[SBSS] Habit - Thói quen (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Yatri

Dịch+Beta: Mai Lạc

Nhà dịch: Mai Lạc

Couple: Sirius Black x Severus Snape

Thể loại: Nhẹ nhàng, HE

Ngày đăng: 22 - 03 - 2012

Tóm tắt: Rất nhiều chuyện chỉ do thói quen

Link: https://mailac.wordpress.com/2012/03/22/qua-2-tri%E1%BB%87u-view-habit-ph%E1%BA%A7n-1/

Đôi lời của nhà dịch: Trước kia lười nên không làm đoản văn này, vẫn giữ nó trong máy, nói là đoản văn chứ nó cũng gần 50 trang word, nhưng nghĩ sắp tròn 2 triệu lượt view, nên có quà tặng cho mọi người luôn ủng hộ ta, ta chẳng biết tìm đoản văn nào, chỉ có cái đoản văn về giáo sư thôi :), đoản văn chia làm 5 phần, ta sẽ post và kết thúc vào đúng ngày tròn 2 triệu view, chắc ba ngày là xong, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ ta trong thời gian qua *gửi tới mọi người ngàn nụ hôn gió* =))

-----------------------

Rất nhiều chuyện tiến hành chỉ do thói quen.

Hắn có thói quen ngủ bên phải giường, sát phía tường, dù giường của hắn là giường đôi rất lớn. Nhường giường bên trái không chỉ là thói quen, có lẽ trong tiềm thức hắn mong muốn ai đó có thể chiếm giữ một phần. Hắn có thói quen lập tức xuống giường khi đồng hồ báo thức vang lên, chưa bao giờ lưu luyến, dù nơi này là nơi ấm áp duy nhất trong phòng, có lẽ trong tiềm thức hắn biết bất kì ấm áp nào rồi cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn có thói quen là người đầu tiên đến đại sảnh dùng bữa sáng, dù hôm nay là ngày nghỉ, làm bạn với hắn chỉ có đại sảnh lạnh lẽo, có lẽ trong tiêm thức hắn biết không ai đợi, tựa như thói quen hắn dùng cơm xong rồi vội vã rời đi, bởi vì chưa từng có ai giữ hắn lại. Hắn có thói quen đến làng Hogsmeade vào ngày nghỉ, nơi đó yên tĩnh thiếu đi tiếng xôn xao của học sinh, cũng không ai chú ý hắn luôn đơn độc, ngắm nhìn những đôi tình lữ ngẫu nhiên đi qua cửa sổ của Quán Ba Cây Chổi.

Tất cả chỉ là thói quen, không phải trốn tránh. Hắn luôn nghĩ thế.

Bởi vậy sáng sớm ngày cuối tuần, hắn theo thói quen mặc áo chùng đen, cất bước đến đại sảnh, lúc thấy Sirius Black đang ngồi trước bàn giáo sư, Severus sửng sốt đứng tại cửa một chút mới tiếp tục đi vào, giả vờ không phát hiện đối phương. Hắn cẩn thận ngồi xuống chỗ ngồi lúc trước, đầy cảnh giác cầm dao nĩa lên, thử chọc chọc thịt xông khói trước mặt.

Phòng khách vẫn yên tĩnh, nhưng lúc này Snape cảm giác vô cùng ầm ĩ. Dĩa ăn xượt qua bàn, chén chạm mặt bàn, âm thanh nhấm nuốt. Lưng hắn cứng ngắc, ngón tay bất ổn, hô hấp gấp, bụng quặn đau. Có người đến sớm hơn khiến bậc thầy độc dược như ngồi trên đống lửa, mong muốn lập tức rời khỏi nơi làm hắn bất an này.

Black không chủ động mở miệng, khóe mắt Snape len lén liếc qua (nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận mục đích làm như vậy là muốn biết Black có nhìn hắn hay không), Gryffindor thảnh thơi gặm bánh mì nướng trên tay, hăng hái xem chuyên mục điện ảnh và truyền hình trên nhật báo tiên tri, nước sốt trong bánh mì theo từng miếng cắn của Black mà chảy xuống, rơi trên bàn, hòa với vụn bánh mì và nước bí đỏ.

Hình như nhận thấy ánh mắt chăm chú, Sirius ngẩng đầu nhìn về phía Severus, mặt không chút thay đổi. Slytherin cắn môi trợn mắt nhìn chằm chằm, lực chú ý trở lại bữa sáng vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.

"Này." Giọng nói ồm ồm của Black truyền đến tai Snape, vang lên trong đại sảnh yên tĩnh đặc biệt chói tai, "Xin chào."

Tên ngu ngốc không lễ phép.

"Lễ nghi." Giáo sư độc dược quay đầu, nhìn người đàn ông, từ tốn nói, "Lễ nghi cơ bản của cậu đâu, Black?"

Sirius nhún vai, ngón tay chỉ hướng mặt bàn của đối phương, "Cái kia, ớt xanh, cậu không ăn sao?"

Severus nheo mắt, liếc nhanh qua thức ăn trên bàn. Hắn có thói quen không ăn ớt xanh phía bên trái, thích ăn củ cải đỏ phía bên phải, không đặc biệt yêu ghét thức ăn đặt chính giữa. Hít sâu một hơi, thanh âm tê tê của Slytherin phát ra từ kẽ răng, "Chuyện chọn thức ăn của tôi không tới phiên cậu can thiệp, nếu tôi nhớ không nhầm, Azkaban..."

"Vậy có thể để tôi ăn không?" Người từng bị phát lệnh truy nã cắt ngang từ ngữ khiêu khích, "Tôi đem củ cải đỏ đổi với cậu."

Không chờ Snape đáp lại, Sirius trực tiếp đem đĩa ăn của mình ngồi vào chỗ trống bên cạnh hắn, củ cải trắng trên bàn lăn khắp nơi. Snape bước qua bên kia, kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương, "Black, đừng lại đây." Hắn gầm nhẹ.

Nhưng mà cánh tay dài của Gryffindor đã vươn tới đĩa ăn bạc của Slytherin, không chút khách khí gắp đi ớt xanh, sau đó thay vào bằng củ cải đỏ.

"Merlin a! Black, cậu có thể biểu hiện như người văn minh được không?" Snape tê tê thét chói tai, cướp đi đĩa ăn, nhưng củ cải đỏ trong đĩa lăn ra, một viên rơi trên đầu bậc thầy độc dược, hắn chán ghét hất củ cải đầy mỡ, "Nhìn cậu đang làm cái gì."

"Tôi nghĩ cậu không thích ăn ớt xanh." Sirius trả lời, "Vừa khéo đó là món tôi thích nhất."

Bậc thầy độc dược phẫn nộ bỏ bữa sáng xuống, đứng dậy, không quay đầu liền rời đi, qua cửa thì đụng phải Remus Lupin đang đi vào, hắn càu nhàu những câu đại loại như "đừng chắn đường" hay "đi cứ cúi xuống đất, đang kiếm tiền sao?", rồi quay về phòng khiến hắn an tâm.

Tất cả đều không theo thói quen, trái với lẽ thường. Bất qua bọn họ chỉ cùng trải qua chiến tranh khốc liệt, sóng vai chống lại kẻ thù; bất quả chỉ lúc người hóa thú kia bị thương, hắn trùng hợp đi qua, tiện tay dùng thần chú trị liệu đơn giản; bất quá hắn chỉ lỡ vấp chân, té ngã lên trước, vừa vặn ngăn cản pháp thuật tấn công vào cậu bé vàng; mà lúc hắn cho rằng cuối cùng mình có thể rời đi, hưởng thụ sự yên tĩnh, thì lão gà mái phòng y tế lại kéo hắn về.

Tất cả đều trở lại quỹ đạo, tiếng chúc mừng vang khắp bầu trời đầy khói lửa, thẩm vấn kết thúc, hắn được khen thưởng, hắn tin rằng mình có thể hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh đến cuối đời.

Nhưng ngoại trừ Gryffindor người gặp người ghét, khắp Hogwarts, không có học sinh nhà nào đủ điều kiện tốt nghiệp. Đương nhiên chiến tranh chết rất nhiều, hắn vì những người đó mà thương tiếc, chỉ là, có cần từng chúc vụ đều do lũ sư tử chiếm hết không? Remus Lupin đảm nhiệm giáo sư biến hình học, tạm được; Neville Longbottom làm giáo sư thảo dược học? Snape nghĩ hiệu trưởng điên rồi; nhưng thế nào cũng không ngờ Sirius Black tiếp nhận vị trí của Rolanda Hooch, bất kì ai biết thưởng thức đều rõ, Black là một tên ngu ngốc thế náo, tính cách trẻ con, không khác cẩu là mấy. Nhưng, cẩu trưởng thành còn hiểu chuyện hơn Black nhiều lắm.

Giáo sư độc dược tránh không khỏi những người này, chỉ có tại hầm của hắn, quạnh quẽ, an tĩnh, mới khiến hắn yên tâm. Còn có đại sảnh lúc sáng sớm. Nhưng hôm nay Black đã hủy tất cả, Snape bị người đàn ông kia phá vỡ thói quen, phá vỡ sự yên lặng luôn thuộc về hắn? Con cẩu tạp chủng không biết xấu hổ, Snape rủa thầm, đừng nghĩ đùa giỡn, chiến tranh đã kết thúc, không cần phải giả vờ tốt. Hắn quyết không cho phép bất kì ai có ý định biến cuộc sống của hắn thành địa ngục, lúc này đây hắn sẽ trả thù.

Cách ngày, Snape tới sớm hơn, vui mừng phát hiện mình là người đầu tiên thưởng thức bữa sáng. Hắn thảnh thơi nhấm nháp salad gia tinh làm, uống cà phê đầy kem, sau đó lúc Black ngơ ngác bước chân vào đại sảnh, hắn ưu nhã đứng dậy, hướng đối phương gật đầu rồi rời đi.

Ngày đó giáo sư tâm trạng sung sướng, chữa bài tập của học sinh năm thứ 5.

Ngày tiếp theo liền hỏng bét, đầu tiên Snape đến đại sảnh thì phát hiện chỗ ngồi quen thuộc đã bị chiếm dụng, Sirius Black, vừa đọc báo vừa dùng bữa sáng, lúc bậc thầy độc dược xuất hiện trước cửa thì nâng mắt lên, "Xin chào, Snape." Giọng nói lười biếng.

Severus do dự, có bước vào hay không, vào thì nên ngồi ở chỗ thường lui tới không, nếu thế phải ngồi bên cạnh Black, hay quay đầu hèn nhát rời đi? Cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là vô cùng thong thả bước đến bàn, nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh Black, dùng thanh âm từ lỗ mũi bắt chuyện. Hình như mọi chuyện còn chưa dừng ở đó, hắn thấy cần tây trên bàn, đó là thức ăn hắn ghét nhất, không khác gì ớt xanh.

Bậc thầy độc dược cẩn thận gạt cần tây sang phía bên trái đĩa, may là hắn chỉ ghét chứ không bài xích, hắn gắp một mẩu bánh và khoai tây bỏ vào trong miệng, sau đó hung ác trừng đối phương, "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì." Snape tàn bạo mở miệng, chính xác mà nói, Sirius theo dõi hắn gạt cần tây.

"Cậu không ăn cần tây?" Người đàn ông ngồi ở chỗ quen thuộc của Slytherin kinh ngạc nói, buông nhật báo tiên tri trên tay, "Thảo nào da vàng vọt như vậy."

"Tôi không biết cậu còn kiêm giáo sư dinh dưỡng, Black chết tiệt, cậu đang làm cái gì."

Đĩa ăn của Sirius đã tới gần Severus, dĩa trên tay nhanh chóng gạt cần tây trên đĩa của hắn sang, "Tránh lãng phí thức ăn." Sirius chậm rãi nhấm nuốt, cười nham nhở với Slytherin, "Để lại thức ăn, bọn gia tinh sẽ rất thương tâm."

"Từ khi nào cậu biết lo cho gia tinh thế?" Snape nắm chặt hai tay, nhưng tầm nhìn của đối phương đã trở lại tờ báo, đồng thời giải quyết cần tây trong đĩa. Giáo sư độc dược nhớ kỹ có người từng nói với mình, Severus, ngươi nên ăn nhiều rau dưa, sắc mặt của ngươi không tốt. Hắn hạ mắt nhìn bữa sáng, Albus đã rời đi, hắn cho rằng không ai quan tâm đến hắn nữa. Snape quyết định quên sự vô lễ của Gryffindor, nói chung cũng chẳng gây tổn thất gì cho hắn. Bọn họ yên lặng ăn bữa sáng, thậm chí Snape còn liếc nhìn các bài báo, nghĩ cách buông lỏng mình.

Ngày thứ hai tới, Gryffindor và Slytherin năm 3 có lớp độc dược, các tác phẩm thất bại của học sinh làm vỡ hai cái vạc, trần nhà cùng ường dính đầy chất lỏng, giáo sư độc dược âm trầm rất thích ý cấp cho bốn Gryffindor gây hậu quả công việc lau dọn. Thấy học sinh không được sử dụng pháp thuật, chỉ có dùng tay và dụng cụ chùi rửa, Slytherin nào đó vui vẻ, tuy rằng phê chữa xong bài tập đã đến hai giờ sáng. Hắn vừa nhắm mắt liền lập tức ngủ.

Ngay cả như vậy, lúc đồng hồ báo thức vang lên, Snape vẫn duy trì thói quen tốt đẹp. Hắn lảo đảo đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, máy móc thắt nút áo chùng, đi đến đại sảnh.

Hắn tin chắc hôm nay tuyệt hắn đến sớm hơn Black.

Nghênh đón hắn là đại sảnh đen kịt, nói không chừng gia tinh còn chưa tỉnh. Snape từ từ nhắm hai mắt ngồi trước bàn, tay phải chống cằm, mơ hồ nhìn mặt bàn trống không. Ngoài dự đoán là bữa sáng đột nhiên xuất hiện, bánh còn bốc khỏi, cà phê nóng đầy kem hắn yêu thích. Bậc thầy độc dược gạt cải bó xôi hắn ghét qua bên trái đĩa, đẩy nấm yêu thích sang bên phải, cắt một miếng bánh.

"Cậu đến thật sớm."Thanh âm còn mang theo buồn ngủ vang lên trên đầu Severus, thân thể cao to không khách khí ngồi bên xuống bên trái hắn, Snape quay đầu, thấy một Gryffindor còn đang buồn ngủ. "Tôi ghét nấm hương." Sirius lẩm bẩm, rất tự động đem nấm trên đĩa mình bỏ vào đĩa của bậc thầy độc dược, sau đó lấy toàn bộ cải bó xôi sang.

Snape yên lặng quan sát cử động của đối phương, kỳ lạ là lúc này hắn không muốn ngăn cản Black, chỉ có khi toàn bộ cải bó xôi chuyển sang đĩa của người đàn ông thì mũi hắn phát ra thanh âm tán thành.

Đại sảnh rất an tĩnh, bầu không khí thân thiện, ai cũng không mở miệng nói, hình như sợ phát ra thanh âm sẽ phá hỏng bầu không khí này. Sớm như vậy, báo còn chưa đưa đến, giáo sư độc dược chậm rãi thưởng thức bữa sáng, đồng thời hoài nghi người hóa thú khi ăn sáng không đọc nhật báo tiên tri thì sẽ nghĩ cái gì.

Thứ tư và thứ năm, Snape đều tới đại sảnh sớm như vậy, mà Black cũng thế, lúc bữa sáng của giáo sư độc dược xuất hiện trên bàn, Black vừa ngồi xuống bên trái hắn. Thứ tư ớt xanh đổi với củ cải đỏ, thứ năm cà chua sống đổi với cà tím nướng. Snape không biết đối phương tính toán cái gì, nhưng hắn thừa nhận cùng người khác ăn chung không khó chịu đến vậy, dù đối tượng là Sirius Black. Thứ năm bọn họ nói chuyện với nhau, về chương trình và tình hình của học sinh, Gryffindor biểu hiện thân thiện khiến người khác kinh ngạc, không phải lúc nào cũng nói chuyện vô nghĩa, thậm chí còn mượn Snape một quyển tiểu thuyết.

Chiều thứ sáu giáo sư độc dược không có lớp, hắn quyết định xuống làng Hogsmeade mua nhu yếu phẩm sinh hoạt cùng với nguyên liệu cho bài giảng, cũng xem như là đi làm việc. Sách ma dược mới nhất vừa xuất bản, hắn định đến tiệm sách một chuyến, thuận tiện xem có sách gì đáng mua không. Snape đi qua bãi cỏ hướng ra cổng trường, lúc sắp đến gần thì hắn đột nhiên dừng bước, xoay người, "Black, cậu muốn làm gì?" Hắn cảnh giác hỏi, vô thức nắm chặt đũa phép.

Giáo sư huấn luyện Quidditch dừng bước, chớp mắt, vô tội chỉ cánh cổng, "Đến làng Hogsmeade." Black trả lời.

Snape càng nắm chặt đũa phép, chưa quyết định được sẽ phản ứng thế nào, "Thật trùng hợp a." Giọng điệu không tin, Snape lui ra sau một bước, "Cậu đến đó làm gì?"

"Tôi cho rằng tôi không cần báo cáo hành trình với cậu." Sirius nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của đối phương, Snape cho rằng đó là một lời khiêu chiến, cũng tức giận trừng lại. Hai người đừng trước cổng trường Hogwarts giằng co một trận, rốt cục nghĩ như vậy là hành vi trẻ con, bậc thầy độc dược hừ một tiếng, xoay người bước ra cửa.

Hắn có thể cảm giác Black theo sau, có đôi khi thấy bóng người đàn ông đổ bên chân hắn. Snape càng đi càng nhanh, trong lòng buồn bực, rốt cục đối phương tính toán cái gì. Ngoài dự đoán là, trên đường tới làng Hogsmeade Black cũng không gây phiền toái, hai người vô cùng bình thản một trước một sau đến mục đích. Snape cất bước vào tiệm sách, phát giác một người đàn ông cũng bước vào thì xoay người.

"Cậu muốn làm gì?" Tiệm sách yên tĩnh tràn ngập mùi da de, đèn sáng rọi trên trần nhà, bầu không khí này khiến Snape cố nén xúc động muốn rống to, đánh dùng tiếng nói trầm thấp mềm nhẹ chất vấn.

Sirius lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, đôi mắt xám nhìn thẳng vào đôi mắt đen, chậm rãi vươn tay cầm tạp chí trên giá sách. "Hai tuần Quidditch." Hắn nói, đem trang bìa chụp phù thủy trẻ tuổi mặc đồ đỏ cưỡi chổi bay đến trước mặt bậc thầy độc dược, Snape thoáng đen mặt. "Ngày hôm nay mới ra."

Severus tức giận phun khí, sau vài lần hoài nghi đối phường, cuối cùng cũng thuyết phục mình không nên rối loạn như vậy, "Không ngờ cậu cũng xem cái này, Black." Hắn thấp giọng trào phúng.

"Giống như cậu phải gội đầu?" Sirius phản kích, "Mùi hương rất được, Snape. Cậu dùng cái gì?"

Trước khi đi Snape đã tắm rửa qua, đồng thời dùng dầu gội mình tự chế tạo tỉ mỉ tẩy mái tóc dài. Chỉ là hắn thật không ngờ Black sẽ chú ý chuyện này, không biết vì sao hắn cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ là vì hắn không quen. Snape cắn môi, đột nhiên không biết nói gì, thấp giọng lầm bẩm, "Nói chung là dùng cho người chứ không dùng cho dã thú."

Không biết người hóa thú vì chuyên tâm đọc mà không nghe được hay giả vờ không nghe được, cũng không đáp lời giáo sư độc dược, trái lại rút ra một quyển sách khác bắt đầu xem. Chiều thứ 6 tiệm sách rất vắng , hiện tại chỉ có hai người bọn họ. Sirius đã hoàn toàn trầm mê vào quyển sách trên tay, Snape do dự, rốt cục quyết định không để ý sự tồn tại của đối phương, chuyên tâm tìm sách.

Lúc xem sách hắn vô cùng chuyên tâm nên luôn quên thời gian, đây là lý do vì sao khi còn đi học Snape thường bỏ bữa, bỏ tắm, bỏ ngủ, cũng là nguyên nhân bạn học thích ức hiếp hắn, bọn họ nghĩ rằng hắn là con mọt sách quái thai. Giáo sư độc dược đang đứng trong tiệm sách tại làng Hogsmeade, quyển sách trên tay rất hấp dẫn, hắn như nhập vào câu chuyện trong đó, nhân vật sẽ mất đi người yêu nếu không chế tạo ma dược trị thương kịp thời...

"Này, cùng đi ăn chứ?"

Giọng của Black chui vào thế giới yên lặng của Slytherin, Snape giật mình, thấy người quấy nhiễu mình liền nhíu mày.

"Cái gì?" Hắn tức giận hỏi.

"Tôi nói, cùng đi ăn chứ?" Sirius hiếu kỳ liếc tiểu thuyết trên tay đối phương, "Hay thì mua về."

Severus trừng mắt, đặt sách lên giá, "Không liên quan tới cậu." Hai mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường mới phát hiện sắp tới bảy giờ. "Tôi phải về..."

"Đến quán Ba Cây Chổi?" Gryffindor đề nghị, "Hay quán Đầu Heo?"

Snape nhìn thẳng đối phương, hoài nghi, "Sirius Black mời Severus Snape dùng cơm? Thành thật thừa nhận cậu là ai?" Hắn hỏi.

Người đàn ông mỉm cười, "Có đôi khi cậu cười rất được, Snape." Hắn nói, "Tôi nghĩ nên đến quán Ba Cây Chổi, bia bơ ở đó rất ngon, hương vị vẫn luôn như vậy."

Ngồi ở bàn bên góc, Severus vừa thưởng thức bít tết vừa tự hỏi vì sao lại biến thành như vậy. Hắn không có thói quen dùng cơm bên ngoài, hắn cảm thấy mình bị bóc trần, hình như mọi người đều phát hiện hắn không muốn chỗ ngồi kia bị kẻ khác chiếm giữ, hắn không muốn tất cả mọi người biết Severus Snape có bao nhiêu cô độc. Mà hiện tại, Sirius Black ngồi đối diện hắn, hoa chân múa tay vui sướng kể lại học sinh luyện cưỡi chổi phạm sai lầm ngu xuẩn thế nào, Slytherin đột nhiên nghĩ thỉnh thoảng ra ngoài trường ăn cũng tốt.

Hắn bắt đầu cho rằng thói quen có thể thay đổi.

Vì vậy trên đường trở lại Hogwarts, Sirius đề nghị thứ năm đến một nhà hàng Ấn Độ mới mở ăn cơm, Snape đã đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro