Chương 2: Ám hương phù động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dami mang một thân bị đốt cháy bỏng về đến ma vực, khi được dìu đi vào thánh điện, cái miệng như chậu máu của Ma Vương há to hơn cả những lần trước. Không phải vì hắn không có định lực, tả hữu hộ pháp của hắn đều có nghìn năm công lực, đặc biệt là Tả hộ pháp Dami am hiểu nhất là đánh úp trong bóng đêm, đã đi theo hắn mấy trăm năm nay, dù yêu ma quỷ quái lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng khiến y bị thương.

"Ngươi làm sao lại bị thương?" Ma Vương đợi vị Hoàng tử là động chủ của một trăm lẻ tám động lui ra rồi mới hỏi thăm Dami.

"Vương, là nam nhân đó." Hắn cố gắng kiềm chế cơn đau nhức để có thể đứng vững.

"Là người đã ở cùng Tiểu Jisoo?"

"Vâng. Pháp lực của hắn rất cao, có thể sinh ra chân hỏa cực nóng." Nếu để người khác biết chuyện người đã làm hắn bị thương từ đầu đến cuối chẳng thèm động một ngón tay thì e là bộ mặt già nghìn năm này chẳng có chỗ mà giấu.

"Hắn dám làm người của ta bị thương, rõ ràng là không để Ma Vương ta vào trong mắt." Tiếng gào thét của Ma Vương khiến cả thánh điện bị rung lắc, dọa cho đám hộ vệ đứng canh ngoài cửa sợ hãi, phải ôm đầu đi tìm chỗ trốn. Quả nhiên, bọn họ đã thành công khi tránh được trận rung lắc tiếp theo do Ma Vương đập bàn gây ra.

"Vương, hắn tuyệt đối không phải người bình thường, vì thuộc hạ nhìn thấy trên người hắn có một thứ rất đặc biệt." Dami thấp giọng nói.

"Thứ gì?"

"Hạo nhiên chính khí."

Bốn chữ này giống như ma chú, khiến cho Ma Vương đang tức giận đùng đùng, nộ khí ngút trời đột nhiên biến thành pho tượng, phải rất lâu sau hắn mới lấy lại được hồn phách. "Ý ngươi là... hắn có thể đã tu thành chính quả?"

"Cho dù đắc đạo hay chưa thì lửa chính là vật thánh, mà hắn lại có thể nắm trong tay như thường thì tuyệt đối không đơn giản. Vương, không phải thuộc ha vô năng, nhưng thuộc hạ nghĩ rằng: người không phạm ta, ta không phạm người."

Ma Vương trầm mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: "Phái người đi điều tra cho rõ ràng, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

"Vâng."

Sau khi Dami đã lui xuống, bàn tay của Ma Vương mới bắt đầu run rẩy.

Từ khi thống trị ma giới đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hồn phách của mình bị sợ hãi như thế này.

Từ trước đến giờ, bóng đêm của Dami luôn có thể bao phủ lên tất cả, hắn chính là thanh kiếm sắc bén nhất của ma giới. Vậy mà kẻ có thân phận bí ẩn kia lại dám tiếp cận nữ nhân của hắn, tiếp cận thanh kiếm lợi hại nhất của hắn và tỏ rõ là đang thị uy với hắn.

"Không! Không chỉ là ta, mà là cả ma giới này." Hắn quay người nhìn bức tranh vẽ con thú lớn ở đằng sau, trầm ngâm. "Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Ngươi nói không sai, ma giới vẫn không tránh khỏi một kiếp nạn."

Giữa đêm khuya tịch mịch, vắng vẻ.

Ánh trăng chiếu xuống một thi thể đã nhanh chóng khô quắt, nhưng tròng mắt lồi lên trên gương mặt vẫn trợn trừng đầy vẻ sợ hãi. Cái chết và linh hồn bị tiêu tan vẫn không thể xóa đi sự hoảng hốt và kinh sợ của y. Vậy trong tích tắc cuối cùng, y đã có cảm giác gì?

Tiểu Jisoo rón ra rón rén đi đến bên Tiểu Pumy vừa mới hút hồn phách của người ta xong, đang tập trung luyện công, nói lớn: "Trả mạng cho ta!"

"Á!" Tiểu Pumy bị dọa cho nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy nàng liền giận dữ nói: "Tiểu Jisoo chết tiệt, muốn dọa chết ta phải không!"

"Ai bảo tỷ hại chết vô số người!" Jisoo lén liếc nhìn thi thể làm người ta sởn tóc gáy ở phía không xa, không khỏi rùng mình một cái.

Thời khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì nam nhân này không phải do nàng hại chết, nếu không sớm muộn gì nàng cũng bị ác mộng giày vò thôi.

"Dạo này muội lại làm gì thế?"

Nàng vừa nghĩ đến thứ pháp thuật có thể sinh lửa kia thì không kìm được niềm vui trong lòng. "Tiểu Pumy, muội gặp được cứu tinh rồi, thấy muội may mắn không?"

"Muội lại điên rồi à?" Tiểu Pumy không thèm để ý đến nàng, bước qua cái thi thể đang trừng mắt với nàng ra phía cửa động.

"Thật đấy, là nam nhân trăm năm khó gặp đó, y rất lợi hại, phải có ít nhất tám trăm năm công lực..."

"Tám trăm năm, thế có lợi hại bằng Ma Vương không?"

"Ta không biết."

"Y đồng ý giúp muội chưa?" Lúc hỏi nàng, Tiểu Pumy còn chẳng thèm quay đầu lại, rõ ràng cực kỳ coi thường sự ngây thơ của nàng."Chưa."

"Vậy muội vui mừng cái nỗi gì? Ta thật không hiểu nổi muội ngu ngốc hay lạc quan nữa!"

"Con người y rất tốt, chắc chắn sẽ giúp ta, nếu không đánh lại thì bọn ta có thể liên thủ."

Cuối cùng Tiểu Pumy cũng quay người lại, thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ khuyên nhủ: "Muội giúp ư? Có muội giúp, y chết nhanh hơn đấy. Ta nói này Tiểu Jisoo, muội vẫn nên đối mặt với hiện thực thì hơn."

Hiện thực?

Tiểu Jisoo ngây ngốc nhìn bầu trời tối đen, nàng không ngu ngốc, nàng đương nhiên biết rõ cái gì là hiện thực, cái gì là số phận. Trong tương lai không xa, nàng chắc chắn sẽ phải bước lên tấm thảm còn đỏ hơn cả máu tươi kia để đi vào ma vực đáng sợ và u ám, nàng tự biết nàng không có đường chạy trốn.

Vậy thì, khi tất cả đã không thể thay đổi được, lựa chọn duy nhất của nàng là không nghĩ đến tương lai đáng sợ đó nữa, mà sẽ tận hưởng mỗi ngày được tự do tự tại, có thể làm được gì thì nàng sẽ cố gắng thử làm.

Những ngày vui vẻ vốn đã không nhiều nên nàng nhất định phải cười thật tươi.

Cứ nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nở nụ cười thật vui vẻ.

Nếu thế gian không có ánh dương, thì chí ít cũng có những ngôi sao khác.

Tiểu Pumy không kìm được cắt đứt nụ cười ngây ngốc của nàng. "Được rồi, đừng có vui mừng quá sớm. Ta hỏi muội, người tốt đó bây giờ đang ở đâu?"

"Hứ! Thôi chết rồi! Ta quên hỏi. Nhưng không sao, ngày mai ta sẽ lên đường đi tìm y." Nàng nghĩ lại, không đúng, chưa biết chừng y còn đi nhanh hơn nàng nữa. Ôi chao, nàng đánh vào đầu mình một cái thật đau, sao lại có thể quên hỏi chuyện này cơ chứ!

Qua mấy ngày khổ sở suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Pumy cũng nghĩ ra một cách hay mà nàng tự cho là độc nhất vô nhị.

Nàng đắp một đống lá vàng với cành khô thật to rồi đốt lửa. Sau đó, hai tay chống má, ngồi bên cạnh đống lửa kiên nhẫn chờ đợi...

Giữa mùa thu, khắp nơi đều là cỏ khô, gió lớn nổi lên, chỉ sau nháy mắt, cả rừng cây đã dần dần biến thành biển lửa. Kết quả này rõ ràng không phải là ý muốn ban đầu của kẻ đầu sỏ, vì khi nàng nhìn thấy bốn phía đầy chim bay thú chạy thì mới nghĩ đến việc mình vẫn đang ngây ngốc đứng trong biển lửa.

"Cứu tôi với! Mau dập lửa!" Giọng nói thê lương của nàng cuối cùng cũng được cất lên từ cái miệng mà sau nửa ngày không khép lại nổi kia.

Kêu cứu quả nhiên có tác dụng, một quầng sáng chói lóa bỗng xuất hiện. Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ ánh hào quang đó thì một đôi tay đã nhấc bổng nàng lên, đưa nàng đến một nơi cách ngọn lửa khá xa. Cuối cùng, trận hỏa hoạn giống như dòng nước, nhanh chóng chảy đến chỗ ánh sáng vàng.

Đến tận khi khu rừng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, ánh hào quang mới hóa thành người mà nàng vẫn luôn muốn gặp.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Jin kinh ngạc hỏi.

"Ta muốn tìm ngươi mà! Ta nghĩ ngươi là hỏa yêu, dùng lửa nhât định có thể gọi ngươi đến. Không ngờ lại có thể khiến ngươi đến thật." Mặc dù cách của nàng có chút vấn đề nhưng sự thật chứng minh rằng đầu óc nàng cũng rất thông minh.

"Ồ, ta còn cho rằng ngươi cảm thấy sống đủ rồi, định dẫn theo những sinh linh trong khu rừng này cùng xuống hoàng tuyền." Nhìn những loài động vật nhỏ vẫn chưa hoàn hồn đang chạy quanh bốn phía để tìm chỗ trú thân an toàn, y chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi tìm một hòn đá vẫn chưa bị thiêu cháy đen rồi ngồi xuống.

Tiểu Jisoo lập tức sán lại gần chỗ ngồi của y. "Ngươi đã chạy đi đâu vậy? Ta đã đi qua đi lại con đường này mấy lần rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là có chuyện rồi, ta muốn ngươi đưa ta đi cùng."

"Đưa ngươi đi?" Jin nghe thấy Tiểu Jisoo nói vậy thì trợn mắt há miệng, hồi lâu mới định thần lại. "Ngươi... muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể trốn Ma Vương là được."

Jin gật đầu rồi rơi vào trầm tư, cảm giác như đã hiểu được những câu chữ mà nàng dễ dàng thốt ra, lại giống như đang suy nghĩ về ý kiến của nàng.

"Có được không?"

"Không được." Y kiên định trả lời, "Ở chốn phàm trần có biết bao nữ nhân vì một vị hoàng đế đã có ba nghìn giai nhân chốn hậu cung mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, ngươi được làm Bát phu nhân của Ma Vương ở ma giới là một điều cực kỳ may mắn rồi."

"May mắn?" Lòng nàng đột nhiên vô cùng đau đớn như bị lửa đốt, không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy lời nói mát của y vẫn chưa đủ "mát".

"Ngươi không giúp ta thì thôi, hà tất phải chơi trò ném đá xuống giếng như vậy?"

"Vậy ngươi cho rằng ngươi muốn một nam nhân như thế nào?"

"Thực ra yêu cầu của ta rất thấp. Về tướng mạo thì ta không có yêu cầu gì, miễn cưỡng nhìn được là được rồi." Nàng nghịch ngợm chớp mắt mấy cái rồi cười, nói tiếp: "Chỉ cần giống ngươi thì cũng tạm chấp nhận."

"Tạm chấp nhận?"

Tiểu Jisoo thấy y bị đả kích đến nỗi mặt mày nhăn nhó thì mọi nỗi phiền muộn trong lòng đều tan biến như mây khói.

Ai bảo y không những không đồng cảm với số phận long đong, lận đận của một tiểu hồ ly, mà còn chế nhạo việc nàng phải thành thân với lão yêu quái là một chuyện may mắn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng tiểu nữ tử thì không đợi được lâu như vậy.

Hơn nữa, đả kích loài yêu quái tự coi mình là phi phàm cũng được coi là một chiến công đấy nhỉ!

Nghĩ đến những điều này, nàng không nhịn được cười, nói: "Đúng vậy, nhưng tính tình nhất định phải dịu dàng, lương thiện, biết thông cảm với người khác chứ tuyệt đối đừng có giống ngươi, lúc nào cũng tự coi mình hơn người, lại còn lạnh lùng vô tình."

Sắc mặt y quả nhiên càng u ám hơn. "Xin ngươi mỗi khi nhắc đến người trong lòng thì đừng có công kích ta có được không hả?"

"Hi hi! Ta cứ thích nói thẳng nói thật như thế đấy, không giống một số người trong lời nói cũng phải ngấm ngầm hại người, ném đá giấu tay, chỉ tốt ở bề ngoài." Tiểu Jisoo càng mắng càng vui, hóa ra mắng người khác lại sảng khoái như thế này. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao rất nhiều nữ tử phàm trần cứ thích đứng chống nạnh, mắng chửi cả mấy canh giờ vẫn chưa thôi.

Nhưng dường như đối phương không phối hợp với nàng, phản ứng của y hoàn toàn không giống như nàng dự liệu, không những không tức giận mà còn cười. "Nhưng đáng tiếc là, hồ ly tinh như ngươi, ta cũng không chấp nhận nổi."

Nghe thấy câu này, nàng đột nhiên có ảo giác bị y đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Không biết là cảm giác gì, dường như là rất tức giận, nhưng lại không hẳn là tức giận, tóm lại là nàng cảm thấy trong lồng ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức không thở nổi.

Nàng phải cố gắng hít sâu rất nhiều lần để kìm xuống cơn đau đớn trong tim nhưng không làm được, cuối cùng liền đứng dậy, nói lớn: "Ai cần ngươi chấp nhận ta, ai thèm ngươi chấp nhận? Xì, pháp lực cao cường thì ghê gớm lắm đấy? Ta nói cho ngươi biết, người phàm còn đáng yêu hơn ngươi gấp nghìn lần, vạn lần, ít ra bọn họ còn có máu, có thịt, có tình có nghĩa, đâu có giống đồ máu lạnh nhà ngươi! Hừ, ngươi cho rằng ta cần ngươi chấp nhận ta ư? Ta vốn không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Nói xong, nàng không cho y có cơ hội phản bác đã lập tức chạy vào rừng cây.

Lần này, cuối cùng nàng không còn nhìn ngắm bóng lưng y rời đi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro