Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trên một chiếc ghế cắt tóc. Lưng
anh thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước. Haneul ngồi trên một cái ghế đẩu đối diện anh, đem giá vẽ điều chỉnh tới vị trí thấp nhất rồi kẹp giấy phác thảo lên.

Bắt đầu định hình. Cô vươn tay cầm bút chì ra để đo khoảng cách giữa các điểm trên khuôn mặt của Jungkook, mỗi tỷ lệ đều được cô ghi nhớ trong đầu.

Khuôn mặt của anh cực kỳ thâm thúy. Hai hàng lông mày dày rậm xuôi theo đôi mắt, chỗ từ xương lông mày đến hốc mắt giao nhau tạo ra một đường ranh giới sáng tối rõ ràng.

Kiểu ngũ quan như vậy cực kì ăn ảnh.

Một chiếc đèn nhỏ không đủ chiếu sáng cả một không gian rộng rãi. Haneul tỉ mỉ quan sát Jungkook dưới ánh đèn, ở hướng ngược lại Jungkook cũng đang nhìn vào cô.

Cô so với lần đầu tiên gặp mặt thì ấn tượng vẫn như vậy. Thân hình gầy yếu, mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cặp kính dày trên sống mũi như muốn đè lên cả người cô.

Làn da Haneul trắng nõn gần như là trong suốt, là loại mà đứng ở dưới nắng sẽ làm người khác chói mắt. Jungkook đoán rằng cơ thể cô rất yếu ớt vì đôi môi của cô không có một chút huyết sắc. Nếu mà nói có cái gì khác biệt so với lần đầu tiên gặp mặt, thì đó là mái tóc dài đã được cắt ngắn theo kiểu học sinh nhẹ nhàng khoan khoái, làm mất đi sự ảm đạm trên người cô.

Trong không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bút vẽ sột soạt trên mặt giấy cùng với mùi thức ăn trong không khí vẫn chưa bay đi hết.

Haneul bình thường ăn rất ít, nhưng không hiểu vì sao bây giờ cô lại có chút đói bụng.Bút pháp của cô được luyện mà thành, nên tốc độ vẽ rất nhanh.Hai tiếng sau đã hoàn thành xong bức tranh, cô vẽ rất chân thật và miêu tả cực kỳ chi tiết.

Haneul bỏ bút xuống, nói với Jungkook: "Xong rồi, anh lại đây xem đi."
Jungkook đứng dậy, vừa vươn vai, bẻ cổ vừa đi đến sau lưng cô để ngắm
tranh. Anh không có trình độ nghệ thuật gì nên đương nhiên sẽ không nhìn ra các nét vẽ tỉ mì, tinh xảo có trên bức tranh. Vì thế sau khi nhìn chăm chú nửa ngày, anh chỉ nói:

"Đẹp lắm."

Haneul hỏi: "Đây là đang khen em hay anh tự khen bản thân vậy?"

"Em."

Haneul mỉm cười. Jungkook dời ánh mắt từ giá vẽ lên trên khuôn mặt cô, suy nghĩ nói: "Vậy là tôi phải mời em thêm một bữa nữa?"

"Không cần." Ánh mắt Haneul đầy ý cười, tiếp tục nói: "Nhưng anh có thể cân nhắc làm người mẫu khỏa thân cho em một lần, như thế thì có lẽ em sẽ vẽ tốt hơn." Jungkook ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh và trầm mặc, phảng phất như
đang suy nghĩ điều gì.

Anh vẫn chưa quên những gì cô nói ngày hôm đó, là phải cởi hết toàn bộ. Ý tứ của câu nói này là gì, người trưởng thành đều có thể hiểu được.
Haneul bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của anh. Jungkook mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Em đến tìm tôi nhiều lần như vậy chỉ vì điều này?"
Haneul thản nhiên nghênh đón tầm mắt của anh:

"Ừm."

Haneul không hiểu nhiều về đàn ông nhưng từ trong ánh mắt của Tiêu
Hàn, như truyền tới cô một thông điệp gì đó khiến cô sinh ra một loại dũng khí chưa bao giờ có.

Cô bước chậm về phía trước, tiến lại gần anh.

Đứng ngay trước mặt của anh, áo của cô cọ sát lên người anh.

"Anh cảm thấy em thế nào?" Haneul ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng hỏi.

Lúc hỏi câu này tim cô dường như đã đập nhanh hơn một chút.

Jungkook qua một lúc mới trả lời:

"Rất tốt."

"Rất tốt nghĩa là từ chối sao?"

"Ừm."

"Em rất có cảm giác với anh, muốn thử một lần không?"

Jungkook cúi đầu nhìn cô, im lặng không nói.

"Anh không nói, em sẽ xem như anh cam chịu rồi đấy." Cuộc trò chuyện này sau đó không có tiếp tục, hai người chỉ đứng im lặng nhìn nhau.

Trong thoáng chốc Haneul đã nhón chân lên, rất nhanh hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Chiều cao của anh hơi khó khăn khi làm động tác này, thế nên cô chỉ có thể mượn lực từ cánh tay của anh để giữ lấy cơ thể mình.

Sau khi chân chạm xuống mặt đất, Haneul dang tay ra nói: "Hay là anh đến đi, tay em dính mực rất dơ."

Khóe miệng Jungkook hơi động đậy, dường như đang mỉm cười. Anh từ từ cúi đầu xuống, nâng mặt cô lên, bốn cánh môi chậm rãi chạm vào
nhau.

Môi của Jungkook có độ dày rất vừa phải, còn môi của Haneul thì có hơi mỏng hơn một chút. Cô cảm thấy mình như được bao bọc bởi cảm xúc ấm áp đến từ khắp mọi nơi.

Trong nháy mắt cô có chút lúng túng, nhưng sau đó trong lòng đã từ từ
đón nhận. Đây là lần đầu tiên cô không thể ước tính được thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi kết thúc. Dáng vẻ ngập ngừng và cố tỏ ra bình tĩnh của cô đã bị Jungkook nhìn thấu, yết hầu anh hơi rung rung phát ra âm thanh trầm thấp:

"Lần đầu sao?"
Haneul buồn bực không đáp.

"Bị tôi đoán trúng rồi? Em vừa mới đỏ mặt kìa."

Haneul nói: "Từ trước đến giờ em chưa từng đỏ mặt."

"Nhưng mà tai em đỏ." Anh nói rồi khẽ nắm lấy tai cô.

Tim Haneul run rẩy.

Jungkook thấp giọng nói: "Tôi từ lâu đã phát hiện ra, mỗi lần giúp em gội đầu, khi sờ tới chỗ này người em đều run lên. Có phải rất căng thẳng hay không?"

Haneul không thích tình cảnh này chút nào, cô hoàn toàn rơi vào thế bị
động. Mặc dù thực sự là Haneul không hề có kinh nghiệm, nhưng mà cũng không nên là như thế này.

Cô đưa tay ra nhấn vào eo anh, Jungkook ngả người ra đằng sau, ngồi xuống ghế cắt tóc. Haneul đưa tay kéo dây kéo quần jean của anh, nhưng Jungkook đè tay cô lại rồi nắm lấy. Cô đã thử mấy lần vẫn không thể nào giãy ra được. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh khó hiểu.

Jungkook nói: "Hôm nay không được."

"Tại sao?"

"Vẫn chưa chuẩn bị." Haneul dừng lại một lúc, ban đầu thì vẫn còn bối rối nhưng sau đó mới dần dần hiểu ra.

Rút tay ra khỏi eo của anh, cô ngồi xuống một bên. Hơi thở vốn dĩ có chút hỗn loạn nhưng bây giờ đã từ từ bình ổn trở lại.

Bầu không khí bây giờ có chút xấu hổ.

Hai người im lặng một hồi, Jungkook nói: "Em tối mai hãy đến đây."

Haneul mím môi: "Được."

Buổi chiều tiếp theo sau khi tan lớp, hiệu trưởng đã triệu tập một vài giáo viên để tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Haneul sau khi nhận được thông báo liền gọi cho Jungkook một cuộc điện thoại, nói với anh cô có thể sẽ tới trễ một tí.

Jungkook bên kia tín hiệu không được tốt cho lắm, âm thanh liên tục bị đứt
quãng.

Cô đại khái nghe được rằng sau khi cô họp xong thì đến trước hội trường tìm anh, anh đợi cô ở đó. Bảy giờ tan họp, hiệu trưởng nói muốn mời mọi người cùng đi ăn tối.

Haneul đương nhiên sẽ tìm lý do để từ chối.

Cô quay về ký túc xá của mình để rửa tay. Sau khi chắc chắn rằng màu vẽ trên tay đã được rửa sạch, cô mới thay một cái váy, chải lại tóc rồi sau đó xuất phát.

Kế bên lớp vẽ là một khu dân cư, hầu như mỗi nhà đều có nuôi một con chó, chỉ cần có người đi ngang qua hàng rào thì tiếng chó sẽ sủa lên không ngừng. Haneul hơi sợ loài động vật này, vì thế chân cũng tự động bước nhanh thêm một chút.

Từ miếu thờ đi thẳng một đoạn nữa là đến hội trường, Haneul nhìn thấy Jungkook đang đứng ở một khu đất trống ngay trước hội trường. Buổi tối có không ít người bán hàng rong bày sạp bán hàng tại đây. Bán đủ mọi thứ linh tinh, nào là ốp điện thoại, thẻ cào còn có vài món đồ mỹ nghệ
nhìn vẫn còn khá mới.

Khoảng thời gian từ sáng đến tối tựa hồ chỉ ngắn ngủi vài phút đồng hồ. Mặt trời lặn dần, hoàng hôn buông xuống và màn đêm cũng đã bao trùm khắp cả con phố.

Đèn đường từng cái từng cái lần lượt được bật lên, Jungkook lười biếng đứng dưới ánh đèn vàng nhạt.

Cầm điếu thuốc trên tay, anh ngẩng đầu không biết đang nhìn về hướng nào.

Khuôn mặt anh bị làn khói mờ ảo che mất, chỉ có thể nhìn thấy được mờ mờ. Haneul xuyên qua đám đông, đi thẳng về phía anh, ánh mắt không hề rời khỏi người anh một giây phút nào.

Anh dường như nhận ra được điều đó, quay người lại cũng nhìn thấy cô.
Haneul dừng lại trước mặt anh, cười nhẹ: "Xin lỗi đã để anh đợi lâu."

Jungkook dập tắt điếu thuốc, rồi ném vào thùng rác ngay bên cạnh.

Haneul nói: "Anh hôm nay chuẩn bị tốt rồi chứ?" Jungkook cúi đầu nhìn cô, không nói gì một lúc lâu. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh làm cô cảm thấy có một cảm giác bất an.

Trong ánh mắt đó như có một cơn lốc xoáy cuốn lấy cô, cô nhất thời quên
mất mình đang định nói gì. Cho đến khi có một người bán hàng rong đến bên cạnh cô hét lớn:

"Cô gái, có muốn mua một cây kẹo hồ lô không?"

Lúc đó, cô mới từ bóng tối ấy mà
tỉnh lại. Haneul mỉm cười lắc đầu với người bán hàng, sau đó quay đầu nhìn Jungkook, hỏi:

"Anh làm sao vậy?"

Jungkook đột nhiên nói: "Hôm nay trên đường tôi gặp được học sinh của em."

Haneul hơi sững sờ:

"Sau đó thì?"

"Em ấy nói với tôi cô giáo của em ấy rất giỏi, chỉ mới tốt nghiệp cấp ba đã
được lên lớp dạy học rồi."

"...."

"Em ấy còn nói, em năm nay mới 18 tuổi."

"......"

"Những điều đó là thật sao?"

Haneul trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Jungkook hai mắt nhìn cô một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao lại muốn giấu giếm?"

Haneul không trả lời, cô cũng không định trả lời.

Một phút sau cô một chữ cũng không nói, Jungkook cũng đã hiểu được ý cô.

Phong cảnh đêm khuya mang lại cảm giác lạnh lẽo, tóc của hai người đều bị gió thổi qua. "Lời nói ngày hôm qua sẽ không được thực hiện, em về đi."

Jungkook nói ra câu này không mang theo bất kì cảm xúc nào.

Haneul đứng đó một lúc, có nhiều điều muốn nói ra đều nuốt hết vào bụng, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ được. Cô nói "tạm biệt" với anh rồi từ từ quay người, hướng về con đường lúc nãy
rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro