Ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai yếu tim thì miễn đọc....
__________

Từ Tàng thư các, Han Wang Ho cùng Lee Sang Hyeok dạo bước về Chính điện. Phong cảnh hữu tình tựa như tranh, Hoàng cung xa hoa nhưng cổ kính, không mang lại cảm giác choáng ngợp, từng lát gạch được lát cực kì tỉ mỉ qua bàn tay của các nghệ nhân tiền triều, những bức tường phủ sơn sắc xảo.

Han Wang Ho liếc nhìn người bên cạnh.

Sao quá đỗi khác biệt, Lee Sang Hyeok ở nơi này không tàn bạo cũng chẳng hành hạ em, hắn dịu dàng với em từng chút một, mang một dáng vẻ mà bấy lâu nay em đã hằng ao ước. Nếu thật sự đây là mơ, em chỉ cầu mong mãi mãi ở bên Lee Sang Hyeok, mãi mãi nhận được sự yêu thương của hắn.

Han Wang Ho thở nhẹ, ngộ nhỡ đây chỉ là một mặt của hắn thôi thì sao, dù gì cũng vừa mới xuyên đến, em chưa rõ Lee Sang Hyeok của nơi này là kẻ thế nào, mưa dầm thấm lâu, thật tâm không thể phán trước điều gì.

Hôm nay trời có vẻ se lạnh.
Hoàng hôn dần dần buông xuống khắp Vương triều Đỏ, ánh sáng dịu nhẹ, sưởi ấm tâm hồn.
Chim chóc bay về tổ, những tiếng kêu gọi của bầy chim vang vọng khắp trời.

Han Wang Ho đang dùng thiện, Lee Sang Hyeok sau khi đưa em về điện thì nhanh chóng rời đi, em muốn níu kéo hắn nhưng chính sự quan trọng, không thể bỏ lỡ, em chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận...

Han Wang Ho lưu luyến sự dịu dàng của Lee Sang Hyeok.

Trên bàn gỗ đều là sơn hào hải vị chỉ có Trung điện nương nương mới được dùng, Han Wang Ho thiết nghĩ nếu ăn quá nhiều lần trong năm thì sẽ có thành cọng cải xanh không...Bởi món nào cũng có rau, mà em lại không thích rau cho lắm....

- Nương nương, hôm nay ngự trù phòng nấu không hợp khẩu vị người hửm?

Han Wang Ho buông đũa, lắc đầu, lại thở dài.
Có lẽ đến tận bây giờ em mới dùng cơm được yên ổn như thực tại...

Nhưng cũng không hẳn....

Màn đêm buông xuống, trăng treo lên đỉnh trời, hôm nay khuyết một nửa nhưng vẫn đẹp huyền ảo...

Han Wang Ho ngán ngẫm ngồi giữa điện, không giấu nổi sự buồn chán của bản thân, lần đầu tiên sau mấy mươi năm sống chung với Lee Sang Hyeok, hôm nay em mới lấy được một ngày an lành, ngày trước bị hành hạ bán sống bán chết, đầu óc của em chỉ quẩn quanh cái chết bản thân và cho đến khi được toại nguyện. Tự bao giờ cuộc sống của Han Wang Ho lại đen tối như thế...

Em chống cằm, tay nâng cọ lên, thiết nghĩ họa một bức Nguyệt cảnh cũng không tồi tệ. Trăng hôm nay cũng quá chiều lòng người....

Những nét vẽ mềm mại trông như những cánh hoa, Han Wang Ho khắc lên giấy từng đường nét mảnh mai thanh tú của một chàng thiếu niên vận bạch y đứng dưới ánh trăng ngà, nét mực thực đến mức khó tin khiến lòng người say đắm.

Han Wang Ho hăng say đến mức không nhận ra đằng sau đang có người nhìn em. Chính là Lee Sang Hyeok.

Nhưng ánh mắt của hắn giáng vào em thật đáng sợ, Lee Sang Hyeok nhìn vào bức họa em đang chấm mực tô điểm, lòng nổi lên cơn ghen tức.

Thiếu niên vận bạch y ? Há chẳng phải Choi Hyeon Joon sao? - Hình bộ thượng thư hay còn được biết đến là thanh mai trúc mã của Trung điện Han?

Lee Sang Hyeok có bao giờ mặc y phục màu trắng đâu, lục tung cả cái Hoàng cung này lên thì cũng chỉ có Hình bộ quan là kẻ thường hay dùng y phục màu trắng nhất mà thôi. Vốn đã gả cho hắn nhưng lòng Han Wang Ho vẫn còn nhớ nhung tên họ Choi kia, Lee Sang Hyeok vấy lên một luồn sát khí đáng sợ như thể hóa thành một kẻ khác. Hắn nắm chặt tay, cau mày, lòng như đổ lửa.

Đến lúc Han Wang Ho hoàn thành bức họa mới phát giác sự có mặt của phu quân.

Em nở một nụ cười hồn nhiên chưa từng thấy, lộ sự tinh nghịch chấp chứa bấy lâu nay kìm nén, nhanh chân tiến về phía Sang Hyeok.

- Bệ hạ, người đến rồi, xem này, em---

Không để Han Wang Ho nói hết câu, Lee Sang Hyeok đã xông đến nắm trọn lấy vòng eo của em, siết chặt, kéo hai tay Han Wang Ho qua đầu, rút dây áo của em để trói lại.

Toàn bộ hành động đều rất thô bạo, Han Wang Ho run sợ, bao nỗi ám ảnh ấy lại dồn về...

Em bị hắn ép sát vào tường, không tài nào trốn thoát được, càng không đủ sức lực để phản kháng.

- Bê--bệ hạ....

- Hay cho Trung điện, em không thể xem ta là phu quân của mình à?

Lee Sang Hyeok điên cuồng dùng tay bóp chặt cằm của Han Wang Ho, em đau đến mức khóc, muốn van xin nhưng ánh mắt của Lee Sang Hyeok quá đáng sợ, không đủ can đảm đối đầu...

- Trung điện, em ghét ta đến vậy sao? Phải rồi, người em yêu là hắn còn ta chỉ là trò đùa cho em chiêm ngưỡng thôi nhỉ?

Han Wang Ho vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy Lee Sang Hyeok càng đáng sợ hơn, em không hiểu, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lee Sang Hyeok đang nói gì vậy, điều này khiến em thật sự mông lung...

Hắn nói em ghét hắn? Hắn còn nói em chỉ xem hắn là trò đùa? Em có gan lớn tận đó à?
Hai tay Han Wang Ho run run, bàn tay đã lạnh cóng từ lâu.
Quần áo em cũng xộc xệch vì mất dây thắt lưng cố định, thân hình em nhỏ nhắn nhưng mỏng manh trông rất xót lòng.

- Em vẫn còn thương nhớ người đó đúng không, đáng khen nhỉ, vậy thì đừng trách trẫm không thương xót!

Hắn vác em lên vai, sau đó không nương tình quăng em lên giường.

Chiếc giường không quá khô cứng nhưng lại mang đến cho Han Wang Ho cảm giác đau, bởi đau trong lòng.

Lee Sang Hyeok nói như vậy là có ý gì? Nhớ nhung ai cơ ?

Người đó ?

Bệ hạ bây giờ với bệ hạ khi sáng thật sự quá khác biệt, tựa như hai người khác nhau.
Hắn cuồng bạo càn quét khắp người em, thoáng chốc đặt môi hắn lên môi em một cách cuồn nhiệt.

Nhưng nó giống hệt như giết em thì hơn, hắn từ từ nâng niu chiếc môi nhỏ phía dưới, tay phải cởi trệ y phục của em, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.

Quả là tuyệt sắc mĩ nhân.

Nhưng hắn và Han Wang Ho không thể kết hợp nhịp nhàng với nhau được.

Chỉ vừa mới một lúc, Han Wang Ho đã không còn chút hơi tàn. Em ngọ nguậy cầu cứu, nhưng Lee Sang Hyeok không để tâm, tay còn lại xé toạt áo của em quăng khỏi giường. Han Wang Ho lúc này mới ngộ nhận ra rồi, rõ là do em ảo tưởng, do từ trước đến giờ bản thân đã thiếu thốn tình cảm nên chỉ khi Lee Sang Hyeok dịu dàng với em một chút thì đã cảm động trước sự ân cần đó....

Trông em thật có đáng thương không ?

Lee Sang Hyeok chơi đùa với môi em đủ chán, hắn cúi xuống lấp liếm cổ em, để lại những vết đỏ ngầu, làm Wang Ho có chút khó chịu uốn người, càng lúc Lee Sang Hyeok càng cảm thấy người phía dưới thật thú vị.

- Han Wang Ho....đừng có ngọ nguậy như vậy, nghe lời đi, thân thể của em thành thật hơn em nhiều đấy!

- T-thả ra ...

Trong màn đêm huyền ảo, nơi Hoàng cung thâm sâu, căn phòng với hai con người đang quấn quýt với nhau, gió đông se lạnh, nhưng bên trong thật ấm áp...
_
_
_
_
_
_
_

Han Wang Ho bất động trên giường, trên gương mặt không còn động chút sức sống.

Thì ra tất cả chỉ là do em ảo giác, hoàn toàn chỉ là mơ tưởng chứ thật chất Lee Sang Hyeok vẫn vậy, hắn vẫn là kẻ tàn bạo với em, vẫn là tên cuồng hành hạ thân xác của em không chút nhượng từ.

Khắp người Han Wang Ho giờ đây y đúc như lúc chưa trọng sinh, đâu đâu cũng chằng chịt những vết bầm tím rất xót xa, đau lắm, nhưng em chẳng đau về thể xác đâu, em đau về tâm hồn.

Lòng Han Wang Ho như chết đi, héo mòn, như đã không còn bất kì sự hiện diện nào của sức sống...

Tại sao chứ?
Em cứ ngỡ đến phương này, Lee Sang Hyeok sẽ không tàn nhẫn với em, bởi hành động khi sáng tinh mơ kia vốn quá đỗi dịu dàng cơ mà?

Đến tận giờ Han Wang Ho mới hiểu, rõ là em thiếu vắng tình yêu, nên dù chỉ là một cử chỉ yêu thương của Lee Sang Hyeok cũng làm tâm em xiêu lòng.
Han Wang Ho vẫn nằm yên trên giường, đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn làm em không còn chút sức lực để động đậy.

Em muốn sống, nhưng bây giờ Lee Sang Hyeok quá đáng sợ.

Han Wang Ho thiết nghĩ, Lee Sang Hyeok của ban ngày và về đêm có đôi chúc khác biệt.
Kể cả những tỳ nữ thân cận hầu hạ cũng từng bàn tán như thế.

Chẳng lẽ hắn bị đa nhân cách à?

Có tiếng động lớn, Lee Sang Hyeok lại về rồi.

Hình như hắn say rượu, Han Wang Ho rùng mình, ngày trước Lee Sang Hyeok cũng nghiện rượu và hành hạ em thảm thương, chẳng lẽ đến tận không gian mới rồi mà tâm tính hắn vẫn như thế chẳng chuyển đổi sao? Thật đúng với lời truyền của cổ nhân khi xưa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Han Wang Ho nép sâu vào trong góc giường, cố gắng không lộ vẻ sự sợ hãi của bản thân

Lee Sang Hyeok loạng choạng bước vào trong, hắn từ từ vén màn, trước mặt hắn, Han Wang Ho chả khác gì một cái xác không hồn cả.

- Mĩ nhân, đến đây!
Lee Sang Hyeok nhìn Han Wang Ho, hắn ngồi bệch xuống bục, tay vẫn còn cầm chai rượu, ngón tay kia ngoách ngoách về hướng người đang nằm thoi thóp trên giường.

Nhưng Han Wang Ho thì còn sức để lết đi sao, lúc nãy trước khi tìm đến rượu, Lee Sang Hyeok hắn đánh em không thương xót, còn nhẫn tâm dùng mảnh thủy tinh vỡ dưới nền cứa mạnh vào cổ tay em, đến giờ máu đã đông nhưng vết thương vẫn chưa được xử lí. Chẳng những thế, hắn suýt còn phơi thân em ra ngoài hiên cửa nữa kìa, không nhờ Thượng Quan Hình Bộ Choi Hyeon Joon thì chắc em đã chết cóng ngoài trời băng giá kia lâu rồi.
Han Wang Ho bây giờ đến chút hơi tàn còn không thể thở trọn vẹn.

Lee Sang Hyeok hắn say, tất nhiên hắn sẽ không biết bản thân đang làm gì, đợi mãi chẳng thấy lời hồi đáp từ em, hắn cáu gắt khó chịu, ngồi phất dậy, quăng bình rượu đang uống dở xuống nền, tiếng động vang rầm rộ, Han Wang Ho cảm nhận được sự nguy hiểm sắp sửa đổ bộ lên người mình, em chỉ biết co rút trong màn chăn, dưới thân thể chỉ khoác lên mình một mảnh vải nhạt nhòa...

- Dám cãi lời ta, em chán sống rồi sao?

Hắn một tay kéo em ngồi phất dậy, ép vào đầu giường, Han Wang Ho nhẹ tênh, không có sức phản kháng. Giờ chỉ biết chịu trận, được rồi, nếu lần này Lee Sang Hyeok giết em cũng được, giải thoát một thể cho xong.

Nhưng không!
Hắn lại đặt lên môi em nụ hôn chứa đầy sự dục vọng của bản thân, càng vào sâu càng bạo dạng, không dừng lại ở đó, hắn còn mò mẫn lấy dây áo của em, kéo xoạt ra, thân hình mảnh khảnh phía trên lộ ra tất
Hắn điên cuồng hành hạ trong như kẻ mất trí. Và Han Wang Ho vẫn nín lặng.

Nhưng em không thể để bản thân bị tên này biến thành búp bê tình ái được, thân xác là của em cơ mà, không ai được quyền phá hoại chúng.
Hắn lướt đầu môi lên cổ Han Wang Ho, đặt lên những vết yêu thương.

Han Wang Ho đấu tranh tư tưởng, nếu vùng vẫy, có khi hắn sẽ tha cho em chăng, không, Lee Sang Hyeok là ai chứ, hắn sẽ không bao giờ chịu khoang nhượng dễ dàng đâu, nhưng cứ gọng kìm vậy mãi, Han Wang Ho thật sự rất khó chịu.

- B-bỏ ra!

Em yếu ớt dùng chút tàn lực của mình, cố gắng động đậy, đẩy tên này ra khỏi thân xác của bản thân.

Bấy nhiêu đó mà làm khó được hắn sao, không hề.

Lee Sang Hyeok vẫn tiếp tục, nhưng tàn bạo hơn.

Như tức nước vỡ bờ, Han Wang Ho hét lớn, nước mắt nước mũi đầm đìa.

- Lee Sang Hyeok, tên bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi, ta có chết cũng chôn ngươi theo cùng!

Vừa dứt câu, đế vương thu móng vuốt của mình, ngưng ngay lập tức hành động của mình, nhìn người phía dưới.

Ừ, em run rẩy.
Lee Sang Hyeok nhếch mép.

Han Wang Ho là người duy nhất làm Lee Sang Hyeok - bậc quân vương tai tiếng cấm dục giờ đây lại chìm trong ái tình.

Em cảm nhận rõ sự điên của Lee Sang Hyeok.
Hắn kéo áo Han Wang Ho lên, thắt lại dây áo, thầm vào tai em:

- Hả? Nói lại xem, người đầu tiên dám gào tên ta?

Điên thật rồi.
_________________

Diễn biến, tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào xin mời các bạn đón xem trong chương kế tiếp.

-- Spoil chương mới: @hideonbush3275

Cảm ơn vì đã đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro