Chương 2-3: Ám hương phù động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã đứng trên đỉnh Hoa Sơn.

Bầu trời màu xanh biếc, một vài đám mây lững lờ bay qua, vách đá cao vạn trượng, mây mù dày đặc dần dần tản mát, gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, như mộng như ảo. Tiểu Jisoo ngây ngất trong cảnh đẹp, còn Jin lại bất giác thất thần vì những sợi tóc đang bay bay của nàng.

"Còn bao lâu nữa thì ngươi mới lặn?" Tiểu Jisoo chỉ vào mặt trời, hét lớn hỏi.

"Khoảng mấy canh giờ nữa, ngươi nhẫn nại một chút đi!" Y thay mặt trời không biết nói chuyện trả lời câu chất vấn của nàng.

"Được."

Y nhìn thấy nàng ngồi trên vách đá dựng đứng, đôi chân trần trắng mịn khẽ huơ huơ trong mây mù, mới phát hiện ra tiểu yêu tinh này từ trước đến nay không mang giày, chiếc váy dài trùm lên đôi chân thon dài, trắng nõn, mịn màng mà cân xứng.

Thời khắc này, y bắt đầu có chút tán thành những ràng buộc lễ giáo đối với nữ nhân ở chốn phàm trần. Tiểu Jisoo ăn mặc như thế này, đối với một thần tiên tu thân dưỡng tính, vô dục vô cầu là y thì chẳng nói làm gì, nhưng đối với những kẻ phàm phu tục tử thì e là hậu quả khó lường.

Tiểu Jisoo quay đầu, thấy y đang đứng cách xa mình cả "mười vạn tám nghìn dặm", liền vẫy tay với y, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình. "Nào, lại đây ngồi đi!"

"Không được, ta sợ sẽ ngã xuống mất." Y lắc đầu, không phải sợ rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà là sợ rơi vào cạm bẫy.

"Đúng là đồ nhát gan!" Sau khi nàng không hề nể nang chê bai y thì lại hỏi: "Bình thường ngươi hay làm gì? Không phải ngày ngày ở đây ngắm mặt trời lặn đấy chứ?"

"Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng để làm, chỉ đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng đánh cờ với một kẻ nghiện cờ, rồi thì nói chuyện phiếm mà thôi."

"Đánh cờ?"

"Đúng vậy, ngươi biết đánh cờ không?"

"Biết chứ. Ta đánh cờ giỏi lắm đấy."

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, Jin không khỏi hào hứng. "Vậy chúng ta so tài một ván đi!"

Sau khi Jin phất tay một cái, từ một mỏm đá sắc nhọn liền biến thành một cái bàn bằng phẳng và hai cái ghế đá, trên bàn còn có một bàn cờ.

"Ngồi đi!" Y ngồi xuống một chiếc ghế đá, lịch sự chìa tay mời Tiểu Jisoo ngồi.

"Được thôi!" Chỉ sau chớp mắt, Tiểu Jisoo đã vọt tới, cầm lấy quân cờ trắng, quan sát hồi lâu rồi mới đặt xuống một ô vuông ở giữa bàn cờ, rồi còn như không hài lòng lắm với độ to nhỏ của ô vuông mà đưa tay xoa xoa hàng lông mày cong cong, mềm mại.

"Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đợi đối thủ đi trước, quan sát tình hình rồi mới đi nước cờ của mình." Y cười khổ nhìn quân cờ trắng ở giữa bàn cờ, một suy nghĩ muốn so ta vừa xuất hiện trong đầu lập tức bị quét sạch.

Tiểu Jisoo thoáng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, có chút bất mãn thu lại quân cờ vừa đặt xuống.

"Nhìn cho rõ nhé!" Y đặt quân cờ đang cầm trong tay xuống nơi giao nhau của ô vuông ở góc bàn cờ, mỉm cười nhìn Tiểu Jisoo đang bối rối, nói: "Mời!"

Trên đỉnh núi đầy mây khói lượn lờ, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời, ngay cả cây tùng trăm năm tuổi cũng bị tiếng cười thu hút, không kìm được lén nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

"Này, sao ngươi lại cầm quân cờ của ta đi?" Nữ tử kinh ngạc hỏi.

"Quân này của ngươi bị quân ta bao vây rồi nên ta được mang đi, chẳng phải ngươi biết sao?"

"Cái đó đơn giản mà, ta đã nói rồi còn gì!"

...

"Đến lượt ta rồi, sao ngươi vẫn còn đi?" Nam tử không hiểu hỏi.

"Ngươi toàn chiếm mất vị trí của ta... Ngươi đi ít hơn một nước không được à?"

"Ngươi nói thế mà cũng được sao?"

"Ôi trời, đừng có keo kiệt như thế chứ!"

"Thôi được rồi, ngươi đi tiếp đi!"

...

"Đến lượt ngươi rồi, ngươi lại ngồi ngây ra đấy làm gì thế?" Nữ nhân sau khi dọn xong mấy quân cờ thì oán hận gọi đối thủ đang thất thần.

"Đến lượt ta rồi à? Ngươi không nói thì làm sao ta biết khi nào mới đến lượt ta đi?"

"Được rồi, được rồi, khi nào đến lượt ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Này, cờ của ta đâu rồi?"

"Ta ăn hết rồi."

"Chuyện từ khi nào thế?"

"Thì từ lúc ngươi ngồi ngây ngốc ra đó."

"Vậy thì ta còn đi cái gì nữa. Ta nhận thua."

"Sao ngươi lại nhận thua sớm vậy! Xem ra tài đánh cờ của ngươi cũng chẳng ra làm sao. Nào, chơi tiếp một ván."

Từ ngày được ngắm cảnh đẹp trên đỉnh Hoa Sơn đó, Tiểu Jisoo trở nên mê mẩn cảnh mặt trời lặn, mỗi ngày đều kiên trì chờ đợi thời khắc tia nắng cuối cùng biến mất khỏi thế gian.

Ánh tịch dương cuối ngày xuyên qua làn mây trắng nhuốm một màu đỏ thẫm xuống khắp trời đất vạn vật, thậm chí nhuốm đỏ cả con suối nhỏ bên cạnh nàng và cả quần áo mềm mại trên người nàng nữa.

"Đẹp quá!" Nàng cảm thán với ánh tịch dương xán lạn cuối cùng.

Mặc dù cảnh mặt trời lặn ở đây không thể sánh với ánh tịch dương màu đỏ máu trên đỉnh Hoa Sơn cao vạn trượng, những áng mây trắng giữa trời chiều cũng không phản chiếu ánh mặt trời tạo thành những màu sắc lấp lánh như trên đỉnh Hoa Sơn... nhưng mỗi ngày nàng chỉ cần được thưởng thức như thế này đã là mãn nguyện lắm rồi. Sự khác biệt một trời một vực đó không có cách nào để hóa giải, chỉ cần trong ký ức vẫn còn có thời khắc đẹp đẽ đó thì nàng đã không còn gì nuối tiếc.

Đáng tiếc, khi nàng đang chìm đắm trong cảnh chiều hôm, không biết từ lúc nào Ma Vương đã đứng trước mặt nàng, nói lớn: "Có gì đẹp đâu mà nàng lại nhìn say sưa như vậy?"

Tiểu Jisoo cố gắng bỏ qua tướng mạo không thể khen nổi của Ma Vương để tập trung nhìn bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ở phía sau lưng hắn.

"Tốt xấu gì ta cũng là Ma Vương, sao nàng lại không thể nể mặt ta một chút nhỉ?" Ma Vương vẫn không tự biết mình oán trách.

"Ta không tính toán so đo với ngươi vì đã làm hỏng cảnh đẹp này, ngài còn chưa mãn nguyện sao?" Cuối cùng Tiểu Jisoo cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu kháng nghị chuyện mình bị đối xử không công bằng, không thể diệt vong trong trầm mặc thì hãy bùng nổ trong trầm mặc vậy.

"Ta anh tuấn bất phàm, cường tráng uy vũ như thế này mà lại phá hỏng cảnh đẹp sao?"

"Ta xin ngài tự soi xuống suối nhìn lại mình xem rồi hãy tự khoa trương có được không?"

Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, tên Jin kia từ sáng đến tối tự nhận mình như thế nàng còn có thể chấp nhận được, chí ít người ta còn có chút vốn liếng để tự cho mình là bất phàm, chứ người đang đứng trước mặt nàng đây đã có lỗi với ma giới lắm rồi, còn không biết xấu hổ tự coi mình là anh tuấn siêu phàm.

Ngày hôm nay thế là đã bị cái miệng như chậu máu của hắn nuốt mất rồi, nàng cũng không thể tiếp tục nghĩ một đường nói một nẻo nữa.

Ma Vương nghiêm túc nhìn tướng mạo mình in bóng dưới suối, thấy hắn tự tán thưởng dáng vẻ của mình thì nàng biết hắn thực sự không có quan niệm thẩm mỹ đúng đắn.

"Chẳng phải trước đây nàng nói ta rất anh tuấn bất phàm sao?"

"Nói gì thì nói ngài cũng là Vương, ta có thể nói ngài vô cùng xấu xí được sao?"

Ma Vương cười cợt nắm tay nàng, biểu cảm như hận vì hiểu nhau quá muộn, nói: "Nàng nói sớm một chút thì có phải tốt không, ta cho rằng nàng thích nên mới duy trì dáng vẻ này. Nàng nói xem, nàng thích dáng vẻ như thế nào, ta sẽ biến thành như vậy."

"Ngài có thể biến sao?" Tiểu Jisoo kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, ôi trời ơi, sao nàng lại không ngờ đến điều này cơ chứ!

"Đúng vậy, nàng muốn ta biến thành dáng vẻ như thế nào?"

Nàng một tay chống má, vừa say sưa thưởng thức ánh tịch dương vừa thản nhiên nói: "Một đôi mắt luôn mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh dương ngày xuân, môi mỏng lúc nào cũng phải hơi cong lên, khi không cười cũng giống như đang mỉm cười, mặt hơi trắng, à không không, hay là hơi đỏ thì tốt hơn thì trông sẽ không lạnh lùng, gương mặt hơi góc cạnh, trong đó vẫn mang theo sự dịu dàng, mái tóc dài màu đen buộc cao gọn gàng, trông..."

Khi nàng hòi tỉnh lại từ trong ảo mộng thì lập tức bị người ở trước mặt dọa cho nhảy dựng lên.

"Ngươi là ai?"

"Ta ư? Ta là Ma Vương mà."

"Sao ngài lại biến thành dáng vẻ như thế này?"

"Ta biến theo lời nàng nói."

Tiểu Jisoo nghe thấy vậy thì nghiêm túc nhìn Ma Vương ở trước mặt nàng. Gương mặt không béo không gầy, vô cùng cân xứng, đôi mắt cũng đủ sáng, chỉ là không giống như ánh dương ngày xuân mà có chút giống mặt trời giữa trưa mùa hạ, xem ra quan niệm của Ma Vương về bốn mùa không được rõ ràng cho lắm, về đôi môi thì cũng có thể coi là chấp nhận được, sắc mặt thì đúng là hồng nhuận, có chút giống quả táo chín.

Nhìn chỉnh thể, mặc dù còn thiếu một chút mùi vị nhưng cảm giác đúng là có chút giống, đủ để coi là anh tuấn bất phàm.

"Nàng mãn nguyện không?"

"Cũng được."

Khi nàng nhìn thấy Ma Vương cười, khóe môi y khẽ nhếch lên, không còn là một chậu máu đầy vẻ khoa trương nữa thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng khẽ lung lay một chút, nghĩ kĩ lại thì thấy có lẽ số phận nàng trong tương lai cũng không đến nỗi bi thương như tưởng tượng. Chí ít nàng có thể cả ngày đối mặt với gương mặt khiến nàng có chút hứng thú này.

"Vậy lần này nàng đã có thể đồng ý làm Bát phu nhân của ta chưa?"

Lại nữa rồi, Tiểu Jisoo xoa xoa cái đầu đau đớn như sắp bị nổ tung, thầm nghĩ: Đến khi nào pháp lực của hắn cao thâm đến mức có thể đổi được cái đầu ngu ngốc này thì tốt biết bao!

"Đợi đến khi ta thích ứng được với gương mặt này của ngài." Nàng thực sự muốn thích nghi với khuôn mặt có nét giống nhưng cách tư duy lại hoàn toàn không giống này.

"Vậy hãy để ta hôn nàng một cái trước." Nói xong, gương mặt mang theo ý cười mê hồn của hắn đã sáp đến, trong lúc Tiểu ioo còn đang thất thần thì hắn đã nhanh chóng hôn lên gò má ửng hồng của nàng một cái.

"Thơm quá!" Ma Vương không biết xấu hổ tuyên bố với thiên hạ, sau đó nụ cười mỉm treo bên khóe môi liền biến mất không còn dấu vết.

"Ngài..." Tiểu Jisoo móc khăn tay ra lau nước miếng còn dính trên gương mặt. Sao nàng vừa mới thất thần một cái đã bị hôn rồi, có khi bay ngày tới đều sẽ mơ thấy ác mộng. Đáng hận hơn là nàng không khỏi nghĩ đến nụ cười của Ma Vương khi nãy, khóe môi cong lên một cách thản nhiên, ưu nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro