Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Mộ Hiên khóc mãi liền mệt mỏi, không bao lâu liền ghé lên người Tư Đồ Thanh Lăng mơ màng trầm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ Hiên mông lung cảm giác có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, Sở Mộ Hiên nhìn lên giường, thế mà phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đã tỉnh, hiện tại đang nhìn mình.

"Ngươi tỉnh?" Sở Mộ Hiên kích động không biết nói gì, hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy, hỏi xong câu này chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.

Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

"Tốt quá, vậy để ta đi gọi Vân Cô Nhạn đến." Sở Mộ Hiên vừa nói liền hướng ra ngoài cửa định đi, nhưng bị Tư Đồ Thanh Lăng kéo tay áo lại, lắc đầu, nhẹ giọng: "Không..."

"Không được giở tính trẻ con, phải để Vân Cô Nhạn đến xem tình hình hiện tại của ngươi." Sở Mộ Hiên an ủi Tư Đồ Thanh Lăng tựa như an ủi tiểu hài tử.

"Lại đây...ngươi trước tiên cứ ở...ở đây giúp ta." Tư Đồ Thanh Lăng phải dùng sức lực thật lớn mới nói xong mấy lời này.

Sở Mộ Hiên hiểu ý Tư Đồ Thanh Lăng, gật gât đầu, ngồi bên người Tư Đồ Thanh Lăng, chăm chú nhìn hắn, Tư Đồ Thanh LĂng cũng chăm chú nhìn Sở Mộ Hiên, bọn họ đều không nói chuyện. Hết thảy, đều trong yên lặng.

"Bệ hạ sao rồi?" Thanh âm Vân Cô Nhạn từ ngoài cửa truyền đến, sau đó liền thấy huynh đệ hai người Vân gia cùng nhau đẩy cửa đi vào.

Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên thấy hai người đột nhiên xông tới, vội vàng thu lại ánh mắt đưa tình. Tư Đồ Thanh Lăng nghiêng đầu qua một bên, Sở Mộ Hiên cũng không ngừng chỉnh trang lại y phục, che dấu hành vi vừa rồi.

Vân gia huynh đệ thấy tình cảnh này, hiểu ý cười.

Vân Cô Nhạn bắt mạch cho Tư Đồ Thanh Lăng, vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, bệ hạ, người đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần an tâm dưỡng thân một khoảng thời gian, là có thể bình phục."

"Đúng vậy, thật sự tốt quá, bệ hạ, khoảng thời gian người bị thương làm chúng thần lo lắng gần chết!" Vân Cô Hồng cũng vạn phần vui sướng.

"Nếu bệ

hạ đã không còn trở ngại gì, vậy Cô Hồng, chúng ta đi thôi." Vân Cô Nhạn nháy nháy mắt với đệ đệ, nói.

Vân Cô Hồng sao lại không hiểu ý tứ ca ca, cười gật đầu, cùng Cô Nhạn ra ngoài.

Hai người này vừa rời đi, hai người ở lại không biết làm gì. Sở Mộ Hiên đỏ mặt, cúi đầu nói: "Thật sự là tốt quá."

"Ngươi lo lắng cho ta sao?" Tư Đồ Thanh LĂng hỏi lại.

"Không...không có, chính là nếu ngươi cứ chết như vậy, ta vốn không có biện pháp tự tay báo thù cho người nhà, vì một ngày có thể đường đường chính chính báo thù, cho nên ngươi hiện tại không....không thể chết được! Chỉ như vậy mà thôi!" Sở Mộ Hiên vẫn mạnh miệng.

"À, phải thế không? Vậy ta đây nhất định mau chóng bình phục, để ngươi có thể thực hiện ý định vì người nhà báo thù, được chứ?" Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười nói.

"Tùy...tùy ngươi." Sở Mộ Hiên nói xong, liền quay đầu chạy đi, Tư Đồ Thanh Lăng dõi theo bóng dáng hắn rời đi, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng: "Gia khỏa không thành thật."

Nhờ Sở Mộ Hiên tỉ mỉ chăm sóc cùng sự điều dưỡng của Vân Cô Nhạn, Tư Đồ Thanh Lăng khôi phục rất mau, mới qua hơn một tháng, thân thể cũng đã khang phục gần như lúc đầu. Đối với tình trạng của Tư Đồ Thanh Lăng, Sở Mộ Hiên là xem ở trong mắt, hỉ ở trong lòng.

Hôm nay, sau khi tản bộ quanh ngự hoa viên trở về, Tư Đồ Thanh Lăng kéo Sở Mộ Hiên ngồi trên giường, thâm tình chân thành nhìn Sở Mộ Hiên, nói: "Mấy ngày này ta bị thương, ít nhiều cũng là nhờ ngươi cẩn thẩn chiếu cố, ta mới có thể khôi phục mau như thế."

"Ngươi là vì cứu ta mới bị thương, chiếu cố ngươi là việc ta phải làm."

"Ngươi chiếu cố ta chỉ là bởi ta cứu ngươi sao?" Tư Đồ Thanh Lăng hỏi lại.

"Ta..."

Tư Đồ Thanh Lăng nhìn vẻ mặt đỏ hồng của Sở Mộ Hiên, càng xem càng cảm thấy hắn đáng yêu, nhìn rồi lại nhìn, Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên cảm thấy hạ thân có chút nóng lên, thân thể bất giác nổi lên phản ứng.

"Đáng chết!" Tư Đồ Thanh Lăng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, nghĩ muốn áp chế dục vọng xuống, nhưng phân thân làm sao cũng không nghe sai sử. Bất quá ngẫm lại, từ lúc Sở Mộ Hiên sanh non tới nay, Tư Đồ Thanh Lăng đã một năm không chạm qua Sở Mộ Hiên, dụng vọng lâu ngày bị kìm nén tại giờ phút này đột nhiên bùng nổ, Tư Đồ Thanh Lăng dù ý chí mạnh mẽ nhưng cũng không cách nào khống chế được chính mình.

"Mộ Hiên..." Lần đầu gọi Sở Mộ Hiên như vậy, Tư Đồ Thanh Lăng cảm thấy có chút không quen.

"Xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ Hiên nhìn hắn.

"Ta muốn..."

"Muốn cái gì?" Sở Mộ Hiên khó hiểu.

Tư Đồ Thanh Lăng không trả lời, chỉ nhìn chăm chú Sở Mộ Hiên.

Sở Mộ Hiên rất nhanh hiểu được ý tứ Tư Đồ Thanh Lăng, hắn cúi gằm, hồi lâu, mới hơi hơi gật đầu.

Chiếm được sự đồng ý của người kia, Tư Đồ Thanh Lăng cuối cùng bất chấp tất cả, hắn nhanh chóng cởi y phục của chính mình và Sở Mộ Hiên, khẩn cấp hôn lên đôi môi đỏ thắm của người trong lòng.

Sở Mộ Hiên đón ý hùa theo cái hôn nóng bỏng của Tư Đồ Thanh Lăng, hai tay chặt chẽ ôm trên cổ Tư Đồ Thanh Lăng.

Nhận được sự phối hợp của Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng không còn cố kỵ, hắn một hơi động thân, trực tiếp đem phân thân tiến vào trong hậu huyệt của Sở Mộ Hiên.

"Aa!" Tư Đồ Thanh Lăng đột ngột tiến vào, khiến cho Sở Mộ Hiên cảm thấy một trận đau đớn, tuy rằng hắn dùng sức nắm chặt lấy áo ngủ bằng gấm dưới thân, nhưng vẫn nhịn không được kêu lên.

"Sao vậy, làm đau ngươi sao?" Tư Đồ Thanh Lăng ngừng di chuyển, thân thiết hỏi.

Sở Mộ Hiên cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy ta nhẹ chút." Tư Đồ Thanh Lăng giảm nhẹ biên độ động tác, ý muốn giúp Sở Mộ Hiên thoải mái hơn.

Sở Mộ Hiên từ trong cử động ân ái của Tư Đồ Thanh Lăng mà hưởng thụ được một loại khoái cảm trước nay chưa hề có, thế nên không lâu sau, hai người liền mồ hôi đầm đìa.

Thời điểm hoan ái đạt tới cao trào, hai người liền song song bắn ra...

Sau hai lần ái ân liên tục, Tư Đồ Thanh Lăng nằm bên người Sở Mộ Hiên trầm trầm ngủ, Sở Mộ Hiên nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tư Đồ Thanh Lăng, từ trong thâm tâm nhen nhóm vô hạn nhu tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro