[DraHar] Truth is, I bruise too easily (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ricetard.

Translater & Beta: Mạc Nghi Ảnh.

Nhà dịch: Fog--Shade

Couple: Draco Malfoy x Harry Potter

Warning: *Character Death* (đừng vội vì hai chữ này mà chạy nha ~~), BE, AU.

Disclaimer: This creation is based on characters and situations created and owned by J. K. Rowling, various publishers including but not limited to Bloomsbury Books, Scholastic Books and Raincoast Books, and Warner Bros. Inc. No money is being made, no copyright or trademark infringement, or offense is intended. All characters depicted in sexual situations are above the age of consent. *câu này quen thuộc rồi, khỏi cần đọc cũng được* "biết rồi, ta lười dịch"

Summary: Draco đi săn, bắt gặp một cậu bé. Và rơi vào lưới tình và không thể nào dừng lại.

Link gốc: http://hp-creatures.livejournal.com/185587.html

Link: https://fogshade.wordpress.com/drarry-fic/oneshot-truth-is-i-bruise-too-easily/

-----------------------------------------------

Part 1

Mùa đông năm nay thiệt lạnh nhưng vẫn đẹp theo cái đẹp của mùa đông, Draco nghe nói thế, vì thế dù đã bị vua cha cảnh báo, cậu vẫn muốn đi săn. Cung điện quá rộng lớn, nhưng cũng quá ngột ngạt, hơn nữa, cánh rừng cũng chẳng dài quá 10 km. Theo lời kể của các thợ săn - và Draco cũng không định đi vào sâu đến mức đó.

"Cẩn thận khu rừng." Lucius ngồi trên ngai , nhìn xuống cậu và nói. "Đám thú hoang luôn chực chờ ngoài kia."

"Con biết mà, Cha." Draco đáp, chỉnh lại cung tên và mũi tên trên vai, rồi lui khỏi sảnh chính. "Đó là lý do con đi, cha nhớ chứ? Giết những con vật hoang dã đấy."

Giờ thì cậu đang ở trong rừng, len lỏi, núp dưới các gốc cây, cố tìm kiếm con mồi tiềm năng. Tuyết rơi từng hạt trên nền đất, Draco thường hay đạp nhầm những cành cây khô, và thầm chửi trong lòng mỗi khi cậu không đủ yên tĩnh. Cậu biết hầu hết các loài động vật đều trốn trong tổ ấm của nó trong cái thời tiết như thế này, và Draco không có ý định săn chúng: tấn công chúng khi đang yên trong giấc ngủ đông, ngay trong nhà của chúng, chơi như vậy thì không được đẹp lắm. Những chú gấu to béo mập mạp vẫn thường tung tăng chạy nhảy trong mùa đông mới là con mồi của Draco muốn tìm.

Sương bắt đầu tụ tập, dày đến không thể thấy từng đầu ngón tay, Draco lại chửi thầm trong bụng. Anh sẽ phải dựa vào thính lực cua mình nếu đám sương mù chết tiệt này không tán đi. Có vẻ mấy con thú đều tránh đi trong suốt thời gian này trong năm, tránh xa khỏi cái lạnh, nhỉ? Cậu túm chặt cái cung tên, nhẹ nhàng nện từng bước cẩn thận trên nền tuyết lộm cộm. Hẳn là anh đã ở ngoài trời hơn tiếng đồng hồ rồi.

Mặt trời ban trưa là ánh sáng duy nhất xuyên qua những tán cây thưa thớt và Drao quyết định nghỉ ngơi một chút. Anh không nghĩ mình sẽ thành công, nhưng sự thất vọng vì không tìm thấy con mồi thích hợp vẫn làm cho tinh thần cậu trầm xuống. Ngồi xuống một rễ cây to trồi lên, anh đùa nghịch với những mũi tên và cung: đó luôn là cách săn bắt và giết choc anh thích hơn cả. Những người đàn ông khác trong lâu đài thường sử dụng kiếm, những cái nỏ to và đáng sợ, luôn đẫm máu. Draco thích sự nhanh nhẹn mà thanh thoát của cung tên, và chỉ cần một phát dứt điểm. Và như thế tốt hơn cho cả hai bên: thợ săn và con mồi.

Một tiếng động làm Draco giật mình bật ra khỏi dòng suy nghĩ. Draco vội nắm cung lên. Có phải là một con thú nào đó, đang chờ chực để sẵn sàng xông ra từ sau những bụi cây? Draco nhanh tay lắp tên vào cung và chờ đợi, trong đám sương mù này, không có cách nào để xác định mục tiêu.

Nhưng sương dần dần tán đi và thay vì nhìn thấy con thú nào, Draco nhìn thấy một cậu bé. Bên cạnh dòng sông, ngay giữa cánh rừng. Lạ lùng là nước sông không bị đóng băng, theo lý thì nó ắt hẳn phải thế. Draco nhìn chằm chằm, mọi chú ý tập trung vào cậu bé.

Cậu có một mái tóc đen như lông quạ, một đường viền nhỏ quanh mắt - trông giống như kính mắt. Cậu choàng một mảnh vải màu xanh đậm quanh cơ thể, từ từ đến gần hồ nước, ngồi xuống sát cạnh nó, rồi cởi vải choàng, và từ từ ngâm mình xuống dòng nước.

Draco nuốt nước miếng, cảm giác như một tên rình mò ghê tởm- và cậu cũng biết miệng mình đang hả chữ O tròn trịa, làm sao cậu bé có thể tắm giữa thời tiết như thế nào, cứ như bây giờ đang là giữa mùa xuân. Miệng Draco tự nhiên thấy khô khan, bởi vì, cậu không thấy màn tuyết như tấm chăn bông trắng xóa bao phủ mặt đất, không cảm nhận được sự cái buốt lạnh của không khí châm chích lên cơ thể cậu bé, thay vào đó, tất cả những gì đọng trong mắt cậu là làn da tái nhợt, mái tóc đen và thân hình thon gọn đến nỗi Draco cảm tưởng như có thể cảm nhận từng cái xương sườn của cậu nếu như chạm vào.

Không, không! Draco lắc lắc đầu như muốn hất những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Không thể để mình bị cuốn hút, dù người đó là cậu bé này. Dẫu nghĩ vậy, anh vẫn muốn tiến tới trò chuyện, hỏi mọi chuyện về cậu, để được biết cậu, một cảm giác ấm ấp hừng hừng bùng lên thành ngọn lửa trong bụng anh, nhưng không thể được. Anh nhìn cậu bé tắm trong nước lạnh băng, đứng dậy và quay đầu đi.

Khi đi săn, không thể bị mất tập trung.

*

Nhưng anh vẫn mất tập trung, bởi từ lúc chiều cho tới lúc trời tối mờ, tất cả những chuyện anh làm đều là nghĩ về cậu bé, anh thậm chí để mất dấu hai con gấu bởi đầu óc mơ màng của mình. Cuối cùng, anh cũng bắt được con thứ ba, và đem nó về trình diện cha mẹ.

"Ít nhất vẫn có thứ cầm tay đem về." Draco tự nhủ.

Severus nheo mắt nhìn Draco, cúi đầu đối diện với vị hoàng tử. "Quá. Gầy." Hắn nói, Draco trợn mắt và quay đi.

"Anh vẫn sẽ chế biến nó mà, đúng không?" Narcissa, hoàng hậu và mẹ của Draco, hỏi. Bà đặt tay lên vai Draco, Severus ngước mắt lên nhìn bà, thẳng lưng lên.

"Vâng, nhưng tôi không thể đảm bảo rằng nó sẽ là món ăn hợp ý nhất", hắn nói, mắt liếc Draco thêm một cái.

"Ta chắc bất kể cái gì hoàng tử của ta bắt được đều là thứ tốt nhất." Narcissa nhẹ nhàng đáp.

"Quả thế," Severus lẩm bẩm, lại nhìn Draco lần nữa. "Nhưng, không biết ngài đã nghe" hắn tiếp chuyện với Narcissa. "Một vài kỵ sĩ kể một hôm khi đi săn ngày, họ đã nhìn thấy một thứ vô cùng kỳ lạ."

Draco kiềm hành động đảo mắt tỏ ý nghi ngờ. Bọn kỵ sĩ đều là một lũ ngốc; anh chả bao giờ phí thời gian với chúng.

"Cái gì vô cùng kỳ lạ?" Lucius hỏi.

Severus cũng quay sang nhìn đức vua. Cứ như, mỗi khi ánh nhìn của hắn đặt lên ai, người đó cần sự chú ý toàn bộ của hắn. "Một con hươu." Severus nói bằng giọng thầm thì như gió thổi.

Hai mắt Quốc vương Lucius trừng lớn. "Một con hươu? Trên mảnh đất của chúng ta?" Severus gật đầu. "Từ lâu lắm rồi, quanh vùng đất của ta chưa bao giờ xuất hiện một con hươu," Lucius nói. "Chúng ta phải bắt nó."

"Một con hươu thì có gì to tát ạ?" Draco tò mò hỏi.

"Một sinh vật to lớn và kiêu ngạo," Lucius trả lời, "với cặp gạc hươu rất hợp với một vị vua. Hoặc là, một hoàng tử." Ông cười với Draco. "Nếu con tìm được nó trong chuyến săn bắn của mình, con phải giết nó và chúng ta có thể một bữa tiệc lớn để chúc mừng. Tất nhiên, con hươu đó sẽ chính là điểm hấp dẫn nhất." Ông cúi đầu về phía Severus.

Severus cúi người đáp lễ. "Tất nhiên. Nhưng tôi không chắc Hoàng tử Draco đủ kỹ năng để bắt giữ một con thú hung dữ như thế."

"Con có thể." Draco kiên định nói. "Con sẽ tóm được con hươu đó."

---o0o----

Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi chuẩn bị cho chuyến đi săn, tâm trí anh lại vởn vơ về lại với cậu bé anh nhìn thấy hôm trước, hơn là về con hươu. Cha bước vào khi anh vừa kéo ủng lên, đứng tại cửa phòng.

"Ta tin tưởng con, Draco," ông nói, "nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở con cẩn thận."

"Con luôn cẩn thận, thưa Cha." Draco đáp, cho mũi tên vào túi da. "Cha đã thấy con mang hai con gấu kia về nhà ngày hôm qua mà."

Lucius vẫn đứng quan sát Draco sang bên kia phòng lấy mũ, và mặc bộ áo choàng mùa đông rộng thùng thình.

"Con sẽ tìm con hươu đó chứ, con trai?" ông nói. "Không chỉ vì vương quốc này, hay cho ta, mà vì chính con. Mọi người sẽ tin tưởng con như một hoàng tử - và con cũng có niềm tin của một hoàng tử về chính mình."

"Tất nhiên rồi, thưa Cha." Draco siết chặt sợi dây cung. "Cha à, người có biếy ... trong rừng có ngôi làng nào không ạ?"

"Trong rừng?" Lucius cau mày. "Không, ta không nghĩ vậy. Con nhìn thấy ai à?"

"Không, con nghĩ có lẽ..." Kể cho vua cha nghe chuyện này có lẽ không phải là một ý kiến hay "con nghe âm thanh lạ, ngày hôm qua."

"Có thể là con hươu lắm." Lucius hy vọng nói.

"Có lẽ." Draco đáp, lại nghĩ về cậu bé.

-----o0o------

Draco đến mảnh rừng thưa trễ hơn một tí so với lần trước. Cậu cố tập trung vào chuyện săn bắn, nhưng mọi ý nghĩ trong đầu đều xoay quanh những chuyện như, cậu ta có còn ở đó nữa không? Nếu cậu ấy thấy mình thì sao nhỉ? Cậu ấy đến từ đâu? và vô tình dẫm trúng đuôi một con gấu mèo Mỹ, anh thậm chí còn không nhìn thấy, nói gì đến chuyện giết nó.

Anh tìm thấy cái cây lần trước, chuẩn bị ngồi xuống và tiếp tục chờ đợi; nhưng mông anh còn chưa kịp chạm đất, thì một mái tóc đen rối bù thấp thoáng sau những đám cây đập vào mắt, rồi đến làn da trắng nhợt giữa muôn tia nước bắn lên!

Draco bật người dậy, cố không phát ra tiếng động quá lớn để bị nghe thấy. Anh trườn ra đằng sau thân cây - anh không muốn cậu bé vô tình phát hiện ra kẻ rình trộm là anh. Ai mà biết lời đồn đủ kiểu đủ thể loại như thế nào lan tràn trên mảnh đất này, nếu hoàng tử bị phát hiện rình trộm một cậu bé nhà nông tắm rửa. Những chuyện như thế này cần thực hiện trong bí mật.

Anh quan sát xung quanh. Cậu bé đang lội trong dòng nước, ngâm mình trong cái lạnh buốt, để dòng sông như nuốt chửng cả người cậu. Cậu bước sang một bên, thử đặt hai tay lên tuyết và lập tức giật nảy lên, trong chưa đầy một cái chớp mắt.

Draco nuốt nước miếng. Cậu bé thật xinh đẹp, đặc biệt tô điểm bởi những giọt nước trong suốt trượt dài trên thân thể. Làn da tái nhợt dường như còn nhạt hơn dưới ánh nắng, tuyết làm cậu thêm sáng ngời, những tán cây điểm từng mảng xanh mát chỉ khiến mái tóc đen của cậu thêm nổi bật. Khi cậu mở mắt, chỉ hé một chút, cũng đủ khiến Draco gần như ngừng thở - màu xanh lá cây còn biếc hơn cả mùa xuân, giống như những thảm cỏ xanh mướt Draco đã từng một thời rong chơi khi anh vẫn là một cậu nhóc bảy tuổi, luôn tươi cười và ngịch ngợm. Draco cuối cùng cũng tìm lại được không khí trong phổi, và chăm chú nhìn cậu bé trần trụi giữa mùa đông.

Trong suốt những năm qua Draco cũng biết giới tính anh thích hơn, nhưng cậu bé không thể so sánh với bất kỳ cô gái hay chàng trai nào: Draco muốn chạm vào cậu, cảm nhận sự mềm mại của làn da dưới lòng bàn tay, ít nhất một lần. Eo cậu ấy thật nhỏ gọn, Draco có thể tưởng tượng cảm giác ôm chặt lấy nó, quanh chỗ ấy của cậu là một nhúm lông đen. Cổ họng Draco lại trở nên khô khát giống như ngày hôm qua, anh phải quay đầu đi, ép mình vào gốc cây để lấy lại hơi thở.

Cậu bé này là ai và tại sao cậu lại ở đây? Và Draco không thể kiềm chế mong muốn được dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày, đứng chỗ này và ngắm cậu. Cậu bé, đang tắm trên dòng sông.

*

Tất nhiên, là không thể được rồi, bởi cậu phải mang một con mồi về nhà dù không cần thiết. Nhưng Severus luôn tỏ ra nghi ngờ anh, đám kỵ sỹ vẫn thường chế giễu, cười nhạo anh, và Draco phải chứng minh cho bọn họ tên của anh như một Hoàng tử, bằng việc ít nhất mang về những con gấu quá gầy.

"Hôm nay chỉ có một con?" Luciua hỏi, khiến bụng cậu xoắn lại. Cậu mất hơn một giờ nhìn chằm chằm cậu bé mà không hề hay biết.

Tuy nhiên, hai tuần sau đó, Quốc vương và Hoàng hậu vẫn rất khoan dung với những chuyến đi săn của cậu con trai, có lẽ hy vọng cậu có thể mang về con hươu trong lời đồn đó. Draco cũng đã nghĩ về nó, rằng cậu ít nhất sẽ thử một lần, nhưng tâm trí anh tập trung quá nhiều vào cậu bé bên con sông khiến anh khó mà nhớ con hươu trong lời đồn nữa. Anh đứng cạnh cái cây và lại ngắm cậu, mặc dù cậu bé của anh vẫn làm cùng một chuyện mỗi ngày - bước dọc theo dòng nước, ngâm mình sạch sẽ, trèo lên bờ chà xát cơ thể, và lại tiếp tục thả mình xuống làn nước trong vắt. Mỗi từng động tác đều khiến Draco không thể dời mắt, cứ như thể có cái gì kỳ diệu trong mỗi nét chuyển động của cậu. Cậu như đốm lửa trong tuyết mùa đông lạnh lẽo, chưa bao giờ nhăn mày lấy một cái trước buốt giá. Đôi lúc, Draco tự hỏi liệu cậu có phải là một pháp sư không.

(Và thỉnh thoảng những hình tượng này sẽ quay lại vào những đêm khuya vắng lặng, khi cậu nằm thao thức trên giường và những ngón tay lang thang dưới lớp áo ngủ. Và Draco nghĩ về cái ấy nhạt màu của cậu bé, ẩn ẩn nhúm lông đen, hoặc là mông cậu, và đường sống lưng nhấp nhô. Đôi mắt xanh biếc, như nước biển điên cuồng nhấn chìm Draco.

Draco run nhẹ rồi bắn ra, hàm răng cắn vào môt dưới và ước gì cậu bé ở ngay bên cạnh, trên giường của anh.) (híc, có thể mặt không đỏ, tim không suyễn mà tưởng tượng cảnh này, nhưng viết ra lại là một chuyện thiệt đau đầu.)

Nhưng anh cũng ngắm cách cậu làm dáng sau khi tắm xong, cái cách khoác áo choàng lạ lùng qua vai, rồi cách cậu làm mọi thứ trong im lặng hoàn toàn. Cậu sẽ hất những đốm tuyết đọng quá nhiều trên người đi, mỉm cười khi cúi người xuống, và những bông tuyết trắng xóa dính lên mũi, tất cả làm tim Draco đập liên hồi.

Nhưng chuyện này lại khiến Draco càng thấy mình giống một kẻ hèn nhát, chỉ biết đứng một chỗ và nhìn. Nhưng anh không muốn phá vỡ sự thanh bình của cậu, người tắm giữa dòng sông lạnh ngắt như đang sử dụng thứ nước từ thiên đường. Và trong anh lại càng thêm rối loạn mỗi khi trở lại lâu đài với một con gấu tầm thường, mặc xác nó trước mặt mình, để nghĩ về cậu và bông tuyết đọng trên mũi, nụ cười sáng rỡ không thể có được rạng ngời trên khuôn mặt.

*

Trời lạnh hơn mọi ngày, làm Draco không thể tiếp tục trốn sau gốc cây, và quyết định lại chỗ cậu bé, bởi cậu sẽ chẳng thể làm gì được anh. Draco không có gì để mất, ngoài địa vị của mình.

Nhưng cậu bé đang trần truồng, và - Draco cự tuyệt nhìn chằm chằm quá mức vào cậu, hay ít nhất không quá mức lỗ liễu, anh chậm rãi từng bước đi qua khu rung, kiên định bại lộ chính mình với cậu bé ngày hôm nay. Anh không nghĩ, cậu bé sẽ hại anh, cậu bé trông quá mức hiền lành. Và Draco muốn nắm lấy sự dịu hiền ấy vào lòng bàn tay và giữ thật chặt, bảo vệ cậu khỏi cái lạnh và những cuộc chiến tranh mà Cha thường hay xếp đặt.

Anh không thể kỳ vọng quá nhiều vào mong ước đó, anh biết, bởi điều tệ hại nhất là cậu bé sẽ chạy khỏi anh. Anh lén lút mở đường đến mảnh đất thưa, thấy cậu bé như thường lệ, bởi thời gian không đổi, ngày vẫn như ngày - rồi thật cẩn thận, bước tới, đạp dấu chân trên tuyết và tránh những tảng đá nhô lên.

Anh nghĩ anh nhìn thấy tai cậu bé rung lên rồi đột ngột nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt xanh xuyên thẳng, đầy cảnh giác. Draco nhìn chằm lại, cậu bé đang đứng bên kia bờ sông, lòng bàn tay và móng tay chà xát thân thể.

Draco cẩn thận bước một bước tới, cậu bé lùi lại đúng một bước. Draco tiếp tục đi tới, cậu bé giữ ánh nhìn chằm chằm cảnh giác, đôi mắt không rời khuôn mặt Draco khi Draco nhảy qua một đoạn sông thun nhỏ và đi về phía cậu.

Khi Draco đến gần hơn, cậu bé lùi lại. Cậu thu mình lại hết cỡ, nhưng không chạy đi.

"Xin chào." Draco nói một cách tự nhiện nhất có thể.

Cậu bé trợn tròn mắt. Trông cậu như Draco đang cố làm chuyện gì kinh khủng với cậu.

Draco ngồi xuống một tảng đá, tuyết làm chân anh đông cứng. Nhưng anh cần để cho cậu bé biết anh sẽ không thương tổn câu - anh là một thợ săn, không phải một kẻ giết người.

Cậu bé từ từ xích lại gần anh. Draco giới thiệu, "Tôi là Draco. Tên cậu là gì?"

Cậu bé nghiêng đầu sang một bên, trong phút chốc, Draco thoáng nghĩ, cậu bé có phải đang hỏi đại loại như, Anh đang làm gì ở đây? để đáp lại câu hỏi của Draco. Nhưng rồi cậu bé mở miệng.

Một âm thanh lạ lùng phát ra. Nó nhắc Draco nhớ đến thời gian cậu khám phá khu rừng với mẹ lúc 10 tuổi. Đó là vào mùa hè, và họ tìm thấy một con gấu con cùng một con gấu mẹ, bé gấu đã phát ra âm thanh tương tự như vậy với mẹ nó khi được mẹ mớm mồi.

"Cậu bị," Draco nói. "Cậu có thể nói không?"

Cậu bé nhìn anh bằng cặp mắt xanh to tròn ấy. Draco quên hẳn thể giới chúng quanh trong một khoảnh khắc.

Rồi cậu bé nhìn xuống nền tuyết phủ - ngón tay thon dài vụng về viết viết gì đó. Draco cố gắng phân biệt từng chữ cái.

HARRY

"Tên cậu là Harry?" Anh hỏi lại, cậu bé cười tươi và gật đầu. Cổ họng Draco thắt lại, anh mỉm cười.

"Tôi đoán là cậu không thể nói, thế," cậu nói với Harry. "Cậu - nhưng cậu có thể chỉ tôi cậu ở đâu? tôi chưa bao giờ..." thấy cậu quanh đây? Không được nói dối, Draco "tại sao cậu lại tắm ở đây?" Mỗi ngày, cậu may mắn kìm được hai chữ đó trước khi bật thốt ra.

Cậu bé chỉ mỉm cười đáp lại, và đặt lòng bàn tay trên mặt tuyết và trượt nó xuống làn nước. Câu quay đầu, đứng dậy và nhìn Draco như muốn nói, Đi cùng tôi.

"Không lạnh chứ?" Draco hỏi.

Cậu bé nhún vai, và lặn xuống nước. Draco tưởng cậu chỉ đang thích nghi với nó, nhưng sau một thời gian dài trôi qua, anh vội đứng dậy và hét lên, "Harry? Harry, cậu sao rồi?"

Một mái tóc đen nhoài lên mặt nước, Harry nhìn anh, nheo mắt cười. Rồi cậu lặn hụp xuống. Draco thở dài, "Quỷ thần ơi, cậu làm tôi sợ chết khiếp!"

Harry cười toe, Tôi biết thế mà. "Không được làm như vậy nữa." Draco nói. "Tôi - không được..."

Đôi mắt Harry sáng rực và đầy những sự sống mà Draco trước đây không hề biết. Kể cả khi cậu không phải một pháp sư, nhưng cậu luôn có thứ gì đó rất kỳ diệu.

*

"Có lý do nào khiến cậu không nói được không?" Draco hỏi. Vào ngày hôm sau. "Ám ảnh tuổi thơ? Bị thương?"

Harry nhìn cậu giữa những bọt nước trên dòng sông. Nhún vai.

"Cậu chỉ không thể nói à?" Draco đoán.

Harry lại nhún vai, hít sâu một hơi và lặn xuống nước. Cậu nhanh chóng nổi lên, phun ra một ngụm nước, rồi bước lại chỗ Draco.

Mới chỉ có hai ngày hai người thật sự quen biết nhau, nhưng Harry có vẻ rất thích Draco. Cậu trèo lên bờ không một chút xấu hổ, cầm áo choàng lên và ngồi cạnh Draco. Đưa cho anh áo choàng của cậu.

"Không cần đâu, cảm ơn." Draco nói. "Thực ra, ừm..." Anh xoắn nhẹ góc áo khoát. Nếu mà lấy nó ra, anh chắc chắc đông cứng vì lạnh. Nhưng Harry hoàn toàn không mặc gì. "Tôi nghĩ cậu nên lấy của tôi, thì đúng hơn."

Harry nhìn cái áo khoác, nhếch mũi và lắc đầu. Draco hỏi, "Sao? Nó có chỗ nào không hợp sao?"

Harry chỉ vào lớp da gấu, so với áo choàng vải của mình, rồi nhích xa khỏi Draco một chút. Draco lại nhích tới.

"Được rồi, nếu cậu không muốn áo khoác của tôi," anh nói. "Nhưng cậu sẽ bị cóng đấy. Phải không?"

Anh nắm lấy cơ hội bị hấp dẫn và chạm vào cánh tay trắng nhợt của Harry, cảm giác lạnh như tuyết - nhưng mềm mại, và càng nhiều sức sống, như thể Draco có thể cảm nhận từng nhịp đập dưới làn da cậu. Draco nhìn chằm chằm vào Harry, Harry cũng nhìn lại, không chớp mắt. Rồi cậu bắt chước động tác của Draco, đụng vào bàn tay anh.

"Cậu lạnh chết được, Harry. Làm thế nào cậu không...?" Draco hỏi, nhìn Harry từ trên xuống dưới. Không có dấu hiệu hồng hồng hay xanh xanh xanh tím tím vì lạnh trên làn da cậu, chỉ một màu trắng nhạt. Harry ngước lên nhìn, sự khó hiểu hòa trong ánh mắt.

"Đừng bận tâm." Draco đáp, bới Harry rõ ràng không phải người bình thường.

Nhưng cậu không thấy kỳ lạ nhiều khi Hary đứng dậy và nhảy xuống nước, hả họng cười toe toét, Draco nghĩ cậu có thể nghe thấy tiếng cười thoải mái đó nó nếu như lại gần thêm một xíu.

*

"Cha," Vài ngày sau đó, trở lại trong lâu đài, Draco tò mò hỏi. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con trần như nhộng ra ngoài trời?"

"Trần như nhộng? Draco, tại sao con làm chuyện ngớ ngẩn thế?" Lucius ngồi trên ngai vàng, hỏi lại thay vì trả lời. Draco đang mài các đầu mũi tên, mặc dù cậu hiếm khi dùng, chỉ xài có năm mũi tuần vừa rồi thôi.

"Không phải con, ý con là, con chỉ tò mò, là nếu thôi." Draco đáp.

"Tất nhiên, con sẽ ngã bệnh." Mẹ cậu chen vào. "Và rồi chết, Draco, con định làm gì thế?"

"Con có định làm gì đâu, Mẹ," Draco vội bào chữa. "Con chỉ đang tự hỏi thôi. Nhưng có phải có ma thuật nào đó có thể ngăn con bị ốm nếu con không mặc gì giữa thời tiết như thế này không ạ?"

"À, ma thuật không phải là thủ đoạn thông thường, con biết mà." Narcissa trả lời. "Mẹ nghĩ là có, đã từng có. Nhưng con không phải mưu tính gì chuyện chạy lòng vòng trơ trọi đấy chứ?" Bà nheo mắt nhìn con trai.

Draco vội vã lắc đầu. "Ôi, không, tất nhiên rồi ạ." Anh tiếp tục. "Chỉ là - một ý nghĩ của con thôi."

"Còn chuyện con hươu thế nào rồi, Draco?" Cha đổi đề tài.

"Con, ưm. Gần đây con không thấy gì ạ." Mà, con thấy một cậu bé. Một cậu bé xinh đẹp.

"Đừng từ bỏ." Lucius khuyến khích. "Cha đặt niềm tin vào con, con trai."

*

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Draco hỏi, và Harry không trả lời được, tất nhiên, cậu ấy đang cố trả lời chính mình. "Cậu trong cỡ tuổi mình," Anh nói "có lẽ trẻ hơn? Mười tám hay mười bảy? Tôi nghĩ là không trẻ hơn mười bảy."

Harry ló đầu lên khỏi mặt nước và cười với anh. Draco không thể nén cười, tiếp lời, "Cậu hành động như một đứa nhóc 10 tuổi."

Một cái nhìn giận dữ lướt qua mặt Harry trước khi Draco kịp nhìn đã dính một mặt đầy nước lạnh băng. Anh hét lên "Này!", vừa vuốt nước ra khỏi mi mắt, thì bắt gặp Harry hả họng cười to, đôi mắt màu xanh lá cây xanh hơn bao giờ hết. Draco ném tuyết xuống mặt nước, nhưng Hary hụp người xuống, tuyết cũng tan thành nước.

"Ý gì thế hả?" Draco đùa hỏi, cố lắc mình như vịt vẫy cánh. Cái lạnh vẫn chưa ngấm vào người, anh chỉ cảm thấy ướt thôi.

Harry nhún vai và tiến lại gần, Draco thử ném tuyết vào cậu lần nữa. Nhưng Harry nhanh nhẹn tránh được, nhưng đám bông tuyết lác đác rơi trên tóc cậu. Cậu nhăn mày, cố phủi nó đi. Draco cười thầm.

"Không sao đâu, nó sẽ tan trên tóc cậu." Anh nói, Harry điên cuồng vuốt vuốt tóc, cứ như làm vậy chúng sẽ giúp ích. Nhưng nó chỉ làm Draco thêm ướt, không ích lợi gì khác.

"Này, để ý khi cậu giũ tóc chứ! Tôi ướt như tóc cậu rồi." Anh chà xát hai cánh tay vào nhau. Run rẩy. "Lạnh quá!"

Harry dừng lại và nhăn mặt, rồi bắt đầu qua bờ bên kia sông. Draco tưởng chừng như cậu sẽ rời đi, nhưng Harry chỉ cầm áo choàng của cậu và mang nó lại. Draco lắc đầu và nói, "Không, của cậu mà."

Harry ném nó về phía anh, đôi mắt kiên định. Tôi muôn anh mặc nó. Draco nghĩ trong đầu lời nói không âm thanh của câu. Harry nhẹ cười, như thể nó có tác dung.

Mà nó có tác dụng thực, Draco nhận ra anh khó mà từ chối Harry bất cứ cái gì khi cậu ấy như thế này. Cậu chỉnh lại và khoác nó lên người, "Cảm ơn." Harry như bị mê hoặc bởi hình ảnh Draco trong chiếc áo choàng của cậu, cậu chống khuỷu tay xuống nền tuyết và chỉ ngắm; Draco chìm trong ấm áp và mùi hương dưới áo choàng, mùi đá rêu và nhựa thông tươi.

To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro