Hoa hồng trắng hoa hồng đỏ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốc Bảo còn phải đi, đi tới cửa thì tình cờ gặp bà già dẫn Tuệ Anh về, Đốc Bảo lấy kẹo cao su trong túi đưa cho Tuệ Anh, Lý cười nói: “Cảm ơn Nhị thúc, nói đi.” Cảm ơn!

    Tuệ Anh quay lại, Đốc Bảo cười nói: “Yo! Xấu hổ quá!” Tuệ Anh kéo váy lụa của bộ đồ ngoại quốc che mặt, để lộ quần đùi bên trong, Lý vội nói: “A, a, điều này thực sự đáng xấu hổ!

    “Tuệ Anh cầm kẹo, vẫn lấy váy che đầu, cười chạy ra ngoài. Chấn Bảo ngồi xa xa nhìn con gái, đôi bàn tay và đôi chân bé nhỏ vàng khè, gầy gò đang nhảy múa.

    Không có đứa trẻ nào như vậy mà anh lại gọi con từ hư không, Chấn Bảo lên lầu lau mặt cho con, còn Li bật radio ở tầng dưới để nghe tin tức, Chấn Bảo cho rằng điều đó có lợi và cũng là nền giáo dục thời hiện đại. Thứ nhất, học vài từ tiếng phổ thông sẽ rất tốt, anh không biết Lý nghe đài mà chỉ muốn nghe giọng nói của mọi người.

    Chấn Bảo Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, trúc đào nở ngoài sân, sáo ngoài đường vẫn thổi, giọng khàn khàn của một người đàn bà thấp kém.

    Sáo không hay, tiếng hơi đứt quãng, hơi chói tai Đó là một buổi chiều xuân đẹp trời, Chấn Bảo nhìn thế giới mình tạo ra mà không thể phá hủy được.

    Tòa nhà yên tĩnh tràn ngập ánh nắng, có một người đàn ông đang nói chuyện trên đài ở tầng dưới, anh ta cứ nói mãi không dứt.

    Chấn Bảo Kể từ khi lấy nhau, anh luôn cảm thấy mọi người ở thế giới bên ngoài, bắt đầu từ mẹ anh, đều nên vỗ vai khen thưởng anh.

    Giống như mẹ anh, người biết chi tiết sự hy sinh của anh, ngay cả những người không biết chi tiết, anh cảm thấy họ nợ anh một chút tôn trọng và một chút đền bù dịu dàng.

    Mọi người thường nói tốt về anh ấy vì điều này, nhưng anh ấy luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ nên đặc biệt nỗ lực để làm thêm những điều tốt đẹp, và những điều tốt đẹp này luôn gắn bó với anh ấy mà không cần đợi người khác yêu cầu. .

    Ông đã trả hết nợ cho em trai Đốc Bảo, cưới anh, lập gia đình cho anh, ngoài ra còn có một người em gái đang gặp khó khăn, vì cô mà anh đặc biệt nhiệt tình chăm sóc những người độc thân hoặc góa bụa. bạn bè và tìm việc làm cho họ, quyên tiền ở mọi nơi.

    Sau bao khó khăn, anh đã giới thiệu em gái mình về dạy ở một trường học trong nội địa, vì nghe nói các giáo viên nam ở đó đều là sinh viên mới ra trường và chưa lập gia đình.

    Nhưng em gái anh không chịu nổi, hợp đồng nửa năm cũng chưa xong nên mất bình tĩnh, quay về Thượng Hải, sau đó mẹ anh thấy thương con gái và trách Chấn Bảo quá đáng. liều lĩnh.

    Li đứng ngoài nhìn, rất tức giận, mỗi khi gặp ai cũng phàn nàn, tuy nhiên Li hiếm khi gặp người, vì ở nhà Chấn Bảo không có bà nội trợ sôi nổi và hào phóng nên cô thà chi thêm hai đô la khi chiêu đãi, đãi khách. bên ngoài Bạn bè mang về nhà.

hȯtȓuyëņ。cøm
    Hiếm có người bạn nào đến với anh, lại không có Chấn Bảo bên cạnh, Li luôn đối xử cẩn thận với mọi người, coi người khác như chính mình và nói về Chấn Bảo với họ: “Chấn Bảo khổ từ điểm này——Hãy đối xử với người khác với sự chân thành, nhưng chính mình lại đau khổ!

    Than ôi, Trương tiên sinh, em có nghĩ rằng trên đời này điều đó là không thể không!Ngay cả em trai và em gái của anh ấy cũng vô ơn, đừng gọi họ là bạn, khi họ cần thì họ sẽ tìm đến bạn – không ai trong số họ là bạn đâu như thế này!

    Trong mắt tôi đã nhìn thấy rất nhiều, Chấn Bảo vẫn bướng bỉnh lần nào cũng phải chịu thiệt, trên đời này người tốt không làm được!

    Trương tiên sinh, cậu có nghĩ thế không?” Bạn tôi cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ bị đưa vào nhóm vô ơn, trong lòng nguội lạnh.

    Bạn bè của Chấn Bảo đều không thích Li, dù cô xinh đẹp đoan trang, là vợ của người bạn lý tưởng nhất, có thể làm nền cho cánh đàn ông bàn tán.

    Li không có bạn gái, bởi vì cô không so sánh mình với người khác, cô vẫn không cảm thấy địa vị của mình trong gia đình thấp.

    Chấn Bảo cũng không khuyến khích cô tiếp xúc với những người vợ bình thường, anh hiểu cô không biết như vậy, đặt cô vào một hoàn cảnh tương đối mới sẽ bộc lộ khuyết điểm của cô một cách vô ích và gây ra nhiều tranh chấp vô ích.

    Cô kể cho mọi người nghe anh đã đau khổ như thế nào, anh đã tha thứ cho cô, phụ nữ luôn hẹp hòi, cô chỉ bảo vệ anh, không sẵn lòng để anh phải chịu oan ức một chút.

    Nhưng sau đó cô cũng nói như vậy với bà cụ, anh không khỏi mất bình tĩnh mà can thiệp, một lần khác, anh nghe cô phàn nàn với Tuệ Anh tám tuổi, nhưng cậu không lên tiếng. và sớm gửi Tuệ Anh đến sống ở trường. .

    Vì vậy, ngôi nhà càng trở nên yên tĩnh hơn, Li bị táo bón và ngồi trong phòng tắm hàng giờ mỗi ngày - chỉ vào thời điểm đó cô mới có thể chính đáng không làm gì, nói chuyện hay suy nghĩ, và thời gian còn lại cô không nói hay suy nghĩ. Nhưng trong lòng cô luôn có chút bồn chồn, đi lại vô ích, chỉ ở trong phòng tắm trong ngày cô đã ổn định và bén rễ.

    Cô nhìn xuống cái bụng trắng như tuyết của mình, một mảng trắng, lúc phồng lên, lúc xẹp xuống, hình dáng rốn cũng thay đổi, lúc thì là đôi mắt của tượng đá Hy Lạp ngọt ngào vô cảm, lúc thì là một cái nhô ra. chói mắt, đôi khi Thời gian là đôi mắt của thần phật, trong mắt mang theo nụ cười nham hiểm, nhưng rất đáng yêu, khóe mắt cong cong, vết chân chim hiện rõ.

    Chấn Bảo đưa Li đi khám, mua thuốc cho cô theo lời qc trên báo, sau này anh cảm thấy cô không mấy nhiệt tình, như thể cô bằng lòng giữ lấy căn bệnh này và tự mình cầm cự.

    Anh cũng không quan tâm, có một lần anh thay mặt nhà máy đãi khách ăn trưa, đó là ngày của Hoàng Mai, trước khi rời văn phòng trời đã mưa.

    Anh thuê xe về nhà lấy áo mưa, đêm không khỏi nghĩ về quá khứ, lúc anh ở nhà Kiều Nhị, hôm đó trời mưa vào lúc hai giờ, thời tiết thay đổi nên anh vội vã quay lại lấy áo khoác. Đó là một ngày đáng nhớ.

    Tôi xuống xe bước vào cổng, xung quanh là nỗi buồn thoang thoảng của ký ức, tôi bước vào thì thấy áo mưa không còn trên móc.

    Tim anh đập thình thịch, như thể đồ vật của mười năm trước lại sống lại, anh bước vào phòng khách, tim vẫn đập thình thịch, anh có một loại cảm giác kỳ lạ về vận mệnh.

(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com)
    Anh đặt tay lên nắm đấm cửa phòng khách, mở cửa ra, Lý đang ở trong phòng khách, phía bên kia ghế sofa là một thợ may đang đứng.

    Mọi thứ đều quen thuộc, Chấn Bảo buông tim ra, không hiểu sao lại đột ngột khơi dậy, anh cảm thấy hồi hộp, không vì lý do gì khác, chắc là do hai người còn lại trong phòng đang hồi hộp.

    Li hỏi: “Anh có ăn tối ở nhà không?” Chấn Bảo nói: “Không, tôi chỉ về lấy áo mưa thôi.” Anh nhìn túi của thợ may trên ghế, không có cái nào bị ướt, trời đã mưa nhiều hơn. hơn một Đó là giờ.

    Người thợ may cũng không mang giày bao ngoài, người thợ may cho anh ta thấy anh ta có vẻ choáng váng nên đi tới, từ trong túi lấy ra một cây thước để đo Li.

    Li làm điệu bộ nhàn nhạt với Chấn Bảo: “Áo mưa treo ở lối đi bếp để phơi trong bóng râm.” Cô ấy nhìn như định đẩy người thợ may ra để lấy áo mưa, nhưng rốt cuộc lại không nhúc nhích. đứng đó được anh đo.

    Chấn Bảo biết rất rõ rằng sau khi quan hệ tình dục với phụ nữ, khi chạm vào cơ thể cô ấy trước mặt mọi người, vẻ ngoài hoàn toàn khác, vô cùng rõ ràng.

    Chấn Bảo nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi môi to trắng nõn của Yu mím chặt vào cửa kính, thổi không khí, bên ngoài lạnh lẽo bối rối nhưng bên trong lại đóng chặt cá nhân.

    Bản thân Chấn Bảo cũng xa cách, nhìn cặp đôi ngoại tình thiếu kinh nghiệm này, anh không còn hiểu nổi: “Sao có thể ở bên một người như vậy?

    “Người thợ may này tuy còn trẻ nhưng đã hơi khom lưng, sắc mặt tái nhợt và vàng vọt, sau đầu có vài vết vảy, trông giống như một người thợ may.

    Chấn Bảo đi lấy áo mưa mặc vào, cài cúc kín đáo rồi quay lại phòng khách, người thợ may đã không còn ở đó nữa.

    Chấn Bảo nói với Li: "Tôi không chắc lát nữa sẽ về, cậu không cần đợi tôi ăn tối đâu." Li tiến tới đồng ý, có vẻ hơi bối rối, tay cô không có chỗ nào cả. đặt tay lên và cô ấy háo hức muốn làm điều gì đó nên mở tay ra để lấy chiếc radio.

    Lại đến lúc phát bản tin tiếng Quan Thoại, trong phòng lại tràn ngập giọng nói của một người đàn ông khác, Chấn Bảo cảm thấy không cần phải nói nên quay người đi ra ngoài, cài cúc suốt chặng đường.

    Không biết tại sao lại có nhiều nút như vậy, cửa phòng khách mở rộng, có thể nghe thấy một người đàn ông ngay thẳng sáng sủa đang nói chuyện trên radio, tất cả đều là lý do của anh ta.

    Chấn Bảo nghĩ: “Mình đối xử tốt với cô ấy! Mình không yêu cô ấy, nhưng mình không liên quan gì đến cô ấy cả.

    Tôi đối xử với cô ấy cũng không tệ, là đồ hèn hạ, có lẽ cô ấy cũng biết mình quá tệ, nhất định phải tìm người thấp kém hơn cô ấy để an ủi mình.

    Nhưng tôi đã đối xử với cô ấy rất tốt, rất tốt—" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro