Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Mộ Hiên muốn từ chối, nhưng cổ tay lại bị bàn tay to lớn hữu lực của Tư Đồ Thanh Lăng nắm chặt. Tư Đồ Thanh Lăng cũng không muốn đôi co, bèn kéo theo Sở Mộ Hiên vào đại điện.

Lúc này Tư Đồ Thanh Lăng mới buông tay, ngồi trở lại ngai vàng, ngượng ngập nói với Trần Hoa: "Sứ giả xin đừng trách, sủng vật đôi khi cũng sẽ làm cao đôi chút, ngài nói có phải không?".

Trần Hoa nhẹ nhàng gật đầu, chuyển ánh nhìn từ Tư Đồ Thanh Lăng tới phía Sở Mộ Hiên. Chỉ thấy Sở Mộ Hiên ngơ ngác đứng giữa đại điện, nhìn bốn phía đại thần, nhất thời không biết làm thế nào.

Trần Hoa mỉm cười, rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Sở Mộ Hiên, nói: "Đến đây, ngồi cùng ta."

Sở Mộ Hiên bấy giờ không biết phải làm gì, may được Trần Hoa giải vây, liền cảm kích gật đầu, ngoan ngoãn tới ngồi bên Trần Hoa.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên tựa thỏ con mà nghe theo lời Trần Hoa sắp đặt, thật sự là tức mà không làm gì được, Trần Hoa ngươi giỏi lắm, dù Hồng Vũ quốc của ngươi thế lực lớn đến đâu, nhưng ngươi không khỏi quá ngông cuồng, dám ở trước mặt trẫm ngang nhiên như vậy, còn tên Sở Mộ Hiên chết tiệt kia, người ta gọi đến ngươi liền đi à, cái này...không...không phải lả lơi quá rồi sao!!!

Tư Đồ Thanh Lăng đang muốn tỏ thái độ, Trần Hoa lại mở miệng trước: "Kính mong bệ hạ lượng thứ, tại hạ chưa được sự đồng ý của ngài đã mang người về, nhưng ta nghĩ cái này ắt ngài không để bụng đâu!".

Trần Hoa vừa mỉm cười vừa nói, khiến Tư Đồ Thanh Lăng tiến thoái lưỡng nan, nếu bây giờ gọi Sở Mộ Hiên về, ngược lại khiến cho bản thân mang tiếng keo kiệt. Bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát, hắn cũng tươi cười đáp lại Trần Hoa: "Sứ thần khách khí rồi, không phải chỉ là đồ chơi thôi sao, trẫm há có thể để bụng? Nói cho cùng thì trẫm vốn gọi hắn đến trợ hứng."

Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng cũng chẳng thoải mái gì, đặc biệt khi nhìn thấy Sở Mộ Hiên nét mặt thoải mái ở bên Trần Hoa, lại khiến hắn cảm thấy cực kì, cực kì khó chịu.

Hắn thốt nghĩ, cái này không lẽ là "ghen" mà người ta thường nói?

Trong đầu Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên hiện lên danh từ này, khiến cho chính bản thân hắn cũng sững sờ, nói đùa gì vậy, ghen? Sao có thể xảy ra điều này? Tư Đồ Thanh Lăng cố sức lắc đầu, hắn muốn đuổi bay biến ngay những ý nghĩ kì quặc ấy!

Một lát sau, cuối cùng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn không thể nhẫn nại, hắn cố tình tỏ vẻ ra lệnh, lạnh nhạt nói với Sở Mộ Hiên: "Sở Mộ Hiên, còn không mau lại đây châm rượu cho trẫm cùng các chư vị tân khách ngồi đây?".

Sở Mộ Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, không tình nguyện đứng lên.

"Hóa ra ngươi tên Sở Mộ Hiên? Tên hay đấy." Trần Hoa giữ chặt tay Sở Mộ Hiên đang chuẩn bị đứng lên rời đi, mỉm cười nói.

Sở Mộ Hiên gật đầu, vừa định đáp lại, mệnh lệnh của Tư Đồ Thanh Lăng lại truyền tới: "Còn không mau lại đây!"

"Ngươi đi đi, lát sau lại trở về." Trần Hoa ẩn ý nói.

Không có cách nào khác, Sở Mộ Hiên đành phải cầm lấy bầu rượu.

Theo nguyên tắc, thông thường mời rượu phải trước kính quân vương, sau mới đến các đại thần, nhưng Sở Mộ Hiên lại kính các đại thần trước, không để ý tới Tư Đồ Thanh Lăng đang phẫn nộ ngồi trên.

Tư Đồ Thanh Lăng thật sự tức phát nghẹn!!

Thế nhưng Sở Mộ Hiên tựa như không hề phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đang tức giận, vẫn như cũ thong thả châm rượu cho các đại thần, chờ tới khi rót xong cho vị đại thần cấp bậc thấp nhất, Sở Mộ Hiên mới hướng tới Tư Đồ Thanh Lăng đang tọa trên ngai vàng phía trên mà trưng ra một nụ cười "mê người". Nhưng nháy mắt hắn liền thu lại tươi cười, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của thần đã hoàn thành, cáo lui." Dứt lời, hắn lập tức ra khỏi đại điện.

Vẻ mặt của Tư Đồ Thanh Lăng trở nên cực kì quái dị, nhưng ngại vấn đề mặt mũi, hắn cũng không ngăn cản, chỉ đành để mặc Sở Mộ Hiên rời đi.

Các vị đại thần cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng bắt gặp cảnh quân vương của mình bị xem nhẹ như vậy, không biết vở kịch này đến tột cùng có phải là diễn hay không, dưới đài mọi người đều âm thầm nghị luận.

Sở Mộ Hiên ra khỏi đại điện, thở dài một hơi, đoán được chắc chắn phen này bản thân đã khiến Tư Đồ Thanh Lăng cực kì uất hận, nghĩ đến đây, hắn liền dâng lên một loại khoái cảm trả thù, bất giác đẩy nhanh cước bộ.

Nhưng còn chưa đi xa, hắn bị một bóng đen cản đường.

"Ngươi là..." Trong bóng đêm, Sở Mộ Hiên không thấy rõ dáng vẻ của người kia.

"Chúng ta hôm nay mới vừa gặp mặt, ta còn giúp ngươi chuẩn bị trang phục, ngươi đã quên rồi sao?" Người vừa tới tươi cười nói.

"Ngươi là...Vân Cô Nhạn!" Sở Mộ Hiên nhận ra được giọng nói của người kia.

"Ta đây. À phải, bệ hạ bảo ta hỏi ngươi có vừa lòng với trang phục ta đã chuẩn bị không?" Vân Cô Nhạn miệng lưỡi mang vẻ bất cần.

"Cực kì chán ghét!" Sở Mộ Hiên mắng, đang muốn rời đi, nhưng lại đột nhiên cảm thấy đau đầu mãnh liệt, thân mình bất giác đổ về phía sau, bất tỉnh nhân sự.

Vân Cô Nhạn thấy thế, lập tức đỡ lấy Sở Mộ Hiên, bắt mạch cho hắn.

Vân Cô Nhạn theo từng nhịp mạch của Sở Mộ Hiên mà mày càng lúc càng nhíu chặt, Sở Mộ Hiên vốn vẫn sốt cao chưa lui, lại liên tiếp chịu đựng nỗi đau tang phụ, tang mẫu, tang huynh, hơn nữa lại không được trị liệu kịp thời sau khi bị Tư Đồ Thanh Lăng làm nhục ngày hôm qua, giờ phút này có thể nói là bệnh càng thêm bệnh, thật sự không hề nhẹ a.

Tư Đồ Thanh Lăng này, rốt cuộc vì sao lại đối xử với hắn như vậy?

Vân Cô Nhạn không có thời gian nghĩ nhiều tới vấn đề này, bởi Sở Mộ Hiên cần phải lập tức trị liệu, nếu không rất khó dám chắc có thể bảo toàn được tính mạng người này. Hắn ôm lấy Sở Mộ Hiên, bước nhanh tới Minh Nguyệt cung.

Yến hội tiếp đón Trần Hoa vừa kết thúc, Tư Đồ Thanh Lăng lòng tràn đầy tức giận bước tới Minh Nguyệt cung, tính toán giáo huấn hắn một phen, à, không đúng, phải là "yêu thương" hắn một phen.

Trong Minh Nguyệt cung, giờ phút này Vân Cô Nhạn đang hết sức chuyên chú thi trâm trị liệu cho Sở Mộ Hiên, không chú ý tới Tư Đồ Thanh Lăng đang tới gần.

Tư Đồ Thanh Lăng đi đến bên giường, bắt gặp Vân Cô Nhạn đang xoa xoa nắn nắn trên làn da mịn màng của Sở Mộ Hiên, cơn tức giận bột phát, hét lớn: "Vân Cô Nhạn, ngươi đang làm gì!"

Vân Cô Nhạn bị tiếng la bất thình lình của Sở Mộ Hiên làm giật mình, tay không khỏi run lên, ngân châm liền rơi xuống đất. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng, thầm oán: "Người có thể nhẹ giọng đi một chút được không, không thấy thần đang chữa bệnh sao?".

"Ai cho ngươi chữa bệnh cho hắn? Hắn là nô lệ của trẫm, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được tới gần!".

Vân Cô Nhạn không nghĩ tới ham muốn chiếm hữu của Tư Đồ Thanh Lăng lại mãnh liệt như thế, hắn cũng lười tranh cãi với Tư Đồ Thanh Lăng, lại cầm lấy ngân châm, hướng về phía người Tư Đồ Thanh Lăng đâm xuống.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy Vân Cô Nhạn bất vi sở động (Raph: Vẻ mặt khinh bỉ a. Anh vua bị khinh bỉ lần 2 a ~~ :3) , liền tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay hắn, cả giận quát: "Lời nói của trẫm ngươi nghe không hiểu phải không?"

"Nếu không được trị liệu hắn thật sự sẽ chết!" Vân Cô Nhạn thực sự tức giận, một người luôn luôn nhã nhặn như hắn cũng phải lớn tiếng.

*******

Raph: Nói thật là nếu bạn là Hoàng Thượng thì chắc bạn cho xử trảm cái bợn Cô Nhạn kia rồi >_<.

Nhưng đọc truyện này thấy a Hoàng Thượng cứ như đứa trẻ con chanh chòe giữ rịt lấy đồ chơi của mình. Ngta cướp mất thì bắt đầu cáu bẩn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro