C26: Giấc mộng nhân sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra truyện đã kết thúc tại chương 25 rồi nhưng đây có thể là một cái kết khác, hi vọng cái kết này của tớ sẽ không làm các bạn bị hụt hẫng cũng như cảm thấy hơi lãng xẹt ^^... nhưng cuối cùng tớ lại không nỡ nên mới đưa câu chuyện theo hướng vô lý như thế này cũng như việc sẽ cố gắng hoàn thành giấc mơ vô địch của Deft. Trên thế gian này mọi thứ đều chỉ như là một giấc mộng, con người sống trong giấc mơ của bản thân mình, ở trong đó hạnh phúc hay đau thương đều do bản thân chúng ta quyết định, vượt qua được chúng ta sẽ tìm thấy được hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống. Vì vậy nếu có khó khăn hay kiên cường sống, kiên cường bước tiếp vì không có nỗi đau nào là mãi mãi, không có khó khăn nào cản được bước chân ta nếu ta chịu tin tưởng và cố gắng

-----------------------------------------------------------------

- Hyukkyu... Hyukkyu... cậu làm sao vậy?

Deft bị lay tỉnh, cậu mở đôi mắt phủ đẩy nước mắt mơ màng nhìn căn phòng xa lạ, cậu đang ở đâu, sao lại ở trong căn phòng này. Nhìn đến bóng đen đang bao phủ lên người cậu nhắm mắt lại thở dài, cậu có lẽ nhớ người đó đến đầu óc mụ mị rồi, đây chắc chỉ là một giấc mơ thôi, nhắm mắt lại tỉnh dậy sẽ không sao.

- Này, Hyukkyu bây giờ lại lơ tớ luôn đấy hả, đồ xấu xa này tớ đã phải nửa đêm đi qua đấy. Cậu còn lương tâm không hả.

Hai má bị nhéo, cảm giác này rất chân thực không giống như là mơ. Deft lại một lần nữa mở mắt, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo cậu dần nhìn rõ người nửa nằm nửa ngồi bên cạnh, cậu vươn tay ngập ngừng đưa tới sờ lên khuôn mặt đó, hơi thở ấm áp cùng xúc cảm trên những đầu ngón tay truyền đến hết sức rõ ràng đánh thẳng vào trái tim và trí não cậu. Không dám tin vào mắt mình, Deft ngu ngốc nhéo mạnh vào cánh tay đang sờ trên mặt đối phương, cái đau làm cậu thanh tỉnh. Đây là sự thật không phải là mơ, cậu ấy thật sự đang ở đây, ở bên cạnh cậu. Deft lắp bắp không nói nên lời:

- Cậu... thật sự là cậu sao, đây không phải là giấc mơ?

Bang nhìn người đang nằm với đủ mọi biểu cảm ngu ngơ trên mặt, nước mắt chuẩn bị trào ra vừa yêu thương lo lắng mà vừa buồn cười. Người này chắc hẳn vừa gặp ác mộng rồi a, cậu lau nước mắt vòng quanh khóe mắt vỗ về:

- Cậu gặp ác mộng phải không, không sao có tớ ở đây rồi. Xin lỗi biết cậu lạ chỗ mà còn để cậu ngủ một mình.

Chưa nói hết câu liền bị người nhỏ bé đang nằm chồm lên kéo xuống ôm chặt, vùi đầu vào ngực như muốn hòa vào cùng với cậu nấc lên từng đợt. Bang lần này là bị dọa thật, nhìn Deft bị hoảng sợ rất nghiêm trọng nha, Bang ôm lấy cơ thể đang run lên từng đợt vuốt ve xoa dịu cảm xúc cho Deft, người này thật sự rất hay khóc, bất cứ lúc nào cũng khóc được cả.

Deft ôm chặt lấy Bang, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cùng hơi thở của đối phương, cậu vùi đầu vào người Bang tham lam hít thở mùi hương trên người cậu ấy mà nước mắt thi nhau tuôn trào như thác đổ. Đây không phải mơ, cậu không dám tin nhưng thật sự không phải giấc mơ, cậu vừa mở mắt và người cậu luôn yêu thương nhung nhớ đã ở ngay bên cạnh, người đó đang ôm lấy cậu, bao trọn cơ thể cậu trong vòng tay ôn nhu của mình. Cậu bây giờ không thể xác định rõ ràng đâu là mơ đâu là thực. Mặc kệ tất cả đi, quan trọng là cậu đang được ở bên cạnh người cậu hằng mong ước, được sống trong sự yêu thương mà cậu ấy mang lại.

Bang xoay người để cậu bạn nhỏ nằm lên trên người mình, hết cách rồi cứ vùi mặt khóc như vậy cậu ấy sẽ bị ngạt thở mất. Còn may người này bình thường ăn nói nhỏ nhẹ chứ không chắc nãy giờ cậu ta khóc đánh thức cả nhà mất. Nâng khuôn mặt nước mắt lem nhem như mặt mèo, nâng niu kiên nhẫn lau từng giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh an ủi. Sau bao nỗ lực cuối cùng Deft cũng nín, cả khuôn mặt vì khóc quá nhiều mà đỏ ửng mang vẻ yếu đuối khiến người ta xiêu lòng không kìm được mà ôm lấy cậu yêu thương. Bang nựng khuôn mặt Deft cười hỏi:

- Hyukkyu của chúng ta mơ thấy gì mà khóc thành như vậy, bảo bối nói tớ nghe để tớ giải quyết rắc rối cho nào.

Deft đưa tay sờ mó lung tung lên mắt, mũi, cổ, cằm người đang ôm mình hỏi lại:

- Thật sự tớ không nằm mơ chứ, cậu là thật phải không Junsik?

Bang bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người mình đưa lên miệng cắn trả lời:

- Tất nhiên tớ là thật rồi. Chúng ta đang ở nhà tớ, lúc nãy tớ cõng cậu về thì cậu ngủ mất rồi, cậu không nhớ à. Có cần kiểm chứng độ chân thật không hả.

Con Alpaca nào đó ngơ ngơ gật đầu, Bang lập tức trở mình đưa người áp chế dưới thân, Alpaca này cần phải dạy dỗ lại cái tật cứ thích nghĩ lung tung rồi. Cúi xuống chuẩn xác tìm đến vị trí đôi môi mỏng nhẹ nhàng ma xát, cắn nuốt Bang có chút tức giận, đây không phải lần đầu người này mơ mộng những thứ không đâu rồi lại lo sợ, cái tật này sao mãi không bỏ được. Nụ hôn dưới sự thuận theo hưởng ứng dần trở nên nặng nề, tách đôi môi mềm mại Bang hung hăng trừng phạt con Lạc Đà không nghe lời. Trong trí óc xuất hiện một ngọn lửa không rõ là tức giận hay yêu thương càng ngày cháy càng lớn, nóng bừng, Bang lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm ngọt kia hôn lên đôi mắt, cúi đầu gặm nhấm cần cổ mịn gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, cậu là một đứa con trai đã hai mấy tuổi rồi a, không phải cái gì cũng không biết, cái gì cũng kiềm chế được. Vuốt mái tóc nâu mềm mại, Bang cười khổ:

- Bảo bối à không được rồi, nếu còn tiếp tục tớ sẽ thật sự bắt nạt cậu mất.

Deft nhắm hờ đôi mắt nhỏ giọng đáp:

- Tớ biết, tớ bằng tuổi cậu cũng không phải là trẻ con.

Nói rồi cậu chủ động níu Bang đặt nụ hôn lên đôi môi thay cho câu trả lời. Những gì cậu trải qua trong giấc mơ như trải qua một kiếp người, nếm trải đủ mọi cay đắng, khổ sở cùng cực, đó là những thứ cậu không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Nhân sinh luôn biến đổi, giấc mơ đã cảnh tỉnh cậu, cuộc sống không lường trước được sẽ xảy ra chuyện gì cần phải nắm giữ lấy hiện tại. Nỗi đau khổ trong giấc mộng ấy sẽ làm cậu trưởng thành hơn trong hiện tại, tìm được giá trị của tình yêu, giá trị cuộc sống. Ở trong giấc mơ nhiều năm dài cậu hiểu được cậu yêu thương chàng trai này nhiều đến thế nào, trong mộng cảnh dù cho đến hết cuộc đời, đã thử tìm kiếm những mối quan hệ mới, cậu vẫn không thể buông xuống được chiếc nhẫn trên cổ, không thể quên được chàng trai cậu đã trao trái tim của mình ở tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời.

Đau khổ quá nhiều, cậu chỉ muốn được bù đắp lại bằng tình yêu chỉ dành cho cậu, bằng sự ấm áp chỉ dành cho riêng cậu, nụ hôn này hãy hôn cho đến trọn vẹn đi, cậu tự nguyện trao đi, cũng đòi hỏi đáp lại, tự nguyện chìm sâu, tự nguyện chôn vùi bản thân trong đó.

Dưới sự chủ động của Deft ngọn lửa vừa được áp chế tạm thời lại bùng cháy dữ dội, lí trí đã không còn có thể thắng được con tim cùng cảm xúc dâng trào như sóng cuốn phăng đi mọi rào cản. Trong căn phòng tràn đầy khao khát cùng mong muốn dẫn dắt nhau đi đến khám phá những cung bậc cảm xúc mới, hai thân ảnh tay ấp mặt kề, đôi môi quấn lấy nhau dây dưa không dứt. Sau đó, không có sau đó nữa, tui đã bị con người đanh đá, bảo vệ người yêu như bảo vật kia đuổi ra khỏi phòng rồi :v :v :v

Xe dừng lại ở dưới tòa nhà của KT, Bang quay sang gọi Deft đang lim dim ngủ dậy đưa đến trước cửa. Đau lòng nhìn người trong lòng mệt mỏi Bang vuốt ve khuôn mặt có chút trắng bất đắc dĩ, ai bảo người này lại cố chấp thừa nhận cậu chứ. Thiệt tình vừa đau lòng vừa yêu thương không dứt mà. Ôm Deft vào lòng cậu hôn lên vầng trán bóng loáng mịn màng dặn dò:

- Trở về nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt cho tớ, thời gian tiếp theo không được gặp nhiều, đừng làm tớ lo lắng.

Vòng tay đáp lại cái ôm, Deft nở nụ cười ngọt ngào cọ cọ vào ngực Bang:

- Tớ biết rồi. Sẽ rất nhớ cậu.

Dặn dò người yêu kĩ càng Bang quay ra xe đi về, vừa bước được vài bước thì Deft gọi cậu lại:

- Junsik này!

Bang quay lại chờ đợi cậu tiếp tục. Deft cười rạng rỡ dưới ánh nắng nhả ra từng chữ:

- Tớ phát hiện ra một điều là dù xa cậu tớ có đau khổ nhưng tớ vẫn sẽ sống rất tốt. Vậy nên nếu cậu không đối xử tốt với tớ, dám tự ý rời bỏ tớ, tớ sẽ quên đi cậu, sẽ không nhớ tới một người như cậu còn tồn tại nữa. Cậu nhớ kỹ cho tớ, không cần cậu hứa chỉ cần cậu làm được những gì cậu nói.

Bang bước nhanh lại một lần nữa ôm chặt Deft, giấc mơ đó thật sự đã khắc sâu nỗi sợ vào lòng câu ấy rồi:

- Bảo bối ngốc, tớ phải làm gì với cậu đây hả.

"..."

- Làm bạn thì cũng đã làm rồi, yêu thì cũng yêu rồi, những gì cần làm cũng làm rồi, không cần làm cậu cũng dụ tớ làm luôn rồi. Cậu nói xem tớ càng lúc càng nghiện cậu mà cậu nhìn xung quanh cậu đi, vấn đề bỏ rơi này không phải tớ mới là người đáng lo sao.

Đợi Bang nói hết câu cả người Deft đã đỏ như tôm luộc. Đẩy Bang ra cậu tức giận mắng:

- Cậu đồ vô lại. Mau biến đi.

Cứ như thế, ánh nắng vàng chiếu lên hình dáng hai chàng xạ thủ đang đứng bên nhau thủ thỉ, họ nhìn nhau đắm đuối như muốn thu hết tất cả đường nét của đối phương vào trong đôi mắt của mình. Một lúc sau, chàng trai nhỏ bé hơn với khuôn mặt đỏ bừng quay người đi dứt khoát đóng cửa cái rầm trong tiếng cười vui vẻ của chàng trai to lớn hơn.

Họ nói với nhau những gì thì chỉ có những tinh linh phiêu dạt theo làn gió bao quanh mới biết mà thôi.

Kết lại câu chuyện bằng một suy nghĩ bao nhiêu con người đang ngược xuôi trên những con đường trên khắp thế gian, thực hiện những cuộc hành trình trong thế giới vật chất và trong tâm tưởng, có bao nhiêu người thật sự dám sống, dám nếm trải cuộc sống của mình?

Tôi thì nghĩ, miễn sao khi kết thúc một ngày, dù ngắn hay dài, thỏa thoê hay mệt mỏi, những con người ấy vẫn thấy hiện lên trong óc một nơi để về, một người đang chờ đợi, thế cũng đủ lắm rồi.

---------------------------------------------------------------

Tớ cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic này của tớ dù nó còn rất nhiều rất nhiều lỗi sai cũng như văn phong còn lủng củng. Cảm ơn mọi người đã đóng góp ý kiến để tớ cố gắng hoàn thiện *cúi đầu*

Một lần nữa tớ cảm ơn mọi người rất nhiều. Yêu thương <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro