Chương 38: sinh non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau đớn trong bụng như phiên giang đảo hải mà tra tấn Sở Mộ Hiên, máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ hạ thể, nhưng Sở Mô Hiên lại chẳng hề bận tâm, hắn nén đau ngồi dậy, hai tay run run nâng khối thịt nằm trong vũng máu, nước mắt không nhịn được trào ra.

"Hài tử, phụ thân xin lỗi con, là phụ thân không bảo vệ con tốt, thực sự xin lỗi...." Sở Mộ Hiên thì thào nói với thai nhi còn chưa thành hình, lặp đi lặp lại.

Sở Mộ Hiên nâng niu tiểu sinh mệnh yếu ớt kia, lại không ngừng trách cứ bản thân mình, tuy rằng lúc đầu tiểu sinh mệnh chứa trong mình huyết mạch của Tư Đồ Thanh Lăng khiến Sở Mộ Hiên không biết phải giải quyết thế nào, nhưng đến khi thực sự mất đi nó, tâm lại rất đau, rất đau.

Lúc bấy giờ trong đầu hắn không khỏi hồi tưởng lại những cố gắng của bản thân để bảo trụ đứa nhỏ, rốt cuộc vẫn chẳng thể lưu lại, nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên liền hận, hận bản thân không thể bảo vệ đứa bé; Hắn càng hận Tư Đồ Thanh Lăng, vì người kia đẩy, mới hại chết thân sinh cốt nhục của mình.

Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên cười lạnh, lẩm bẩm: "Tư Đồ Thanh Lăng ơi Tư Đồ Thanh Lăng, người có biết không, ngươi từng có một đứa con còn chưa được sinh ra đã chết yểu, hơn nữa nó chết trên chính tay của ngươi!" Sở Mộ Hiên lúc này đột nhiên có khoái cảm trả thù, hắn nói cho bản thân, nhất định không thể chết, nhất định phải sống, một ngày nào đó, hắn muốn tận mắt thấy Tư Đồ Thanh Lăng thống khổ, Tư Đồ Thanh Lăng hối hận.

Ham muốn sống khiến cho Sở Mộ Hiên cảm giác được hạ thể đau đớn, lúc này hắn mới phát hiện, huyệt khẩu dưới thân vẫn đang không ngừng trào ra máu tươi. Hắn dùng hết sức lực, không dễ dàng gì mới có thể xé ra một đoạn vải từ quần áo trên người, hạ quyết định, Sở Mộ Hiên nhắm mắt lại, cắn môi, liền đem đoạn vải đút vào trong nội huyệt, ý định ngăn cản máu tươi trào ra.

Không lâu sau, mảnh vải đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng huyết vẫn chảy ra không ngừng từ huyệt khẩu. Sở Mộ Hiên biết một chút y thuật, hiểu không thể cứ để máu tươi chảy mãi như vậy, tay đã không cách nào dụng được lực hơn nữa, liền dùng răng cắn tiếp một phần lớn vải trên tay áo, đẩy tiếp vào nội huyệt.

Hạ thể kịch liệt đau đớn khiến Sở Mộ Hiên gần như sắp hét lên, vì không muốn binh lính bên ngoài nghe thấy, Sở Mộ Hiên cắn chặt ngón tay, muốn ngăn cản miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Không biết ép buộc bao lâu, nhét bao nhiêu vải, huyết cuối cùng cũng ngừng, Sở Mộ Hiên sức cùng lực kiệt ngay tại nơi Huyết Hà

Bên kia, trong đại trướng, Tư Đồ Thanh Lăng tự mình triệu tập hội nghị tác chiến khẩn cấp cùng các chư vị tướng quân. Kế hoạch tác chiến ban đầu đã để lộ cho Sở Mộ Hiên biết, sẽ không tiếp tục sử dụng .

Sau khi hội nghị bắt đầu, Tư Đồ Thanh Lăng đưa ra một quyết định ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đó là lập tức tiến hành kế hoạch đánh úp bất ngờ Vĩnh An thành.

Đề xuất Tư Đồ Thanh Lăng mạnh dạn đề nghị chiếm được sự đồng ý của đa số mọi người, bọn họ liền nhanh chóng trở lại cương vị của mình, điều binh khiển tướng, không bao lâu liền an bài thỏa đáng hết thảy.

Tư Đồ Thanh Lăng ra hiệu một tiếng, đại quân Minh Thụy quốc liền đối với Vĩnh An thành phát động mãnh công, binh lính Yến Bình quốc bị tấn công bất thình lình liền trở tay không kịp, chống cự không được bao lâu liền tan đàn xẻ nghé, đành phải lui binh về thành, thủ vững không ra.

Đinh Thừa tướng lo lắng trở lại phủ, kêu hạ nhân mời Sở Mộ Hoan tới quý phủ của mình, dò hỏi: "Chuyện này là thế nào? Vì sao Tư Đồ Thanh Lăng lại đột ngột tấn công Vĩnh An mà Mộ Hiên lại không truyền thông tin gì đến?"

"Đúng vậy! Ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, đêm nay ta liền tái đột nhập xem sao." Sở Mộ Hoan cũng không biết nguyên nhân, suy nghĩ một lát, mới đáp.

"Vậy làm phiền!"

"Thừa tướng đừng khách khí. Đây là việc Mộ Hoan phải làm."

Màn đêm buông xuống, Sở Mộ Hoan thay y phục dạ hành, bí mật đột nhập quân doanh Minh Thụy quốc, đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra một âm thanh lo lắng.

"Cô Hồng, trẫm cho rằng Sở Mộ Hiên có thể truyền tình báo tới tay Yến Bình, nhất định có người đảm nhận nhiệm vụ truyền tin, ngươi nói có phải không?"

Là thanh âm của Tư Đồ Thanh Lăng, Sở Mộ Hoan khẽ nhấp khí, may mắn bản thân không mạo muội đi vào, bất quá theo như Tư Đồ Thanh Lăng nói, Sở Mộ Hoan hiểu, việc Sở Mộ Hiên ăn trộm tình báo đã bị tiết lộ.

Nghĩ đến đây, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Sở Mộ Hoan chính là - Tư Đồ Thanh Lăng nhất định không bỏ qua cho Mộ Hiên, hiện tại Mộ Hiên đang gặp nguy hiểm!

Ý tưởng này khiến Sở Mộ Hoan lạnh sống lưng, hắn nhất định phải cứu đệ đệ! Nhưng việc đầu tiên hắn phải biết chính là - rốt cuộc đệ đệ bị Tư Đồ Thanh Lăng đưa đến nơi nào?

Bản thân đang ở quân doanh của Minh Thụy quốc, Sở Mộ Hoan biết việc này nhất định phải vô cùng cẩn thận, thế là hắn trước giết một binh sĩ, thay vào quần áo của hắn, sau khi tin chắc chuyện này có thể khiến thần không biết quỷ không hay, mới bắt đầu tìm kiếm nơi giam giữ Sở Mộ Hiên.

Quá trình tìm kiếm thực thuận lợi, không bao lâu Sở Mộ Hoan từ chỗ bọn binh sĩ nói chuyện với nhau liền biết được chỗ của đệ đệ, hắn tiến tới lều trại giam giữ đệ đệ, đánh binh lính giữ cửa hôn mệ, liền đi vào.

Nhưng vừa nhìn thấy, tình huống bên trong lập tức khiến Sở Mộ Hoan sợ hãi không thôi, đệ đệ hắn hạ thân trần như nhộng, chỗ huyệt khẩu nhét đầy vải, quần áo bản thân thì vương vãi trên nền đất mà nằm trong vũng máu.

Sở Mộ Hoan vọt tới bên người đệ đệ, nâng Sở Mộ Hiên đang suy yếu không chịu nổi dậy, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng tát nhẹ hai má đệ đệ, nhỏ giọng gọi: "Mộ Hiên, Mộ Hiên,..."

Một lát sau, Sở Mộ Hiên cuối cùng tỉnh dậy, hai mắt khẽ mở, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ca ca, gặp được ca ca, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy một loại mất mát khó hiểu. (Raph: À...ẻm đang nhớ anh, muốn gặp anh a ~ Dại zai thì cho chết nhé cưng :v)

Sở Mộ Hoan thấy đệ đệ tỉnh lại, thoáng định rồi bình tĩnh lại, nói: "Mộ Hiên, đệ có khỏe không? Đệ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?"

"Là...là Tư Đồ Thanh Lăng, hắn phát hiện đệ đánh cắp tình báo." Sở Mộ Hiên hữu khí vô lực đáp.

"Cho nên hắn tra tấn đệ thành như vậy?" Sở Mộ Hoan nổi giận đùng đùng hỏi.

"Không phải..."

"Đã chảy nhiều máu như vậy còn nói không phải," Sở Mộ Hoan nói tới đây, dừng một chút, xem kĩ hạ thể Sở Mộ Hiên, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc đã làm gì đệ, có phải hắn đã..."

Sở Mộ Hiên nghe ra ý của ca ca, hắn cúi đầu, lúc lâu sau mới ậm ừ một chữ: "Đúng."

"Đồ cầm thú! Ta muốn giết hắn!" Sở Mộ Hoan vừa nói liền lao đi.

"Không!" Sở Mộ Hiên dùng hết khí lực toàn thân mới có thể kéo đại ca đang vô cùng xúc động lại, khuyên: "Đại ca, lúc này một mình đại ca, làm sao là đối thủ của Tư Đồ Thanh Lăng? Nếu đi chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"

Nghe xong lời đệ đệ nói, Sở Mộ Hoan liền bình tĩnh hơn, hắn gật đầu, nhưng lại ôm lấy đệ đệ rồi định lao ra khỏi lều trại.

"Đại ca, huynh muốn làm gì?"

"Làm gì ư? Đương nhiên là muốn mang đệ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, rời đi ma chưởng của Tư Đồ Thanh Lăng!"

Sở Mộ Hiên bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đại ca, huynh cũng biết, Minh Thụy quốc canh phòng nghiêm ngặt, cho dù đại ca là cao thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng trà trộn vào đây, nay huynh mang theo theo đệ như thế này đi ra, căn bản không thể thoát ra ngoài!"

"Nhưng ta vẫn muốn thử!"

"Thử như vậy kết quả cũng chỉ có thể là cả huynh và đệ đều bị bắt, huynh vẫn nên nhanh chóng rời đi, đại ca, huynh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, huynh chính là hy vọng duy nhất của Sở gia ta!"

"Nhưng, Mộ Hiên..."

"Đi mau, huynh yên tâm, Tư Đồ Thanh Lăng còn chưa tra tấn đệ đủ thì sẽ chưa giết đâu, đệ đáp ứng huynh, nhất định sẽ hảo hảo sống sót!" (Raph: Ổng mà giết thì chúng ta còn có truyện để đọc sao? J)

"Vậy được, đệ phải bảo trọng đó!"

"Đệ sẽ, đúng rồi, đại ca, Yến Bình sắp khó giữ, huynh vẫn nên nhanh nhanh rời khỏi thành Vĩnh An, trở lại chỗ Hoa Thần Hạo đi."

"Ta đã biết." Sở Mộ Hoan gật mạnh đầu, rời khỏi trướng.

Thấy ca ca đã rời đi, Sở Mộ Hiên thở phào một hơi, mặt khác gian nan chống đỡ thân thể suy yếu không chịu nổi kia, rửa sạch một chút máu cùng ô vật bên dưới. Hắn phải xử lí tốt mấy thứ này, nếu không bị Tư Đồ Thanh Lăng nhìn thấy, nhất định sẽ truy vấn, chuyện tình liền thêm phiền toái.

Sở Mộ Hiên cởi quần áo, chậm rãi dùng nó chà lau vết bẩn, qua chốc lát, mới có thể lau sạch vết bẩn, đang lúc hắn nghĩ có thể thư giãn một lúc, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, dưới tình thế cấp bách, Sở Mộ Hiên vội vàng đem quần áo dơ bẩn không thể chịu nổi của mình giấu kín, bản thân thì trần trụi ngồi dưới đất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro