Chương 4: Hoa Tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói dứt lời nàng nhìn hắn ánh mắt tràn đầy hận thù xen lẫn tiếc nuối cùng yêu thương, nàng... gục đầu xuống mắt nhắm nghiền, bình yên như đang ngủ. Hắn nghe nàng từng lời nàng chất vấn như vạn kiếm xuyên tim.

Nàng mang thai ư?

Tại sao bây giờ nàng mới nói?

Là hắn đã hại chết con của hắn ư?

Là hắn hại người hắn yêu mười lăm năm lâm bệnh chết tâm ư?

Hắn điên cuồng lao đến bên nàng. Cởi trói hai tay đang treo trên cộc gỗ ra bế nàng đến Thái Y Viện.

Ngự Y nói nàng mang thai đã được bốn tuần.

Ngự Y nói đòn roi quá dã man khiến nàng không chịu nổi mà xảy thai.

Ngự Y nói nàng trúng tâm bệnh mất đi tri giác.

Ngự Y nói nàng đã qua đời một khắc trước do độc trong roi phát tán.

Hắn điên cuồng chạy vào nơi nàng đang nằm, thân thể đã dần dần chuyển lạnh. Cơ thể đầy vết thương, mười đầu ngón tay đã bị kẹp nát. Trông rất thê lương, hắn ôm nàng vào lòng nước trong mắt trào ra, thì ra hắn cũng biết khóc, cũng biết đau lòng.

"Tiểu Thuần, ta sai rồi, ta biết nàng bị oan rồi."

Hắn sờ lên vết thương của nàng, hôn lên trán nàng.

"Có phải là rất đau không?"

"Nàng ngồi dậy đi, ta xoa thuốc cho nàng, rất nhanh sẽ lành lại."

"Nàng đừng ngủ nữa, ngủ nữa sẽ thành heo đấy, nàng phải thức dậy để ta xoa thuốc vết thương mới mau khỏi chứ."

"Nàng dậy trách ta đi, mắng ta đi, mắng ta là tên cẩu hoàng đế đi. Chỉ cần nàng thức dậy ta sẽ cùng nàng sống như đôi phu thê bình thường, ta không cần giang sơn này nữa. Có được không? Nàng im lặng là đồng ý rồi đấy nhé. Đồng ý rồi thì mau tỉnh dậy để ta đưa nàng đi."

"Nàng không tỉnh dậy ta sẽ hận nàng suốt đời, ta... ta sẽ hận ta... nàng có thể hay không tỉnh dậy nhìn ta đi..."

Nước mắt hắn rơi ngày một nhiều, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.

"Nàng xem nàng hư chưa kìa, doạ ta một tí thôi thì mau tỉnh dậy đi chứ, ta sợ rồi này, cho nên nàng tỉnh dậy đi. Tiểu Thuần ta sợ rồi, ta rất sợ, nàng mau tỉnh dậy mắng ta đi, đánh ta đi. Tim ta đau lắm rồi, nàng dậy ôm ta đi nàng ôm rồi sẽ không đau nữa. Nàng dậy đi, dậy đánh cờ với ta, dậy nấu ăn cùng ta rồi giúp ta phê tấu chương nữa. Nếu mỏi vai thì ta xoa bóp cho có được không?"

"Ngủ mãi cũng không tốt đâu nàng mau tỉnh dậy đi, nàng đùa lần này chẳng vui chút nào cả, Tiểu Thuần nếu hận ta thì phải tỉnh dậy để phạt ta chứ, nàng cứ ngủ như thế thì làm sao trách phạt ta được."

Hắn ôm thi thể nàng, hồi tưởng về lúc nhỏ, lúc cùng nhau trồng hoa Đào, lúc củng nhau nguyện thề, lúc xoa bóp cho nàng phê tấu chương, lúc cùng nàng chơi cờ, lúc cùng nàng nấu ăn, mọi thứ cứ quay đi quay lại trong đầu hắn khiến hắn qúa đau khổ mà ngất đi trên cơ thể nàng.

...

La Dung Triều, năm 66.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng si tình ôm thi thể Hoàng Hậu đến lúc thối rửa vẫn chưa buông.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng cho trồng lại cây hoa Đào bên hồ của Ngự Hoa Viên.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng ngày nào cũng ôm một cái hủ, mà trò chuyện suốt ngày.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng một mình sống hết quãng đời còn lại không chịu lập phi.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thương do quá đau buồn lâm bệnh đã băng hà năm La Dung thứ 56.

---------------

Nàng từng nói nàng nguyền rủa ta, cả đời này vĩnh viễn không có được hạnh phúc? Đúng vậy, mất đi nàng ta mất cả hạnh phúc.

Hoa đẹp, hoa thơm, hoa vẫn tàn.
Người hứa, người thề, người cũng quên.

Hoàn.

...

Cuối cùng cũng hoàn 😂😂 vote vote cho ta đi 😘

Đôi lời mình muốn nói: Đây là tác phẩm thứ hai của mình sau "Nguyệt Cầm Tĩnh Mịch" là lúc mình vừa sa chân vào ngôn tình năm 2015, dựa theo cảm hứng mà viết lên khó tránh khỏi có sai sót. Câu từ không ổn định, sai chính tả hay khô khan. Mong các bạn bỏ qua, vì là tác phẩm lúc "trẻ trâu" nên để làm kĩ niệm mình sẽ không sửa lại bất cứ chi tiết nào ạ. Cảm ơn các bạn đã đọc ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro