Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết thúc 3 ngày ăn chơi vui vẻ tại Nha Trang, những hoạt động sinh hoạt bình thường lại diễn ra ở trường PY. Trên mặt của mọi người đều còn dư âm lại chuyến du lịch nên ai ai cũng mang tâm trạng hết sức vui vẻ.

Bấy giờ tại bàn của cô và nàng, bốn con người đang tụm đầu lại buôn dưa xuyên lục địa.

-Đi du lch có 3 ngày thôi mà đã công khai nm tay nm chân như vy ri! Bích Trâm trêu chọc hai con người đang dính nhau như sam, cô lắc đầu ngao ngán. Bị là đang ế nên ghanh tị đó mà.

-K ti t. Thay vì ngi đó châm chc bn t thì cu hãy lo thân cu kìa. Đúng không Di?! Hạnh San lên tiếng phản bác. Sau đó nhìn sang Thiên Di cười ngọt ngào.

-San ca t nói gì cũng đúng hết á. Thiên Di cười tươi hết cỡ làm đôi mắt biết nói ấy lần nữa hiện ra.

-Ôi Ngc ơi, t đã b chính bn thân ca mình phn bi ri. Bích Trâm nghiêng đầu tựa lên vai Thy Ngọc vờ khóc lóc.

-Ln ri mà như con nít. Thy Ngọc đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đầu của Bích Trâm, trên môi là nụ cười thập phần vui vẻ.

SanDi bật cười thật to chọc quê Bích Trâm làm cậu ấy tức muốn bốc khói.

-Cu cũng hùa theo bn h. T tht đáng thương mà.

Cả bọn đang nói chuyện vui vẻ nhưng cái chuông mất nết vang lên báo hiệu hết giờ tám chuyện làm cho cả đám mất hứng.

-a Ngc, cu đnh không v lp h ?! Chuông reo ri kìa. Thiên Di nhìn thấy Thy Ngọc vẫn còn ngồi ở bàn của Bích Trâm liền thắc mắc hỏi. Thy Ngọc học lớp kế bên, nhưng sau khi kết thúc chuyến du lịch thì cô ấy chuyển qua đây học luôn cốt là để được gần gũi với Bích Trâm.

-Hôm qua t đã làm đơn xin chuyn lp ri. Thy Ngọc vừa trả lời vừa liếc nhìn thái độ cùng biểu hiện ngơ ngác của Bích Trâm. Đúng rồi, lý do cô chuyển lớp qua đây là vì Bích Trâm đó.

-a, sao t không biết gì hết vy?! Bích Trâm ngớ người

-Đây là bt ng đó, đ ngc. Thy Ngọc cốc nhẹ lên đầu Bích Trâm một cái sau đó thu tay về, hai tay chống cằm nghiêng đầu nhìn sang Bích Trâm.

-Thế thì vui quá !!! Bn chúng ta được hc chung lp. Thiên Di hí hửng nói.

-n đnh, cô vào kìa. Hạnh San cắt ngang cuộc trò chuyện.

-C lp.... Tiếng lp trưởng hô khu hiu.

-Các em ngi xung. Cô có chuyn thông báo. Em lên đây. Cô cố vấn đưa tay về phía Thy Ngọc ra hiệu.

-Gii thiu vi các em đây là bn Ngc. Mi chuyn vào lp chúng ta.

-Xin chào, t tên là Thy Ngc. Vn dĩ t hc lp kế bên nhưng vì mt người đc bit đi vi t nên t mi chuyn qua đây. T còn rt nhiu điu chưa biết v lp các bn nên có gì sai sót mong mi người b qua, và hãy giúp đ nhau nhé. Thy Ngọc vừa nói mắt vừa nhìn xung quanh và tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của Bích Trâm sau đó cô cười ngọt ngào, khoe hai má lúm đồng tiền dễ thương của mình ra làm cho nam sinh trong lớp đều say nắng bởi vẻ đẹp thiên thần đứng trước mặt.

Bích Trâm cũng nhìn về phía Thy Ngọc đang đứng, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo để che đi sự hụt hẫng trong lòng.

-San à, t nghĩ là Bích Trâm đang rt tht vng. Thiên Di nói nhỏ vào tai Hạnh San, tránh để Bích Trâm nghe thấy. Thiên Di từ sớm đã nhận biết được loại tình cảm đặc biệt mà Bích Trâm dành cho Thy Ngọc, nhưng vì đó là chuyện riêng tư của cậu ấy nên nàng cũng không thắc mắc hay hỏi làm gì.

-Không đâu. Người đc bit mà Thy Ngc đ cp đến chính là Bích Trâm đó. Hạnh San cùng thì thầm vào tai Thiên Di. Sau đó cô nhận được cái trợn mắt của người yêu.

-Tht h ?! Thích nhau sao li không nói. Hay là chúng ta giúp h mt bước đi. Thiên Di nháy mắt đầy hàm ý với Hạnh San.

-Okay baby~ Hạnh San véo nhẹ cái má phúng phính của Thiên Di mà thích thú đến nỗi bật cười thành tiếng.

-Bây gi em mun ngi đâu? Cô cố vấn quay sang hỏi Thy Ngọc.

-Em mun ngi vi Bích Trâm . Thy Ngọc mỉm cười nhìn Bích Trâm.

-Đượ... Cô cố vấn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang.

-Thưa cô em không đng ý. Đó là giọng của bạn Bích Trâm.

Câu nói của Bích Trâm đã làm cho tâm trạng của Thy Ngọc từ vui vẻ chuyển sang buồn bã, từ vui tươi chuyển sang héo úa. Nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Đôi mắt có xu hướng ngân ngấn nước, hai đồng tử liên tục đảo quả đảo lại để ngăn không cho nước mắt trào ra ngoài. Phải. Cô đang rất thất vọng về Bích Trâm.

Có trời mới biết Bích Trâm đã cố gắng bao lâu để có thể nói ra câu này.

Còn về phần San Di hai con người này vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì câu nói chắc nịch của Bích Trâm.

-San à, tình hình căng ri . Thiên Di nhìn về phía Thy Ngọc đang cố kìm nén những giọt nước mắt mà đau lòng không kém.

-Ngày mai chúng ta bt đu kế hoch.Hạnh San nhìn khuôn mặt ngoài bình thản nhưng tâm đang dậy sóng của Bích Trâm mà không thể ngồi yên. Cô rất hiểu người bạn thân này hơn ai hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro