Chap 211.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 211. Lên đường mạnh giỏi nhé, các bằng hữu. (1)
Thanh Minh rời khỏi võ đài rồi dang hai tay về phía các sư huynh, sư thúc của hắn.
"Haha. Mặt của mấy người bị sao vậy. Ta là ai kia chứ...... Hửm?"
Các đệ tử Hoa Sơn lại len lén tránh xa hắn.
"Làm gì thế?"
"Kh, không có gì."
Bạch Thiên cười gượng gạo. Trán của hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Hửm?"
Thanh Minh cau mày trước phản ứng kỳ lạ đó.
"Không có gì à......"
Rồi hắn bất thình lình di chuyển nhanh hơn.
Ù chạy.
"......."
Gương mặt Thanh Minh méo xệch khi nhìn thấy các huynh đệ chạy ù ra xa.
'Bỏ chạy ư?'
Hơn nữa biểu cảm của họ cũng không được vui vẻ lắm. Giống như họ đang tránh xa những người bị bệnh đậu mùa vậy.
"Ơ mấy cái đứa này, có ai bị bệnh đâu! Sao lại tránh ta như tránh tà thế!"

"Này! Cái tên kia! Người có suy nghĩ ai mà dám đến gần đệ hả! Khắp người đệ toàn là độc đấy, tại sao đệ lại lén lút đến gần bọn ta như không có chuyện gì vậy chứ! Nếu bị trúng độc thì bọn ta sẽ chết ngay đấy có biết không!"
"Ơ?"
Hóa ra là vậy à?
Thanh Minh cúi xuống nhìn khắp cơ thể mình một lượt.
Tất nhiên là mặc dù hắn không bị trúng độc, nhưng quả thực là độc của Đường Nguy đang bám lên khắp cơ thể hắn.
Mặc dù cơ thể Thanh Minh có thể kháng cũng như tự giải độc, nhưng các sư huynh, sư thúc của hắn mà bị dính độc thì kiểu gì cũng sẽ bất bình nói với Diêm Vương
'Con cầu cho cái tên sư đệ chết dẫm đó chết vì uống nhầm độc cho rồi.'
Thanh Minh gãi gãi đầu rồi quay qua xung quanh.
"Ầyyyy!"
Hắn không chỉ quan sát các huynh đệ của mình, mà còn len lén xem phản ứng của những người đang run cầm cập ở phía xa.
Ơ, dù sao cũng thành ra như vậy rồi! Sao mọi người lại nhìn ta như thể dịch bệnh thế kia!
Hửm?
" Môn chủ Đường môn?"

"......."
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Tại sao ông cũng run như cầy sấy thế?
Đây mà là bộ dạng của môn chủ Đường môn à?
"Khụ."
Đường Quân Nhạc hắng giọng, rồi chậm rãi, phải nói là cực kỳ chậm rãi tiến về phía Thanh Minh.
Thanh Minh cũng tiến lên một bước, nhưng Đường Quân Nhạc lại giật mình lùi về sau một bước.
"Ngươi, ngươi đứng yên đó đi!"
"......."
Ơ........
Sao ta thấy chuyện này quen quen thế nhờ.
Nghĩ lại thì trong quá khứ, các huynh đệ của hắn cũng có phản ứng như vậy khi hắn định làm chuyện gì đó.
'Rốt cuộc là ta đã sống như thế nào vậy?'
Khóe mắt Thanh Minh bỗng cảm thấy cay cay khi hắn nhận ra mình là một kẻ tồi tệ thế nào khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn.
'Ta xin lỗi. Các sư đệ à.' Sư huynh sai rồi.
Trong lúc Thanh Minh vừa thở dài vừa ăn năn hối lỗi thì chẳng biết Đường Quân Nhạc đã nhận từ ai đó cả mấy chục cái lọ nhỏ. Rồi ông ta không khách khí mà bắt đầu ném chúng về phía Thanh Minh.
"Ách xì!"
"Đứng yên đó! Ngươi đứng yên đó! Không được ho!"
Ơ kìa! Cái lũ khốn này!
Đường Quân Nhạc vẫn chưa yên tâm sau khi ném cả mấy chục lọ tán dược và thủy dược vào người Thanh Minh. Ông ta nhìn Thanh Minh bằng một biểu cảm kỳ lạ.
"Ngươi còn cảm thấy độc khí không?"
"......."
"Trước tiên ngươi phải tự cách ly trong khoảng một tuần, ta sẽ giúp đỡ ngươi......"
"Ashh! Chết tiệt!"
Đúng lúc đó, một ngọn lửa bao trùm toàn thân Thanh Minh.
"Ô?"
Toàn bộ độc bám trên người hắn đã bị Tam Muội Sân Hỏa thiêu đốt. Thanh Minh thở hồng hộc, ngồi phịch xuống đất ca cẩm.
"Aigu, đúng là tốn nội công chết đi được."
Nếu chỉ tạo ra một ngọn lửa nhỏ ở đầu ngón tay, thì hắn có thể dùng nội công một cách thích hợp. Thế nhưng, để có thể tạo ra một ngọn lửa bao quanh toàn thân thế này không phải là một việc có thể dễ dàng làm được bằng nội công.

Hơn nữa, hắn vừa tỉ võ xong, vậy nên, hắn hoàn toàn kiệt sức khi nội công đã tiêu hao hết một nửa.
"Ầy. Bây giờ thì lão tự lo liệu đi."
Đường Quân Nhạc gật đầu.
Ông ta chầm chậm bước lên võ đài.
"Viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy, nghe lệnh."
Đường Nguy nặng nề quay đầu rồi đứng lên. Thế nhưng, lão ta không ta không còn sức nữa, cơ thể lão ngã phịch xuống võ đài.
Đường Quân Nhạc dồn nội công vào giọng nói của mình.
Giọng ông ta ầm ầm như sấm.
"Ngài đã biết tội của mình chưa?" Ánh mắt Đường Nguy hằn gân máu.
".......Ta, ta ư! Ta thì có tội gì chứ!"
Mặc dù Đường Nguy không còn chút khí lực nào, nhưng độc khí thì vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần nhìn vào cái khí thế lão ta vừa hét lên đó là sẽ thấy, lão có thể lao lên và xé xác Đường Quân Nhạc ngay lập tức.
""Nếu như để thua tên quái vật đó là một cái tội, vậy thì ta nhận tội là được chứ gì! Nhưng mà, không phải môn chủ cũng giống như ta sao?"
Nhìn Đường Nguy nói với khí thế khiến người khác phải thổ huyết, Đường Quân Nhạc lắc đầu.

"Bại trận không phải là một cái tội. Ý ta muốn nói đến một cái tội khác của ngài kia kìa."
"......."
"Lôi lên đây!"
Đường Quân Nhạc hướng ánh mắt về một phía.
Những thành viên Đường môn đang tập trung vào lời Đường Quân Nhạc cũng đưa mắt theo hướng nhìn của ông ta.
"Đó là......"
"Tiểu môn chủ?"
"Tiểu môn chủ đang làm gì vậy?"
Cựu tiểu môn chủ của Đường môn, Đường Bá đang cưỡng ép lôi một người đến.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía của Đường Bá. Thế nhưng chỉ có một mình Đường Nguy là nhìn chằm chằm vào kẻ mà Đường Bá lôi đến.
"Sao, sao lại......."
Đường Bá ném gã lên võ đài.
"Con đã lôi hắn đến rồi, thưa môn chủ."
"Ừm."
Đường Quân Nhạc lạnh lùng hét lên. "Đường Hóa!"
"Môn, môn chủ......"
Kẻ được gọi là Đường Hóa đang run rẩy, cúi rạp mặt xuống đất.

"Nếu như ngươi ở đây khai ra toàn bộ tội lỗi của mình, thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Đường Hóa cắn chặt miệng khi nghe thấy những lời đó.
'Dù sao cũng hết thật rồi.'
Người hậu thuẫn cho hắn là Đường Nguy đã đánh mất sức mạnh và đang ngã gục dưới đất.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Dù cho hắn có giữ mồm giữ miệng ở đây thì chắc chắn, thứ chờ đợi hắn chỉ có một cái chết khủng khiếp, hoặc một cuộc đời sống không bằng chết mà thôi.
Hắn nên lựa chọn con đường nào đây?
"Thuộc, thuộc hạ......"
"Đường Hóa! Ngươi định nói gì vậy hả!"
Mặc dù Đường Nguy đã hét lên cảnh cáo, nhưng Đường Hóa vẫn tiếp tục nói như thể không nghe thấy lời của ông ta.
"Đường Nguy.... viện chủ Nguyên Lão Viện đã ra lệnh cho thuộc hạ bỏ Thiên Nhật Túy vào rượu và thức ăn của Hoa Sơn Thần Long."
Đám đông xung quanh bắt đầu rì rầm.
Sử dụng kịch độc với đối phương khi yêu cầu tỉ võ? Đó là chuyện cấm kị.
Chống đối môn chủ?

Việc này rất đáng để tranh cãi. Thế nhưng.
Dù có gộp tất cả những chuyện đó lại cũng không đủ để so với tội đầu độc đối thủ trước khi tỷ võ. Bởi vì đây là việc làm đi ngược với đường lối cơ bản của Đường môn.
Đây là việc mà các thành viên Đường môn tuyệt đối không được làm.
"Thiên Nhật Túy ư! Đó là điều cấm kỵ kia mà!"
"Khoan đã. Nếu trúng độc Thiên Nhật Túy thì sao hắn có thể tỉ võ được chứ?"
"Nhưng Quỷ Linh Vương còn không làm gì được hắn mà hắn lại bị trúng độc Thiên Nhật Túy thì đúng là kỳ lạ thật."
"..........Ngươi nói cũng đúng."
Đám đông rì rầm nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt hiếu kỳ.
Bây giờ thì họ đã thực sự cảm nhận được Hoa Sơn Thần Long là một con quái vật đáng gờm đến mức nào rồi.
Đường Quân Nhạc đợi mọi người dịu lại rồi lạnh lùng hét lên.
"Ngươi chắc chắn viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy đã ra lệnh cho ngươi chứ?"
"Vâng ạ."

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Nguy bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Ngài còn gì để biện minh không?"
"......."
Đường Nguy nhắm chặt hai mắt.
'Kết thúc rồi.'
Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi.
Bây giờ mọi người sẽ không coi lão là thái thượng trưởng lão của Đường môn nữa. Và chỉ với một lý do chia bè kéo phái như vậy cũng đủ để các thái thượng trưởng lão của Nguyên Lão viện mất hết sức mạnh của mình và phải rút lui về phía sau.
Chỉ bằng một sự việc này, Đường Quân Nhạc đã nắm lại toàn bộ quyền lực trong tay và có thể cai quản Đường môn theo ý của mình.
"Môn chủ..... Ta thật sự cũng chỉ vì Đường môn......"
" Dù ngài có làm gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi."
Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng vô tình.
"Sự chân thành chính là cách duy nhất để ngài có thể nhận được sự công nhận của mọi người khi cùng nhau làm những việc đúng đắn. Ngài đừng nói nữa. Tai của ta nặng lắm rồi."
"......."
Đường Quân Nhạc rời mắt khỏi Đường Nguy, quay ra nhìn toàn bộ các thành viên Đường môn rồi cất lời.

"Ta ra lệnh cho tất cả các ngươi với tư cách là môn chủ của Tứ Xuyên Đường môn!"
"Vâng!"
Các thành viên Đường môn đồng loạt quỳ một gối xuống đất.
"Đường Nguy sẽ bị phế khỏi chức viện chủ Nguyên Lão viện và bị tống giam vào lao ngục bởi tội ác kinh tởm của mình. Nguyên Lão viện sẽ tạm thời bị phong bế, và các thái thượng trưởng lão của Nguyên Lão viện sẽ không được rời khỏi gia môn cho tới khi cuộc điều tra kết thúc! Tất cả mọi thành viên của Đường môn phải hành động cẩn trọng cho tới khi tất cả mọi chuyện được làm sáng tỏ!"
"Xin tuân lệnh môn chủ!"
"Và!"
Đường Quân Nhạc quay đầu nhìn Thanh Minh.
"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh!"
'Vâng!"
Thanh Minh cũng không còn bày ra vẻ bỡn cợt nữa, hắn lập tức đối mặt Đường Quân Nhạc bằng một dáng vẻ nghiêm túc.
"Nhờ sự cố gắng và cống hiến của ngươi mà ta mới kịp thời phát hiện những chuyện khủng khiếp đang xảy ra trong nội bộ Đường môn và có cơ hội sửa chữa nó. Với tư cách là môn chủ của một trong Ngũ Đại Thế Gia Tứ Xuyên Đường môn, ta chính thức bày tỏ lòng biết ơn đối
với ngươi, cũng như các huynh đệ của ngươi, và cả Hoa Sơn phái!"
Đường Quân Nhạc nắm hai tay lại rồi đẩy về phía trước, hướng về phía Thanh Minh cúi đầu.
Một thế bao quyền cực kỳ trịnh trọng.
Đây là lễ nghĩa tối cao của một môn chủ.
Các thành viên Đường môn cũng phản ứng theo ông ta.
"Cảm tạ Hoa Sơn!"
"Cảm tạ Hoa Sơn Thần Long!"
"Cảm tạ các đệ tử Hoa Sơn!"
Tất cả bọn họ đồng loạt cúi đầu tạo thế bao quyền.
Lồng ngực của các đệ tử Hoa Sơn bất giác trở nên nóng bừng khi đón nhận những lời cảm tạ đó.
'Chúng ta đã có được sự công nhận của Đường môn.'
Từ lúc bị đuổi ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang, Hoa Sơn luôn bị xem là đồ chẳng ra gì, vậy mà chỉ mới vài năm, họ đã có được sự công nhận của Đường môn thống trị Tứ Xuyên.
Ai mà có thể tưởng tượng được ngày này sẽ xảy ra kia chứ?
Đúng lúc ấy, Thanh Minh tiến lên một bước.
"Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, Thanh Minh thay mặt Hoa Sơn nhận lời cảm tạ của Tứ Xuyên Đường môn."
Thanh Minh hướng về phía Đường Quân Nhạc thực hiện thế bao quyền đáp lễ.

"Và..... ờ.........."
Hắn quay đầu, bỏ thế bao quyền, lùi lại một bước.
"Sư thúc."
"Hở?"
"Sư thúc phải làm chuyện này chứ."
"......."
"Làm đi?"
"Khừ."
Bạch Thiên thở dài rồi bước lên phía trước.
Và rồi hắn vừa tạo thế bao quyền với Đường Quân Nhạc vừa mở miệng.
"Đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, Bạch Thiên thay mặt Hoa Sơn bày tỏ lòng biết ơn đối với Đường môn. Thông qua chuyện này, tình minh hữu giữa hai bên sẽ càng thêm gắn kết. Tại hạ thực tâm hy vọng cả hai môn phái sẽ cùng chia sẻ tình thâm giao này."
"Tất nhiên rồi!"
Đường Quân Nhạc khẽ nở một nụ cười.
"Đó là chuyện đương nhiên mà."
"Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Tứ Xuyên Đường môn vạn tuế!"
"Hoa Sơn vạn tuế!"
Môn chủ Đường môn vừa dứt lời, tứ phương vang dậy tiếng hoan hô.

Đường Quân Nhạc vừa kìm hãm được Nguyên Lão viện, vừa nắm lại toàn bộ quyền lực trong tay, đồng thời lại có thể công khai trở thành đồng minh với Hoa Sơn, nơi có Thanh Minh vừa hạ gục Đường Nguy.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người rất khó để hiểu hết toàn bộ sự việc. Thế nhưng, chỉ cần nhìn vào thái độ của môn chủ và các đệ tử Hoa Sơn là tất cả đều có thể hiểu đây là việc có lợi cho Đường môn.
Những tiếng hoan hô vang lên không dứt. Thanh Minh đứng giữa bọn họ lắc đầu.
"Đây có phải chuyện gì đáng kinh ngạc đâu. Mọi người hoan hô hơi quá rồi."
"Thanh Minh."
Bạch Thiên quay lại nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt cứng ngắc. Thậm chí giọng nói của hắn cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Hửm?"
"Con đã làm được một việc rất trọng đại"
"Hề hề. Thúc nói gì đương nhiên quá......"
"Nhưng!"
"Hửm?"
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với gương mặt tràn đầy phẫn nộ.
"Từ lần sau, nếu con còn định làm những chuyện như thế này thì phải nói với bọn ta trước một câu!"

"Ầy, cần gì phải......."
"Nhất định!"
"......."
Thanh Minh định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thiên, hắn bất giác rùng mình. Ánh mắt đó quả thực tràn đầy sự phẫn nộ.
"Mặc dù các loại độc đó chẳng có tác dụng gì với con, nhưng bọn ta đã tưởng con chết rồi đấy, cái tên tiểu tử chết tiệt này!"
Nhuận Tông ở đằng sau nói xen vào.
".......Thực ra cũng không đến mức đó."
"Đúng đó."
Thấy Bạch Thiên quay lại lườm, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt rùng mình liếc mắt sang chỗ khác. Bạch Thiên lại nhìn Thanh Minh rồi nói.
"Con hãy ghi nhớ lời ta dặn. Nếu lần sau con lại tự ý làm theo ý mình như vậy nữa thì ta tuyệt đối sẽ không để yên cho con nữa đâu."
Thanh Minh mấp máy khóe môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Gương mặt của Thanh Minh méo xệch, cuối cùng hắn thở dài.
"Biết rồi, biết rồi. Lần sau ta sẽ làm vậy."
"Cái thằng trời đánh này."
Bạch Thiên thở dài rồi gật đầu.

"Con quay người lại đi!"
"Hửm?"
Bạch Thiên túm lấy vai Thanh Minh xoay hắn về phía sau. Hình ảnh các thành viên Đường môn đang hoan hô lọt vào mắt hắn.
"Họ đang hoan hô con đấy."
"......."
Thanh Minh nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt bối rối.
'Ngoài Hoa Sơn ra, mình đã từng được hoan hô thế này bao giờ chưa nhỉ?'
Để xem nào.
Khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn đã từng làm rất nhiều chuyện còn khủng khiếp hơn thế này, nhưng hắn chưa bao giờ nhận được một lời hoan hô chân thành đến như vậy.
"Con cũng vẫy tay với họ đi."
Khóe miệng Thanh Minh nở một nụ cười. Hừ.
Cũng có sao đâu!
"Aigu! Đa tạ. Aigu! Đây có phải chuyện gì to tát đâu mà các vị lại làm như thế chứ! Hê hê hê hê! Vâng vâng! Xin đa tạ."
Thấy dáng vẻ cợt nhả của Thanh Minh, các đệ tử Hoa Sơn cũng bật cười khanh khách.
"Oa....... đúng là ghê thật."

Đường Trản đứng ở xa nhìn Thanh Minh rồi khẽ rùng mình.
'Vậy mà mình lại đòi gây chuyện với một người như vậy.'
Cũng may là đầu hắn vẫn còn nằm trên cổ.
"Tỷ tỷ, chuyện này đúng là khủng khiếp thật nhỉ?"
".......Quả thực rất khủng khiếp."
"Hoa Sơn Thần Long là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú. Đúng là rất tài ba."
"Ta không nói hắn."
"Hả?"
Đường Trản nhìn tỷ tỷ của mình bằng một gương mặt ngơ ngác.
Ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu đang đóng đinh tại một chỗ. Đường Trản nhìn theo thì cau mày khi phát hiện ra nơi ánh mắt hắn chạm đến là một người nằm ngoài sự dự đoán.
"Lưu Lê Tuyết?"
"Tiểu Trản này."
"Vâng, tỷ tỷ."
"Ta đã quyết tâm rồi."
"Dạ?"
Đường Tiểu Tiểu nhìn Lưu Lê Tuyết không chớp mắt, giống như cô ta không thể rời mắt khỏi người Lưu Lê Tuyết vậy.

"Ta......."
Đường Tiểu Tiểu khẽ cắn môi rồi nói một cách chắc nịch.
"Ta sẽ bái nhập Hoa Sơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro