vii. ngày ấy trời mang sắc lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người là một sinh vật nhạy cảm với nỗi đau và sự thù ghét. Bởi vì chúng ta là một giống loài mỏng manh luôn chu cầu sự chiều chuộng, thèm khát những gì nhẹ nhàng. Scaramouche hiểu rõ con người. Hắn hiểu rõ tâm can giống loài của hắn, chí ít là nhiều hơn bất kỳ một đứa trẻ nào bằng tuổi mình vào thời điểm đó.

Hắn nhìn tất cả những cô tiểu thư quý tộc lần lượt cúi đầu với mình trong sảnh tiệc. Những cô tiểu thư xúng xính trong váy vóc và hoa cỏ thơm tho, những cô tiểu thư đang chỉnh lại đầu tóc, những cô tiểu thư cố gắng ra vẻ thanh tao, những cô tiểu thư không muốn mình trông giống loại đàn bà lang chạ, điếm đàng. Mặc cho sự thật rằng tất cả họ, tất cả những cô tiểu thư đấy, đều đã trở thành như vậy kể từ lúc họ đặt chân vào sảnh. Hắn biết họ đang nghĩ gì, hắn đọc được vanh vách từng chút một những gì được viết trong đáy mắt họ. Mình đặc biệt hơn tất cả những con điếm còn lại trong sảnh, hoàng tử sẽ chọn mình mà thôi. Hắn biết rằng ai cũng nghĩ mình là đặc biệt, mình là duy nhất. Hắn biết về những câu nói trong lòng họ.

Tất cả loài người chỉ là những vùng lầy lội ngập tràn dục vọng.

Nếu như bạn cho con chó già đã từ rất lâu không được cho ăn một bữa tử tế, dù chỉ một ít thức ăn thôi. Thì nó sẽ trung thành với bạn đến hết quãng đời ngắn ngủi còn sót lại của nó. Dù cho bạn có chính là người đã bỏ đói nó, ngay từ lúc ban đầu.

Bởi vì tình thương là một điều tuyệt diệu, một ân huệ của thần linh. Bạn có thể không quý trọng tình thương từ những người thật sự yêu thương bạn. Nhưng nếu như một người luôn luôn đối xử tệ với bạn, đột nhiên trở nên dịu dàng. Bạn sẽ luôn muốn nhiều hơn nữa. Tất cả mọi người đều muốn được yêu.

Vì thế, cho nên.

"Đứng dậy đi." Hắn đẩy cửa căn hầm, để ánh sáng rũ xuống người cô gái.

Mùa xuân đầu tiên kể từ lúc gia tộc Vissarionovich biến mất khỏi phương bắc thân thương. Svetlana được nhìn thấy ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro