bướng bỉnh, khiến trái tim Lâu Duật Đường nhảy loạn một chút.

Lâu Duật Đường hắng giọng một cái, nhe răng trợn mắt hỏi: "Họ Thiệu, ngươi có hay không luyến phụ tình kết? Không phải vậy sao lại quấn lão già ta không tha?"

Thiệu Vĩnh Côn múc một muỗng cháo gà uy đến bên mép y, lấy lời nói thừa thãi của Lâu Duật Đường chặn trở lại, mà người sau cũng đói bụng đến cuống lên, một thìa cháo nuốt xuống răng lưỡi lưu hương, sớm đã quên đấu khẩu với Thiệu Vĩnh Côn. Y nhẫn nhịn đau lưng nhức eo, đem thân thể ngồi thẳng chút, một thìa tiếp một thìa bị nam nhân đút ăn.

Giữa hai người hiếm thấy xuất hiện hình ảnh ôn nhu, Lâu Duật Đường cũng thuận theo phối hợp hắn, nhìn đến sức lực của chính mình cùng mị lực của đồ ăn, tích thêm ít sức mạnh mới được.

Thiệu Vĩnh Côn đút cho y ăn cháo xong, lại bưng tới bánh trứng gà chiên tới mềm mại óng mịn, cuốn lấy dưa chuột một cách tinh tế đưa cho y ăn, mùi hương bên trong nhẹ nhàng khoan khoái, ăn ngon muốn rơi lệ. Lâu Duật Đường ăn được một bụng tròn vo, lại được một ly nước trái cây giúp đỡ tiêu hóa, hài lòng co quắp ở trên giường.

Thiệu Vĩnh Côn thu thập chén bàn, ngồi trở lại đến tiếp y, Lâu Duật Đường mắt tà tà nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không đi làm sao?"

"Ta tuần này nghỉ ngơi, vừa vặn có thể xuống bếp làm chút đồ ăn cho ngươi nếm thử." Thiệu Vĩnh Côn xoa mặt y một chút, tỉ mỉ chu đáo như chăm sóc bệnh nhân.

Lâu Duật Đường không được tự nhiên quay mặt đi, từ trong lỗ mũi hừ ra một câu: "Không nghĩ tới ngươi còn biết làm cơm..."

"Làm sao? Ngươi muốn thần phục dưới tài nấu nướng của ta?" Thiệu Vĩnh Côn nửa đùa nửa thật nói: "Dứt khoát theo ta đi, bảo đảm hai cái miệng trên dưới của ngươi đều thỏa mãn được không."

Lâu Duật Đường bị sặc nước trái cây, cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, trào phúng nói: "Biến thái chết tiệt, trừ ăn với ngủ, ngươi còn có bản lĩnh gì?"

"Đương nhiên là có a." Thiệu Vĩnh Côn nâng một tay y lên, như kị sĩ cầu hôn công chúa nhẹ nhàng kề sát môi, trịnh trọng nói: "Ngoại trừ thỏa mãn ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Hắn cuối cùng cũng coi như từ tình dục cấp thấp dời đi chú ý, nhưng là đề tài mới khiến Lâu Duật Đường có cảm giác không rét mà run, hắn rút tay về cảnh giác hỏi: "Bảo vệ  ta? Có ý gì?"

Thiệu Vĩnh Côn cười đến vô cùng thần bí, ám muội chớp chớp mắt, tháo nút áo: "Chậm rãi ngươi liền biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro