ix. thiên sứ tai ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scaramouche có những nỗi sợ. Scaramouche luôn có những nỗi sợ. Hắn có thể có tất cả những gì hắn muốn trên cuộc đời, nhưng đồng thời, hắn lại không hề sở hữu bất kỳ thứ gì cả. Như thể mọi thứ luôn luôn có thể trượt khỏi đôi tay hắn bất kỳ lúc nào. Và Scaramouche kinh tởm điều đó tột cùng. Những nỗi sợ đã luôn đeo bám hắn kể từ khi hắn chỉ là một thằng bé con, từ trước cả khi hắn có thể nhận thức rõ ràng bất kỳ một điều gì, chúng đã vun đắp lên một ý thức rõ ràng về sự sở hữu trong cái tâm trí non nớt ấy. Những gì là của hắn, chỉ có thể là của hắn. Của hắn, của hắn, của hắn, của một mình hắn, hắn, hắn, hắn, hắn. Hắn chỉ là một đứa trẻ luôn vùng vẫy trong những sự bất an. Và một khi hắn đã muốn sở hữu bất kỳ một cái gì, không ai có thể ngăn chặn hắn. Hắn muốn sở hữu trong đời mình một nữ thần, nữ thần của riêng hắn. Đức mẹ của hắn, người hắn muốn yêu, người hắn muốn phá hủy.

Là cô đấy, chính cô. Tình yêu của hắn, sự sám hối của hắn, căn bệnh đã di căn của hắn, tội lỗi của hắn, ngọn lửa của hắn, tình yêu của hắn. Trong trái tim rã rượi của tên hoàng tử cặn bã chứa đầy một tình yêu. Một tình yêu cặn bã, một tình yêu khiếm khuyết. Nhưng rồi, cô lại bắt đầu tự hỏi. Bên trong một kẻ sở hữu đôi mắt chỉ có thể phản chiếu hình ảnh của chính mình, bên trong tâm hồn của kẻ đó. Sâu, thật sâu xuống. Cho đến tận cùng, cô tự hỏi rằng. Tình yêu nghĩa là gì đối với hắn. Khi những gì hắn trông thấy, luôn là một tấm gương. Chỉ là một tấm gương.

Hắn muốn ôm cô trong lòng mình, hắn muốn giấu cô đi, hắn muốn đâm vào da thịt cô cho đến khi mọi thứ trở thành một màu đỏ rực, hắn muốn cô tổn thương, hắn muốn cô chỉ có hắn. Hắn sẽ phá hủy sự tự do và ánh mặt trời của cô, hắn sẽ giẫm nát cái lòng tự trọng mỏng manh đã được cô tỉ mỉ xây dựng trong hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn sẽ thiêu rụi cái bản ngã quý tộc cuối cùng còn sót lại trong cô gái. Và khi cô đã lụi tàn, chỉ còn lại tro. Một lớp tro âm ỉ, dù đã trơ trọi nhưng luôn muốn rực nở thêm một lần, một lần, một lần nữa. Và khi đó hắn sẽ mang cô ra, mang cô ra khỏi tro tàn, mang cô ra khỏi máu tanh. Tuy nhiên. Một con chim cả đời bị nhốt trong lồng, liệu nó có thực sự cảm thấy hạnh phúc khi những song sắt sụp đổ? Hắn thực sự muốn biết.

Hắn muốn biết rằng liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thứ, khi biết rằng đã chẳng còn ai ở bên cạnh cô. Ngoài hắn. Phải, cô chỉ còn mỗi hắn thôi.

***

Khi Svetlana tỉnh dậy, thế giới quá đỗi tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng luôn khiến cô ớn lạnh. Ớn lạnh hơn cả việc cô đang nằm trên sàn nhà với hai tay bị trói. Vậy ra đây chính là ý đồ của hắn. Vậy ra. (Cô đã bắt đầu huyễn hoặc.)

Svetlana nhạy cảm với những âm thanh, sự thiếu hụt ánh sáng trầm trọng bên dưới căn hầm đã thúc đẩy thính giác của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, có tiếng người. Nhiều người, cô có thể nghe được vô số âm thanh hít thở bên trong cái bóng tối cô đang được bao bọc vào. Mắt cô đảo quanh căn phòng, dù cho cô không thực sự nhìn thấy được gì. Tim cô đập nhanh trong lồng ngực, nhanh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng đập của nó dội thẳng lên trên màn nhĩ của mình, một cảm giác căng thẳng quen thuộc ập đến. Cô không thể xác định được chính xác số lượng người hiện đang có mặt, nhưng cô chắc chắn rằng chúng là đàn ông, và điều đó khiến cô khiếp sợ. Có một tên nào đó giẫm mạnh xuống sàn nhà để đi về phía cô gái, cái sàn đầy bụi và bụi tràn hết cả vào màn phổi của cô, khiến cô ho sặc sụa. Cô nheo mặt lại trong phút chốc và đèn bỗng vụt lên, mang đến một thứ ánh sáng chói lòa, khó chịu. Svetlana gần như không dám thở.

Có bốn tên đàn ông đang ở trong phòng, chúng to con, bặm trợn và rũ rượi toàn sẹo là sẹo trên những cánh tay và đường nét gương mặt. Tất cả đều đang nhìn xuống cô, như thể cô là con mồi của chúng, như thể cô là một món hàng. Cô đảo mắt nhìn quanh bọn họ trước khi để ý đến một hình bóng quen thuộc ở góc phòng, Scaramouche. Với cơ thể tựa vào bức tường cũ kỹ và một biểu tình nhàn nhã trên khuôn mặt. Cô tiểu thư ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tên lùn nhất trong bốn tên đàn ông bắt đầu tiến về phía con mồi ngon lành của mình. Svetlana trượt dài cơ thể trên cái sàn nhà dơ bẩn, di chuyển như một con sâu trong một sự tuyệt vọng cố gắng tránh xa những cái chạm. Sự sợ hãi thuần túy đổ đầy từng mi-li-lít máu trong cơ thể cô gái. Cô đã nghĩ rằng mình đã quen với những sự xâm phạm và những niềm đau, cô đã thôi không còn sợ hãi nữa, hoặc là việc được lành lặn trong một khoảng thời gian đã khiến cô cản nhận được một cảm giác an toàn giả dối. Không, không, không, không, không, không. Nước mắt bắt đầu ứa ra từ khóe mi, cô muốn khóc ra toàn bộ, nhưng vẫn kìm lại kịp thời. Tên lùn ngồi đè lên người cô, sức nặng của hắn dồn xuống phần bụng khiến cô buồn nôn cùng cực. Cô nghiêng đầu để tránh đi cái hơi thở kinh tởm ngập ngụa trong rượu bia ấy. Tên lùn cười với cô và tất cả những tên còn lại đều bắt đầu ngặt nghẽo trong cùng một nhịp điệu. Chúng đang vui, chúng đang rất vui, tự dưng được chơi gái xong lại còn được trả tiền cho thì sao mà không vui cho được? Luân thường đạo lý và những thứ vớ vẩn khác cũng chẳng còn quan trọng lắm, lũ nhà giàu mà. Ai mà biết chúng nó nghĩ được trò gì biến thái phải không? Rồi chúng lại tiếp tục cái điệu cười ngặt nghẽo của mình khi tên lùn bắt đầu xoa nắn ngực cô trong tay hắn. Svetlana nín thở.

Tên lùn ngồi dậy khỏi người cô để cho một tên khác sút vào bụng cô và khiến cô lăn lông lốc trên cái sàn nhà như một con lợn đang chờ được cắt tiết. Cô bắt đầu thút thít những tiếng đầu tiên, song vẫn mím môi để kìm nén lại những giọt nước mắt. Chúng cười to hơn khi thấy cô như vậy, sự sợ hãi của con mồi luôn là món ăn ngon lành nhất cho những kẻ đồi bại như chúng. Một tên khác, không phải tên đã sút cô hay tên lùn, hắn tiến đến để giật đứt áo lót của cô và bắt đầu gặm nhấm cái cần cổ trắng ngần của một tiểu thư quý tộc, dù cho đã trải qua vô số lần hành hạ nhưng vẫn giữ được sự mềm mại cuối cùng. Tối nay là một món hời cho bọn chúng. Những đôi môi thô thiển kéo dài trên da thịt cô, ướt át, nhớp nháp, tanh tưởi và khủng khiếp. Cô bỗng nhớ lại đêm đầu tiên mình bị hiếp, nhớ cái cách hắn xé toạt cơ thể cô ra làm hai nửa, Svetlana dần nức nở thành tiếng. Cho đến tận cùng, cô chưa bao giờ biết được rằng mình đã làm gì sai để đáng bị đối xử như thế này, liệu có người nào xứng đáng phải trải qua chuyện này không? “...Ôi xin ỗi. Ôi xin ỗi. In ỗi. Xin ỗi. In ổi. Àm ơn, àm ơn…” Những câu từ tuôn ra như những lời khẩn nguyện. Cô mở to miệng ra để chúng thấy cái lưỡi cụt ngủn của mình và nhận lấy thêm những tiếng cười khoái chí. Ồ. Hóa ra chỉ là một con nhỏ cụt lưỡi, thế càng tốt, như vậy thì nó sẽ không quá ồn ào. Svetlana bật khóc. Cô không muốn chuyện này, cô không muốn bất kỳ một cái mẹ gì đã xảy đến với cuộc cô hết. Cô cầu xin và cầu xin và cầu xin với một niềm mong mỏi rằng chúng sẽ rủ lòng thương giữa những tràng cười. Nhưng việc cầu xin những con thú vật rõ ràng chỉ càng làm chúng trở nên hăng hái hơn. Sự sợ hãi lấp đầy từng phần trong cơ thể, tay chân cô lạnh ngắt với những dòng nước mắt giàn giụa trên gương mặt. Cô có thể cảm thấy những cái chạm đang trượt dần xuống phần hông.

Cô nằm vật xuống sàn, vặn vẹo như một con thú sa lưới, không ngừng nức nở và cầu xin. Tấm nhìn của cô mờ dần vì những giọt nước mắt, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy Scaramouche đang đứng ở góc phòng, mọi thứ lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Làn môi khô mấp máy đôi lần. “...Cachamoue. Cara… Caramoue, àm ơn, àm ơn, àm ơn…” Không còn bất kỳ điều gì có nghĩa nữa, không còn, không còn nữa. Cô chỉ muốn điều này dừng lại và hắn là sự liên kết duy nhất của cô bên trong căn phòng này, sự liên kết duy nhất còn sót lại trên thế giới. Không còn bất kỳ điều gì quan trọng nữa, không còn, không còn nữa. Cô chỉ là một đứa trẻ con to đầu đang khóc lóc van xin mẹ nó giải quyết mọi chuyện. Mẹ ơi cứu con với, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi. Tại sao con người lại luôn luôn gọi mẹ khi họ bị đẩy đến đường cùng?

Và với cảm giác thỏa mãn sau cùng, Scaramouche mỉm cười.

***

“Svetta, nhìn lên đây nào. Đưa tay em ra.” Cô tiểu thư đờ đẫn làm theo những gì hắn nói, mái tóc cô hỗn độn, gương mặt cô hỗn độn, mọi thứ đều hỗn độn. Nước mắt và máu đang dần khô lại trên mặt, đồng tử dần co lại trong đôi mắt tuy nhiên cô vẫn cố gắng làm theo những gì hắn nói, đưa cả hai tay ra như một con chiên đang chờ đợi phước lành của Chúa. Phước lành có hình dáng giống như một trái tim đẫm máu. Với những van máu và tĩnh mạch vẫn đang tiếp tục đập thật khẽ. “Em có thích không Svetta? Những kẻ tổn thương em đều đã bị giết hết rồi.” Hắn thì thầm vào tai cô và cô chỉ cần thêm một khoảnh khắc nữa để nôn hết ra.

Cô mỉm cười nhưng nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má, nụ cười méo xệch tràn đầy gượng gạo. Cô gật đầu như thể sự sống của mình phụ thuộc vào điều đó. “...Em hích, ích ắm.” Cô lại tiếp tục gật đầu và nụ cười của tên hoàng tử ngày một rộng hơn. Đoạn, hết bế cô lên khỏi những vũng máu và nội tạng. “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy mang em đi tắm và anh sẽ xóa bỏ những dấu vết nhơ bẩn của chúng trên người em nhé.” Cô bám vào cánh tay hắn như một đứa trẻ, im lặng gật đầu, lại tiếp tục gật đầu. Ít nhất thì, cô muốn chết trong tay hắn.

Con đường như trở nên vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro