chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy tiếng sau, y liền hoàn toàn lý giải hàm nghĩa chân chính của "bảo hộ", bất luận tên họ Thiệu kia nói tới đường đường chính chính, mình bị tên khốn kia giam lỏng đây chính là sự thật không thể chối cãi.

"Ngươi đây là giam cầm phi pháp!" Lâu Duật Đường giận sôi lên, nói ra lời kịch vô cùng không phù hợp với nhị đương gia hắc đạo: "Ta phải báo cảnh sát."

Thiệu Vĩnh Côn da mặt dày, bình chân như vại chỉ chỉ chóp mũi của chính mình, ý tứ là cảnh sát ở đây, ngươi cứ việc báo.

Nếu bàn về mặt dày tâm đen, y hiển nhiên không phải đối thủ của Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường miệng đầy chửi bới xuống giường, đem mình che kín dấu vết hoan ái, đem thân thể mệt gần chết nhét vào trong quần áo, sau đó đỡ eo đi tới cửa. Không ngoài dự liệu của y, cửa bị khóa trái đến rất nghiêm mật, y tìm một vòng cũng không phát hiện chìa khoá, tức giận đến một cước đá vào trên tủ giày, quay đầu lại căm tức nhìn phòng khách, quát lên: "Họ Thiệu, con mẹ nó ngươi đến cùng muốn làm gì? Cháu ta còn không rõ tung tích, ngươi làm ta cũng coi như xong, dựa vào cái gì ngăn ta đi tìm Triển Nhung? Có kiểu chia rẽ cốt nhục như ngươi sao!"

"Ngươi bình tĩnh một chút." Thiệu Vĩnh Côn đem y bắt ngồi trên ghế salông, ôn tồn khuyên nhủ: "Ngươi một điểm manh mối đều không có, làm sao tìm được? Lại nói hiện tại Ngự Phong Đường bên trong mâu thuẫn không ngừng lên cao, bang phái khác cũng mở mắt nhìn chằm chằm, ngươi như con ruồi đơn độc đi ra ngoài chạy loạn, không phải muốn chết sao?"

Lâu Duật Đường tâm tình ổn định chút, nhưng vẫn là thở phì phò cầm lấy cổ áo Thiệu Vĩnh Côn kêu lên: "Lão tử chịu đủ lắm rồi, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu việc lừa ta. Thành thật khai báo, Triển Nhung hắn hiện tại ở nơi nào! ?"

Thiệu Vĩnh Côn vỗ vỗ tay y, động viên nói: "Ta còn không tìm được, yên tâm, chỉ cần có tin tức, ta sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên."

"Thật sự?" Lâu Duật Đường ánh mắt rõ ràng biểu thị y không tin, này họ Thiệu sẽ giúp mình? Trừ phi thiên hạ hồng vũ!

"Tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi." Thiệu Vĩnh Côn ẩn tình đưa tình mà nhìn y, rất tự nhiên đưa tay nắm ở vai y, như lão phu lão thê tựa ở trên ghế salông, nói: "Ngươi cũng biết, tìm người dễ dàng tìm hồn khó, Lâu Triển Nhung hiện tại thân thể bị người cướp đi , chính hắn là chết hay sống còn không cách nào xác định, ngươi trước hết đừng quá lo lắng , quan tâm sẽ bị loạn."

Lâu Duật Đường suy đi nghĩ lại, mình đã là Nê Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn , nơi nào còn có năng lực đi tìm hiểu tin tức cháu trai? Kích động chỉ có thể làm hỏng chuyện, như vậy xem ra, cái tên khoe khoang khoác lác họ Thiệu muốn ra mặt giúp đỡ đúng là ứng cử viên phù hợp. Chỉ là... Y nghi hoặc mà nhìn Thiệu Vĩnh Côn, hỏi: "Ta đã không còn giá trị lợi dụng , ngươi tại sao phải giúp ta?"

Không cần nói giúp người làm vui y sẽ không nhịn được nhổ nước miếng lên trên mặt hắn.

Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười nở nụ cười, nói: "Đây là chức trách của ta."

Lâu Duật Đường ngồi thẳng thân thể, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn bắt hắn?"

Thiệu Vĩnh Côn vỗ vỗ vai của y, bình phục một hồi tâm tình của y, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng y, nói: "Cho dù không phải vì ngươi, ta cũng sẽ tìm hắn. Đối với cảnh sát mà nói Lâu Triển Nhung là một quả bom hẹn giờ, ta nhất định phải xác định tình cảnh của hắn cùng với hắn còn có bao nhiêu lực sát thương, để tránh khỏi ngộ thương đến dân chúng vô tội."

Trên thực tế quả bom này hắn đã quản chế ba năm, kế hoạch bên trong để phá vỡ cũng đã đâu vào đấy, không nghĩ tới Ngự Phong Đường sẽ chọn vào lúc này hướng về Hồng Viễn bang làm khó dễ, hắn không có đoán sai dã tâm Lâu Triển Nhung, nhưng lại đánh giá thấp sự lỗ mãng của hắn.

Hắn đã thăm viếng qua Lâu Triển Nhung hiện tại, anh tuấn phi phàm bây giờ chỉ có thể sử dụng một thân thể yếu đuối mong manh,là loại hình tiểu bạch kiểm  hắn luôn luôn căm ghét. Thiệu Vĩnh Côn nghĩ tới tâm tư Lâu Triển Nhung phiền muộn lại mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ liền muốn cười, hay nên nói kẻ ác tự có trời thu đây? Vẫn là tự mình làm bậy thì không thể sống? chuyện hồn phách dịch chuyển như vậy đương nhiên hắn sẽ không viết trong báo cáo kết án, loại chuyện không tưởng như vậy nói ra ai sẽ tin? Thế nhưng không thể nghi ngờ ông trời giúp hắn một đại ân, không chỉ có để lại cho Diệp Hân An một cái mạng, còn dễ như ăn bánh liền đem quả bom uy lực không thể khinh thường kia biến thành một tên đẹp đẽ nhưng suy nhược, một bình hoa thủy tinh không có chút lực sát thương.

Tất cả quá trình hữu kinh vô hiểm*, trong phạm vi hắn có thể nắm giữ, túm lấy Lâu Duật Đường bỏ vào trong túi.

*bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm

Xoa xoa tóc của đối phương, Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng thở một hơi, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Những tình huống này hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lâu Duật Đường, người đàn ông này chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời cho chính mình độc chiếm là tốt rồi. Trong sự việc này hắn sẽ không lại để y dính líu chút nào nữa.

"Đừng nản chí, nhất định còn có hi vọng." Hắn đem Lâu Duật Đường ôm trong lồng ngực, cằm nhu nhẹ đỉnh đầu của y, ánh mắt trong suốt mà thẳng thắn, tựa hồ thật sự đối với Lâu Triển Nhung sự không có đầu mối chút nào, hoàn toàn vô tri, đồng thời chân thành lo lắng cho y.

Lâu Duật Đường tuy rằng tuổi so với hắn lớn hơn, thế nhưng chiều sâu đạo hạnh kém xa hắn, liền như thế bán tín bán nghi, bị nam nhân dáng vẻ chính trực vô tội lừa qua việc này.

Ăn no rồi lại nằm kềnh, không chú ý, sớm chiều ở chung một tuần rất nhanh sẽ đi qua. Thiệu Vĩnh Côn trả phép đi làm, để Lâu Duật Đường ở nhà một mình, lúc gần đi ngàn dặn vạn dặn, phiền y bó tay toàn tập, kéo chăn đơn che lại đầu, tiếng trầm hờn dỗi để hắn mau cút, Thiệu Vĩnh Côn mới ở đỉnh đầu y hôn một cái, chưa hết thòm thèm rời đi.

Lâu Duật Đường nghe ra âm thanh khóa cửa bên ngoài, đầu từ trong chăn chui ra, nắm một cái tùm la tùm lum tóc nằm sấp gối thượng, biểu hiện uể oải bên trong lộ ra xấu hổ.

Này một tuần sắp lấy mạng già của hắn, không biết là không phải là bởi vì mùa xuân nhiệt độ ấm lên, hay là mùa động dục, dục vọng Thiệu Vĩnh Côn đặc biệt mãnh liệt. Mỗi ngày buổi tối đều ôm y lên giường lăn lộn, rất phiền phức mà khai phá thân thể của y, thử nghiệm các loại tư thế, dốc hết kỹ xảo còn thỉnh thoảng biến thái hề hề ép y nói một chút dâm từ lãng ngữ mất mặt đến cực điểm, sau đó hưởng thụ y giận dữ và xấu hổ đan xen nhưng lại không thể làm gì với vẻ mặt  ẩn nhẫn.

Bạn tình trẻ tuổi thật không tốt, tính ra Thiệu Vĩnh Côn so với y nhỏ hơn những bảy tuổi, tinh lực dồi dào trình độ để cho mình hít khói. Mỗi ngày ban đêm bọn họ ở trên giường phiên vân phúc vũ, thời điểm toàn thân y vô lực liên thanh xin tha, đối phương còn hưng phấn như điên trắng trợn kịch liệt chinh phạt!

Không biết tên kia sau kì nghỉ có thể khiêm tốn hơn chút không, Lâu Duật Đường hi vọng Thiệu Vĩnh Côn mỗi ngày bị trọng án ép thân, mệt cũng mệt mỏi chết hắn, bằng không chính mình sớm muộn cũng có một ngày sẽ bởi vì miệt mài quá độ mà khí tuyệt bỏ mình, so với bị bạo cúc chết cũng không vẻ vang hơn chút nào.

Sau khi nằm sấp đủ Lâu Duật Đường chậm rãi xoay người, thầm mắng một tiếng cầm thú, sau đó chậm rì rì đứng dậy tắm rửa, sau khi đem mình sắp xếp chỉnh tề, y ngáp một cái, buồn bã ỉu xìu đi vào nhà bếp tìm ăn.

Trong nồi điện có canh bắp ngô hải sản nóng hổi, phối hợp với bánh mì thơm ngát, khiến y thèm ăn nhỏ dãi, tinh thần cũng phấn chấn rất nhiều. Đỡ eo ngồi ở bên bàn, như hùm như sói giải quyết bữa sáng, sau đó từ trong tủ lạnh tìm ra hoa quả đã cắt gọt, bưng đến trên ghế salông vừa ăn vừa nhìn tin tức.

Cho dù Lâu Duật Đường là loại người ưa thích gây chuyện, xoi mói người, lại không thể không thừa nhận Thiệu Vĩnh Côn trù nghệ chinh phục dạ dày y, có câu tục ngữ nói muốn chinh phục tâm một người đàn ông trước tiên chinh phục dạ dày người đó, Lâu Duật Đường không làm rõ được tâm cùng hệ tiêu hóa có quan hệ gì, thế nhưng y đối với trù nghệ của Thiệu Vĩnh Côn sản sinh lưu luyến không rời là sự thật không thể chối cãi.

Hơn nữa người đàn ông kia công phu trên giường thật không tệ, liền nửa người dưới của y đều chinh phục . Nếu như đem  "bộ phận bị chinh phục" cùng "bộ phận còn giữ được" của y chia ra, phân biệt tương đối, trận địa Lâu Duật Đường còn lại thực sự không còn bao nhiêu .

Ăn xong hoa quả, Lâu Duật Đường thả hồn vào những liên tưởng vô nghĩa, cảm giác mình nhất định là tẻ nhạt quá mức mới sản sinh những ý nghĩ nhàm chán này, có điều có một ít ý nghĩ vẫn là đáng để  suy nghĩ sâu sắc.

Tỷ như, Thiệu Vĩnh Côn tại sao muốn quấn quít lấy y? Người đàn ông kia khuôn mặt anh tuấn thể trạng cường tráng, dòng dõi thuần khiết công tác ổn định, làm cơm quét tước một tay ôm đồm, công phu trên giường càng là có thể đi làm hồng bài Ngưu Lang điếm. Điều kiện tốt như thế coi như là GAY cũng tất nhiên là một nóng bỏng tay vạn người mê GAY, làm sao liền một mực coi trọng y? Lâu Duật Đường y tuy rằng tướng mạo nhã nhặn đoan chính, cũng chỉ là trung bình mà thôi, tuyệt đối không có đến mức khiến người ta không phải y không thể.

Vấn đề này y ngày hôm qua hỏi qua Thiệu Vĩnh Côn, nam nhân cợt nhả nói: "Ngươi rất  hợp khẩu vị của ta." Sau đó đem hắn lăn qua lộn lại, mà loại đáp án qua loa như vậy hoàn toàn không có cách nào để Lâu Duật Đường tín phục, nhưng là lại truy hỏi sẽ ra vẻ mình như thể coi trọng hắn. Y không thể làm gì khác hơn là lấy nghi hoặc nuốt xuống, đến khi có một mình lại đem ra nhai lại rồi chậm rãi suy tư.

Lâu Duật Đường không tình nguyện thừa nhận y đã bắt đầu lo được lo mất, vừa nghĩ tới Thiệu Vĩnh Côn đối với mình chấp nhất có điều là nhất thời mới mẻ, ở thời điểm tình cảm mặn nồng đương nhiên sẽ đáp ứng đi tìm Lâu Triển Nhung, nhưng là ai biết sau khi hai người quan hệ lạnh nhạt đi hắn có thể  lật lọng hay không?

Lâu Duật Đường trong miệng có chút chua xót, lồng ngực trống rỗng, rất phiền muộn phát hiện mình thật giống càng ngày càng để ý đối phương, thậm chí vừa nghĩ tới cảnh tượng chia tay trong tương lai trong lòng y liền khó chịu.

Kỳ thực hồ ly giảo hoạt kim cương Vương lão ngũ cũng là người thường xuyên cảm thấy cô quạnh độc thân thôi, trước đây giữa muôn ngàn người tình, cũng không lụy vì ai, không tim không  phổi mười mấy năm, dù có là nữ nhân ôn nhu cũng không thể giữ chân y, hay là ngày xưa phong lưu báo ứng, để y hôm nay rơi vào trong tay Thiệu Vĩnh Côn.

Lần đầu gặp phải đối thủ như vậy, cường hãn, bá đạo, vô liêm sỉ, không đạt mục đích thề không bỏ qua, hơn nữa... Lâu Duật Đường da mặt tỏa nhiệt, tay Thiệu Vĩnh Côn đủ để khơi dậy cuồng dã cùng nhiệt tình trong y, để y không biết làm sao, tuyến phòng ngự hoàn toàn tan tác, tùy ý đối phương bài bố.

Thật giống như một chân bước vào đầm lầy, dần dần mà bị cắn nuốt hầu như không còn.

Này không phải hiện tượng tốt, nhưng là có vài thứ thật sự không cách nào khống chế, người đàn ông kia hung hăng tấn công chiếm đoạt khiến y vô lực chống đối, không thể làm gì khác hơn là mặc cho số phận, càng lún càng sâu.

Càng nghĩ càng cảm giác khó chịu, buồn bực mất tập trung như tiểu cô nương hoài xuân, Lâu Duật Đường vỗ đầu một cái, tự nói chính mình không nên bị họ Thiệu mê tới váng đầu, tìm tới cháu trai mới là việc quan trọng nhất.

Thiệu Vĩnh Côn tuy rằng năng lực thượng đỉnh, ở hai đạo hắc bạch đều có thủ đoạn, nhưng là nhân phẩm của hắn thực sự không thế nào tin cậy, Lâu Duật Đường không muốn đến cuối cùng tiền mất tật mang, thẳng thắn quyết định chính mình tự tìm.

Đối với người đàn ông kia sản sinh ỷ lại cảm không phải là chuyện tốt đẹp gì, dù sao y đã sớm qua tuổi mơ mộng, đầu óc còn rất tỉnh táo,được hưởng thụ thì hưởng thụ, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.

Lâu Duật Đường nghĩ xong ý tưởng, trước tiên đi thử mở cửa, phát hiện quả nhiên bị khóa. Y trở về bên cửa sổ nhìn xuống một cái, không khỏi rụt cổ, run lập cập, từ bỏ ý nghĩ leo bằng ống thoát nước.

Một mặt y không trải qua huấn luyện, thân thủ thực sự không đủ nhanh nhẹn; mặt khác,ở độ cao tầng 16 ngã xuống ngay cả xác đều không được nguyên vẹn, y lại vô cùng nhát gan sợ chết.

Thượng Đế đóng lại một cánh cửa, cũng không lưu lại cái cửa sổ. Lâu Duật Đường ở trong phòng xoay chuyển vài vòng, cầm điện thoại lên gọi cho nhân viên quản lí nhà, hoang đường nói chính mình không cẩn thận đem mình khóa trái lại không tìm được chìa khoá, xin hắn đưa chìa khóa dự bị tới mở cửa.

"Nhưng là... Lâu tiên sinh, Thiệu cảnh sát đã nói ngoại trừ đưa món ăn ở ngoài, bất kì yêu cầu gì của ngài ta cũng không thể đáp ứng." Nhân viên quản lý sợ hãi từ chối. Đối với người đáng thương bị giam lỏng này hắn cũng không thể giúp được gì, Lâu Duật Đường quay về ống nghe điện thoại lườm một cái, đột nhiên kêu một tiếng, run giọng thở gấp nói: "A a, ngực ta đau quá... A... Nhất định là bệnh tim của ta phát tác... thuốc, thuốc ở nơi nào... Cứu mạng..."

"Lâu tiên sinh!" Nhân viên quản lý bị tình hình đột phát doạ hoảng rồi, lập tức đem lời Thiệu Vĩnh Côn dặn ném đến ra đầu, kêu lên: "Xin chờ một chút, ta lập tức đi tới!"

Lâu Duật Đường để điện thoại xuống, cười gian hai tiếng. Sau đó tìm ra cái gậy golf của Thiệu Vĩnh Côn mai phục tại cửa sau, chốc lát sau nhân viên quản lý lòng như lửa đốt mở cửa đi vào, vội la lên: "Lâu tiên sinh? Ngươi có khỏe không? Ta gọi xe cứu thương... A!"

Lâu Duật Đường một cây hạ gục hắn, sau đó đoạt lấy chìa khoá chạy mất dép.

Sau khi lao ra khỏi nhà lớn, y hít một hơi thật sâu tràn ngập mùi hoa cỏ không khí tươi mát, từ trong lồng ngực phát sinh cảm giác hạnh phúc: Mùi vị tự do thật sự là quá mỹ diệu !

Chạy ra lao tù của tên hồ ly kia cả người thoải mái, Lâu Dật Đường bắt đầu tiến hành tìm tòi hành động.

Lâu Duật Đường dự định trước tiên đi bệnh viện mà cháu trai dưỡng thương, nói không chừng Lâu Triển Nhung ném mất hồn chính ở chỗ này, đương nhiên, nếu như may mắn.

Lúc chạy ra đã quên cầm tiền, trên người bây giờ không xu dính túi, y không thể làm gì khác hơn là đi qua bằng hai chân. Cũng may khoảng cách không xa, nếu không thân thể chịu đủ mọi tàn phá của y cũng chịu không nổi.

Lâu Duật Đường đi mười mấy phút, trên mặt đã chảy ra giọt mồ hôi nhỏ, lại xuyên qua một cái hẻm nhỏ, mắt thấy bệnh viện ngay ở phía trước, đột nhiên từ đầu hẻm lao ra mấy cái nam tử, không nói một lời giơ gậy hướng y đánh tới.

"Ai?" Lâu Duật Đường chật vật né được gậy thứ nhất, không cẩn thận phía sau lại trúng một đòn, khiến bước chân y lảo đảo đụng vào trên tường, đau đến trước mắt biến thành màu đen. Chờ màn đen trước mắt tản đi, Lâu Duật Đường định thần nhìn lại, cả kinh nói: "Thiết Tệ, tại sao là ngươi?"

Ngự Phong Đường một trong những hồng côn, tên đầu lĩnh gọi "Thiết Tệ" cư nhiên dẫn người tập kích nhị đương gia y! Bọn họ muốn tạo phản à! ?

Thiết tệ nanh cười một tiếng, vẻ mặt hung ác ách thanh nói: "Lão tử đã sớm nhìn ngươi không hợp mắt, nếu không phải ngươi dụ dỗ đeo bám tên họ Thiệu kia, ngươi có thể sống tới ngày hôm nay sao! ?"

God ! Ngươi đây là thả cái rắm gì! Lâu Duật Đường nổi trận lôi đình, quát lên: "Thiết Tệ, ta bình thường không xử bạc với ngươi, ngươi làm sao lấy ân trả oán! ?"

"Ít nói nhảm!" Thiết Tệ vung tay lên, "Lên cho ta!"

Ba người theo hình chữ phẩm bọc đánh mà đến, gậy cao cao vung lên, tư thế kia rõ ràng là muốn đem y đánh đến chết, Lâu Duật Đường ôm lấy đầu lòng tràn đầy tuyệt vọng, hối hận chính mình không có nghe Thiệu Vĩnh Côn chạy loạn.

Không nghĩ tới Ngự Phong Đường nội đấu đã kịch liệt đến mức độ này, ngay cả thủ hạ bình thường luôn hậu đãi cũng đều vội vàng muốn lấy mạng của y. Giữa lúc Lâu Duật Đường một mặt tuyệt vọng dồn sức đứng dậy, nhận mệnh mà chuẩn bị bị đánh thì, một tiếng e sát với mặt đường sắc lạnh truyền đến, ngay sau đó là âm thanh quyền cước tấn công cùng với vài tiếng kêu rên ngắn ngủi, Lâu Duật Đường còn không phản ứng lại liền bị lôi ra. Y kinh hô một tiếng, ngẩng đầu lên đối diện khuôn mặt hung thần ác sát của Thiệu Vĩnh Côn.

Nam nhân một tay đem y che ở trước người, một khuỷu tay tung ra khiến tên côn đồ cắc ké đụng vào trên tường, lại nhấc chân đá ngã lăn tên cuối cùng cầu xin, sau đó cầm lấy vai Lâu Duật Đường rống to: "Mẹ nó ai cho phép ngươi chạy ra! ?"

Lâu Duật Đường bị chấn động đến mức lỗ tai ong ong, há hốc mồm không thốt ra lời.

Y vốn là cho rằng chết chắc rồi, không nghĩ tới Thiệu Vĩnh Côn như Thiên Hàng Thần Binh, đúng lúc cứu cái mạng nhỏ của y. Đột nhiên thả lỏng kết quả là là dây thanh quản mất tiếng, một chữ cũng chen không ra.

Đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân là bị người đàn ông này dáng vẻ đằng đằng sát khí dọa cho phát sợ ,trong ấn tượng của y Thiệu Vĩnh Côn luôn luôn chỉ ở trên giường thô tục, bình thường còn không nói thô tục qua! 

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch sợ sệt của y, Thiệu Vĩnh Côn lửa giận trong lòng lại bùng lên, mắng: "Đồ vô dụng! Không phải sớm nói cho ngươi bên ngoài không an toàn, ngươi nghĩ ta là nói láo sao? Ta đến chậm một bước đầu ngươi đều nở hoa rồi! Có phải là bình thường dạy dỗ ngươi quá ít, ngươi mới dám làm ra chuyện mâu thuẫn nội bộ này với ta! ?"

Vừa nhắc tới "Giáo huấn" hai chữ, Lâu Duật Đường liền không tự chủ được nghĩ tới lên giường, y có chút sợ hãi mà nhìn Thiệu Vĩnh Côn, trong mắt không tự chủ toát ra mấy phần tội nghiệp, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."

"Xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì! ?" Thiệu Vĩnh Côn hiển nhiên bị tức váng đầu, quát ra danh ngôn thiên cổ sau mới nhớ ra bản thân là cảnh sát. Hắn đè xuống hỏa khí tràn ngập, móc ra điện thoại, lại khôi phục giọng điệu bình tĩnh của cảnh sát hình sự tinh anh cơ trí: "Tiểu Hoàng, lập tức dẫn người lại đây, bắt được mấy tên lưu manh chặn đường cướp giật, khu C3, lặp lại một lần, khu C3, hết."

Sau khi thu lại điện thoại, hắn lôi Lâu Duật Đường đi ra ngoài, y nhìn về phía sau nhìn thấy Thiết Tệ không tiếng động từ trên đất bò dậy, đồng thời móc ra dao găm hướng bọn họ vọt tới, sợ đến y quát to một tiếng: "Vĩnh Côn cẩn thận!"

Thiệu Vĩnh Côn phản ứng so với chớp giật còn nhanh hơn, đem Lâu Duật Đường vơ tới phía sau, lưỡi đao sát qua cánh tay nhỏ của y, Thiệu Vĩnh Côn lông mày đều không động, nhấc chân đá bay Thiết Tệ, tiến lên đoạt lấy chủy thủ của hắn, móc ra còng tay đem người khóa trên lan can.

Thủ hạ của hắn Tiểu Hoàng đã mang theo đại đội nhân mã chạy tới hiện trường, bắt lấy mấy tên côn đồ xiêu xiêu vẹo vẹo dưới đất toàn bộ mang đi, không một tên lọt lưới. Lâu Duật Đường còn không phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc mà nhìn xe cảnh sát tiếng còi đi, mãi đến tận Thiệu Vĩnh Côn tức giận ở trước mặt hắn phất tay một cái, nói: "Tự nhiên đờ ra làm gì? Không nỡ những tên huynh đệ tốt của ngươi kia?"

"Ta... Ta..." Lâu Duật Đường ánh mắt đờ đẫn, ngoác mồm lè lưỡi, đột nhiên thấp kêu một tiếng: "Ngươi bị thương ! ?"

Y vừa nãy cũng không có chú ý đến cảnh phục của Thiệu Vĩnh Côn bị cắt ra một đường, dòng máu đỏ sẫm nhuộm sẫm màu vải vóc.

"Tổn thương da thịt mà thôi." Thiệu Vĩnh Côn vẻ mặt "Ngươi chưa từng va chạm xã hội à" xem thường y, cởi đồng phục, cuốn lên ống tay áo sơmi, Lâu Duật Đường hãi hùng khiếp vía đi tới nhìn, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vết đao không sâu, xác thực chỉ là da thịt bị  thương, thế nhưng vết thương dài bảy, tám cm, vì lẽ đó máu vẫn chảy ra không ít. Y có chút hổ thẹn, giương mắt nhìn mặt Thiệu Vĩnh Côn, nói: 

"Đi... Đi bệnh viện đi..."

"Loại tiểu thương này đi bệnh viện làm gì?" Thiệu Vĩnh Côn khịt mũi coi thường, còn đẩy y một cái: "Lên xe, về nhà tự mình tiêu độc băng bó."

"A? A?" Lâu Duật Đường bị hắn nhét lên xe, vẫn nỗ lực khuyên bảo tên nam nhân cố chấp này, "Bệnh viện là nơi khá an toàn, ngươi tại sao không đi?"

Thiệu Vĩnh Côn ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn y, khởi động xe nói: "Ta chán ghét mùi nước thuốc nơi đó, ngửi thấy sẽ choáng váng đầu."

Lý do này thực sự quá tùy hứng , người đàn ông này xem ra oai hùng kiên cường, làm sao cá tính so với hài tử còn khó dây vào hơn? Lâu Duật Đường nhức đầu không thôi, thỏa hiệp thở dài nói: "Vậy ta lái xe có được hay không?"

Cái tên này máu còn không ngừng lại đây! Nghĩ tới những giọt máu này là vì ai mà chảy, Lâu Duật Đường trong lòng như đánh đổ bình gia vị, đắng cay ngọt bùi mặn, tư vị gì cũng có, tâm tư lại loạn thành đoàn.

"Không được." Thiệu Vĩnh Côn thẳng thắn dứt khoát, không nể mặt mũi từ chối hảo ý của y, "Ta sẽ không đem tay lái giao cho gia hỏa kích động như ngươi."

Lâu Duật Đường thậm cảm giác mất mặt, nhưng là dù sao phạm sai lầm chính là y, tự biết đuối lý không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng, dọc theo đường đi rắm cũng không dám thả một cái.

Bởi trên đường nảy sinh biến cố, kế hoạch tới bệnh  viện tìm người của y bị ép chết non. Trong thời gian rất ngắn y phải chịu quá nhiều xung kích, hơn nữa Thiệu Vĩnh Côn bị thương, để trong đầu Lâu Duật Đường cũng lại không chứa nổi những chuyện khác. Tạm thời lấy sự tình cháu trai  quăng đến sau đầu, về nhà lấy ra hòm thuốc, cẩn thận từng li từng tí một vì cánh tay Thiệu Vĩnh Côn mà tiêu độc băng bó.

Trong quá trình nam nhân không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi mặt y, nhìn đến Lâu Duật Đường cả người sợ hãi, đầu cũng không dám nhấc, hoàn toàn không thể khó chịu. Y lấy băng gạc cố định lại, ấp úng nói: "Cái kia... Ngày hôm nay xin lỗi ..."

"Xin lỗi phải có thành ý." Thiệu Vĩnh Côn trong mắt loé ra một vệt ý cười, hỏa khí biến mất dần, cố ý làm khó dễ y: "Một lần nữa đến."

Lâu Duật Đường không dám nhìn thẳng mắt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao ngươi biết ta chạy đến đó?"

Thiệu Vĩnh Côn lạnh lùng nói một tiếng: "Thời điểm nhân viên quản lí gọi xe cứu thương có báo cho ta, ta không thể làm gì khác hơn là lập tức từ sở cảnh sát chạy về, không nghĩ tới nửa đường nhìn thấy ngươi bị người ta vây đánh."

Đây thực sự là một đời sỉ nhục của y, lại bị họ Thiệu nhìn thấy nội chiến trong tổ chức. Lâu Duật Đường mất hết thể diện, biểu hiện có chút âm u, nỗi lòng bốc lên trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Thiệu Vĩnh Côn nhìn ra tâm tư của y, dùng tay không bị thương sờ tóc của y, ôn nhu nói: "Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, ngươi liền không cần tiếp tục chấp nhất với những tên xấu xa kia, tai vạ đến ai người đó tránh, muốn cắn ngược lại ngươi một cái là điều bình thường, ngươi còn giảng nghĩa khí huynh đệ với bọn hắn? Nhị đương gia hắc đạo sao có thể ngây thơ như vậy?"

Lâu Duật Đường bị mắng đến không cách nào cãi lại, một mặt phiền muộn  thấp giọng nói: "Ta không ngốc như vậy, chẳng qua là cảm thấy... Thế sự vô thường, có chút phiền muộn..."

Thiệu Vĩnh Côn đối với điệu thán xuân thu thương tâm vô hạn của y vô tình cười nhạo: "Ngu ngốc, ta đã sớm nói ngươi sai ở quản quá nhiều. Lại không năng lực gì, chỉ bằng mấy trò khôn vặt cùng quan hệ thân thích mà bò lên trên địa vị cao, có mấy người phục ngươi? Xương lại cứng, không biết cong đuôi làm người, Lâu Triển Nhung khi đó còn bảo vệ được ngươi, hiện tại hắn mất tích , không ai mượn cơ hội sinh sự mới là lạ! Họ Đường, không cần lành sẹo đã quên đau , sai lầm tương tự ngươi dám phạm lần thứ hai, ta liền mang ngươi đi thay não heo."

Lâu Duật Đường sống đến lớn như bây giờ, vẫn là lần đầu bị mắng khó nghe như vậy, hơn nữa y còn không thể phản bác được lời nào, chỉ có thể oan ức oán giận: "Họ Thiệu, ngươi không cần nói quá đáng như vậy."

Y thật hối hận chính mình nhất thời không cẩn thận như ngựa mất móng trước, không chỉ có thiếu nợ tên kia ân tình, còn bị hắn túm được điểm yếu liền mang ra trào phúng, giáo huấn đến y không đất dung thân.

Thiệu Vĩnh Côn nhìn y mang sắc mặt âm tình bất định, biết nếu tiếp tục mắng y nhất định phát điên, liền thở dài nhẹ nhàng đem y ôm đến trước người, thấp giọng nói: "Sau này đừng lỗ mãng như vậy, ngươi không biết ta lo lắng thế nào đâu."

Lâu Duật Đường không tiền đồ đỏ mặt, lén lút liếc mắt nhìn hắn, rầm rì hỏi: "Ngươi sao phải lo lắng? Ta cùng ngươi chỉ là pháo hữu mà thôi."

"Ngu ngốc." Thiệu Vĩnh Côn trong ánh mắt biểu lộ một chút cưng chiều, âm thanh ôn nhu đến say lòng người, lại mắng một câu: "Ngu ngốc."

Bị mắng ngu ngốc còn cảm thấy mừng thầm, y thật là không có thuốc cứu, Lâu Duật Đường tựa ở trong ngực nam nhân tim đập nhanh hơn, muốn hỏi hắn đến tột cùng coi chính mình là cái gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống. Cảnh cáo chính mình phải giữ được bình tĩnh, đừng lộ ra bất kỳ kẽ hở gì, bằng không chỉ nước bị người này ăn đến xương cốt không chừa.

Thân thể không thể khống chế đã đủ khiến y ảo não , Lâu Duật Đường không muốn ngay cả chân tâm cũng toàn bộ bị luân hãm.

"Đúng rồi, " Thiệu Vĩnh Côn tức giận nói: "Ngày mai ta mang ngươi xuống nói với nhân viên quản lí một tiếng xin lỗi, thuận tiện bồi thường người ta tiền thuốc thang."

Lâu Duật Đường chột dạ đáp một tiếng, hỏi: "Hắn vẫn tốt chứ?"

"Não chấn động nhẹ, không phải vấn đề lớn lao gì." Thiệu Vĩnh Côn lườm hắn một cái, nói: "Người ta lòng tốt giúp ngươi gọi xe cứu thương, ngươi nhưng đem người ta đánh ngất, tên đáng thương kia mà biết xe cứu thương phải chở chính hắn đi, khẳng định mặc ngươi kêu rên đến chết cũng sẽ không quan tâm ngươi."

Phí lời, lang diễn không như vậy sao được, y mới sẽ không làm việc không sáng tạo như vậy, tới tới lui lui. Lâu Duật Đường cười gượng hai tiếng, sờ sờ cánh tay hắn thượng băng gạc, biểu hiện có chút sầu lo - nói: "Đổi dược thời điểm hay là đi bệnh viện xem một chút đi? Chính mình làm lại nói không chắc chắn lưu vết sẹo."

"Có vết sẹo khá là có nam nhân vị, các ngươi hỗn hắc đạo không phải mỗi người trên người đều có ba cái vết sẹo sao?" Thiệu Vĩnh Côn không đứng đắn - lái chơi cười, bàn tay tiến vào hắn trong quần áo sờ loạn, "Trên người ngươi thật giống không có? Đến để ta kiểm tra một chút."

"Tiên sư nó, hiện tại là ban ngày!" Lâu Duật Đường nắm lấy hắn mặn trư tay, giẫy giụa nghĩ (muốn;nhớ) từ trên ghế sa lông đứng dậy.

Thiệu Vĩnh Côn một mặt không có ý tốt - cười, ở hắn cái mông thượng bấm một cái, nói: "Ta hồi sở cảnh sát , buổi tối đem mình rửa sạch sẽ chờ, ta sẽ cẩn thận mà trừng phạt ngươi."

Lâu Duật Đường run lập cập, có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, mạnh miệng nói: "Tới thì tới, ai sợ ai?"

Thiệu Vĩnh Côn kéo hắn đứng dậy, cúi đầu hôn hắn, như là vội vã xác nhận sự tồn tại của hắn, cuồng nhiệt - nuốt hết hắn môi lưỡi, thân đến Lâu Duật Đường môi sưng đỏ phát đau, không thở nổi mới thả ra hắn."Ta đi làm , không cần quá nhớ nhung ta."

Lâu Duật Đường không thèm để ý cái này tự yêu mình cuồng, cùng tới cửa lại hỏi một lần: "Ngươi thật sự không đi bệnh viện?"

Bất kể nói thế nào Thiệu Vĩnh Côn đều là chính mình mà bị thương, hắn có một tí tẹo như thế nghĩa vụ giúp đỡ vết thương khỏi hẳn, tốt nhất không cần lưu vết sẹo, bằng không chẳng phải là bất cứ lúc nào nhắc nhở chính mình nợ qua này chết sợi ân tình?

"Không đi." Thiệu Vĩnh Côn như chặt đinh chém sắt - từ chối, ở trước mặt hắn đóng cửa phòng.

Lâu Duật Đường "Sách" một tiếng, ngồi trở lại trên ghế salông xem ti vi, mãn đầu sắp xếp chính là Thiệu Vĩnh Côn thương, trong lúc nhất thời không có thâm nhập suy nghĩ: Hắn tại sao kiên quyết như vậy - không chịu đi bệnh viện?

Là không muốn xem bác sĩ? Vẫn là không muốn ở nơi đó gặp phải người nào? Chán ghét mùi nước thuốc lý do này gượng ép muốn chết, một đâm liền phá. Không ai sẽ tin tưởng cái này thần kinh so với cột điện còn thô cảnh sát hình sự tiên sinh sẽ đối với mùi nước thuốc mẫn cảm như vậy tinh tế, chỉ là Lâu Duật Đường tâm thần không yên, căn bản không nghĩ tới cái kia một tầng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro