chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nữ nhi trên đời có hai dạng: một là vì nam nhân mà chết, hai là có thể khiến nam nhân vì mình mà hi sinh. Quả nhiên chỉ có thể có hai dạng này mà thôi!

Nàng quả quyết đồng ý với suy nghĩ vừa được đúc kết sau vô số chuyện mà bản thân nghe được sau mười lăm năm sống trên đời. Mà chuyện nàng nghe thật hết sức thú vị, những câu chuyện được truyền tai qua ngàn người mới đến lượt nàng biết nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn thấy mới mẻ, thú vị vô cùng.

Nghiêng đầu về trái, chống khuôn mặt non nớt lên cánh tay nõn nà,mềm mại nàng vui vẻ hồi tưởng lại câu chuyện nàng nghe kể về vị công chúa nhỏ tuổi nhất của Hạ Quốc đã bỏ cung cấm để trốn theo người nàng ta yêu.

Thật rất dũng cảm, có chí khí.

Nàng cảm thấy khâm phục người con gái kia rồi tự giễu mình vì đến tuổi mười sáu còn chưa biết yêu thương, có chút cảm tình với nam nhân trong làng cùng lắm chỉ đến mức huynh muội. Nàng cũng chẳng mang chuyện đó làm phiền lòng dù chính nàng cũng chẳng hay biết vì sao vài ba nam nhân trong làng hay nhìn mình theo kiểu mà bà bà vẫn hay gọi là "liếc mắt đưa tình".

- Bỏ qua.- Nàng lại nghĩ về một vụ việc hấp dẫn hơn.

Đệ nhất hoa khôi của đất nước, thiên kim tiểu thư nhà Tể tướng đương triều cũng vì nam nhân mà xảy ra chuyện lớn. Nhưng có điều câu chuyện của nàng ta lại khác vị công chúa cao ngạo, kiên cường kia. Chẳng là, vì si mê nàng ta mà Tướng quân trẻ tuổi họ Chu khi cầu thân nàng ta không được mà đã rũ bỏ Hạ quốc đi lang bạt xa xôi, không thiết tiền bạc, chức vị khiến Hạ quốc vốn đã yếu thế về mặt quân sự lại thêm phần lao đao.

Đúng là vì nữ nhân mà điên đảo chúng sinh!

Lại một chân lý mới được nở rộ trong tư tưởng của nàng.

- Còn làm gì mà ngẩn người ở đấy? Con vào đây cho ta.- Tiếng bà bà vọng đến tai khiến nàng luống cuống chạy vào bên trong căn nhà vách đất nghèo nàn.

- Bà bà gọi con.

- Thiên tiểu thư ơi là Thiên tiểu thư, tập thêu thùa cho bà bà tôi được nhờ. Nhà đã không có tiếng tăm về gia thế thì cũng nên để bà già như tôi nở mày nở mặt khi cháu mình kiếm được vị phu quân tử tế.

Câu nói muôn thuở của bà bà mỗi khi nàng không chịu học thêu thùa may vá hay nấu nướng, tập đi đứng cho ra dáng nữ nhân thanh cao quyền quý chốn lầu son dù xuất thân nàng chỉ từ thôn nghèo mà thôi.

- Bà bà à, con chỉ cần ở đời với bà bà thôi.

Nàng nhoẻn miệng cười đẹp hơn hoa hàm tiếu, sự vô ưu vô lo lấp lánh trong ánh mắt. Nàng quả nhiên chẳng màng đến việc ở tuổi của nàng người ta đã lên đến chức vị Hoàng hậu đương triều, Nhất phẩm phu nhân hay chí ít cũng có nam nhân che chở bên cạnh.

- Vô phúc cho tôi. Cho con một canh nữa để thêu xong hình phù dung. Ta đi.

Nàng chỉ "dạ" một tiếng đơn giản mà lòng thì ngập sóng trào dâng. Nhìn lên bức thêu mới được phần cành xanh mà nàng muốn khóc quá.

Bạch Thiên Bình ơi là Bạch Thiên Bình. Ngươi sắp chết với bà bà rồi đấy.


__________________​


Vườn trúc vào hạ, một thân áo tím nằm lặng im dưới gốc trúc xanh tươi. Tóc dài tết gọn gàng ra sau buộc hờ bằng dây sợi cũng một màu tím. Cái màu nhàn nhạt mà lại thật nổi bật giữa khu rừng bạt ngàn màu xanh. Người nằm khẽ ho một tiếng, trở mình lên trên để lộ ra khuôn trái xoan trắng hồng tươi sáng, môi đỏ thi thoảng mím lại khẽ khàng phát ra trong giấc mơ một cái tên thật xa lạ nhưng cũng thật thân thuộc:

- A Ngưu, chàng...ở đâu ... Chờ em.

Một giọt lệ chảy dài trên gương mặt trẻ măng.

Nàng ngồi dậy, ngây ngốc nhìn vào khoảng trống trước mặt sau một giấc ngủ đầy mộng mị. Sự tủi thân mỗi lúc một lớn lên trong nàng, nhưng nàng quyết không hối hận. Đã bỏ hoàng triều – nơi phụ thân nàng sống, nơi những vị huynh đệ, tỷ tỷ nàng sống chỉ để theo mình A Ngưu chàng, dù cuộc bỏ đi lần này của nàng chính chàng còn không hay biết. Và cũng chính nàng cũng không biết A Ngưu chàng đang ở đâu.

Một quyết định ngu ngốc, bộp chộp khi biết tin phải cầu thân với nước láng giềng trong cuộc trò chuyện với phụ vương.

Nàng khẽ thở dài, vuốt lên thanh kiếm dắt bên hông. Giờ nó là thứ có giá trị nhất với nàng, cũng là bảo vật cuối cùng nàng có. Thanh kiếm là thứ quan trọng nhất của A Ngưu thì cho dù A Ngưu giận nàng hay ghét nàng vì chuyện bỏ nhà ra đi cũng nhất định trở về bên nàng để nhận lại thanh kiếm này.

- Ít nhất là vậy. Thế nên Hán Nhân Mã, ngươi hãy tin ở chàng.

Nàng lấy hi vọng trong mình làm sức mạnh cho những ngày tha phương, lấy tình yêu trong sáng để đánh cược với vinh hoa phú quý, lấy tấm chân tình chọn cuộc sống phiêu bạt giang hồ dù chẳng có chàng bên cạnh.

Nàng chấp nhận, nàng không tiếc nuối.

Nàng đánh đổi, nàng không hối hận.

____________________


Phủ Tể tướng trở nên trầm ngâm trước sự náo nhiệt, ồn ào của mùa hạ.

Phải chăng thứ duy nhất mà phủ Tể tướng cũng như các gia nhân, vương tôn công tử nhận ra chỉ là cái bức bối, nóng nực của thời tiết cũng như thời thế đang muôn phần điên đảo mà thôi.

Chuyện một đồn mười, mười đồn một trăm. Một buổi gặp mặt đơn giản giữa tiểu thư Phúc Sư Tử và Chu tướng quân- Chu Xử Nữ bên hồ Hữu Hương- nơi các cặp đôi hay đến nơi này kết duyên đôi lứa, rồi câu nói vô tình lúc đùa vui của nàng với Chu tướng quân lại biến câu chuyện trên trở nên tệ đi như vậy. Giả như nàng cũng thích Chu Xử Nữ cho đành, đây lại là vị bằng hữu tốt nhất mà nàng có thể làm tri kỉ mà không dám nghĩ tới việc trở thành phu thê.

Đời thật oái oăm thay.

Nàng cau mày, bông hoa đỏ trên vầng trán cao như muốn hé nở. Mày ngài vẫn một nét khó chịu nhưng chẳng suy giảm đi nét đẹp ở nàng.

- Sao Chu Xử Nữ huynh bỏ đi làm ta chịu cơ cực thế này!

Nàng cảm thấy vài phần vô lý khi Chu Xử Nữ bỏ đi khi đất nước đang có chuyện xảy ra. Với bản tính hiếu thắng của bậc nam nhân, khả năng kiên cường mà kèm theo đó là cái tính cứng nhắc chẳng hề kém hơn lại có thể bỏ đi một cách vô lý như vậy.

Còn chưa kể đến việc Hán Nhân Mã – Hán Vĩ Thuần công chúa cao quý, cốt cách lừng lẫy của Hạ quốc lại bỏ hoàng cung vì một tên lưu lạc trên giang hồ đầu rơi máu chảy cũng khiến tâm tình hoàng thượng vốn đã khó chịu vì nàng ta lại xảy ra thêm chuyện của nàng. Chẳng thể trách dù Hoàng thượng yêu mến tài năng của nàng cũng đành ban chiếu cấm Phúc Sư Tử vào hoàng thành suốt ba tháng.

Nàng chỉ buồn phiền một điều không thể hỏi thêm về Hán Vĩ Thuần công chúa cũng như thăm nom tên Hoàng Tử anh tuấn tài trí của Hạ quốc- Hán Song Tử. Ai bảo hắn làm kẻ tâm sự hằng đêm của nàng làm gì, làm kẻ cho nàng biết đến những thú vui trần gian đơn giản nhất mà vẫn đầy thi vị làm gì, làm kẻ cướp đi nụ cười của nàng làm gì.

Cầm quả cầu màu đỏ được dệt bằng lông phượng hoàng quý mà hắn nhất quyết lấy về cho nàng hôm sinh nhật mười tám chỉ khiến lòng càng thêm phiền não, chỉ muốn gặp lại hắn ngay lập tức.

Không gặp hắn thật là nàng chán muốn chết!

Tiếng cảm thán của nàng như muốn thấu đến trời xanh.

Ở đâu đó cũng có những tâm trạng bất mãn như nàng, ở đâu đó cũng có những người mà nàng chẳng thể nghĩ sẽ kết giao bằng hữu và cũng có những mối lương duyên mà phải chăng chính nàng và họ sẽ phải đánh đổi bằng cả niềm vui lẫn nỗi buồn.

Những con người khác nhau, những hoàn cảnh khác nhau.

Họ gặp nhau, bên nhau rồi chia ly.

Như hoa nở rồi tàn, vòng luân hồi chuyển biến khôn lường.

Dù tài nữ bậc nhất thiên hạ, Đệ nhất đao hay kể cả Thánh nữ vạn năng cũng đành lặng im mà trôi theo dòng đời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro