Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạnh San sớm đã được các y bác sĩ lẫn y tá có tiếng nhất trong thành phố đẩy vào phòng cấp cứu. Lâm Tĩnh ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu đã lâu nhưng đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

Trên người của cậu toàn là máu của Hạnh San. Cậu cứ ngồi thất thần ở đó được một lúc thì thân ảnh một người con gái đang hối hả chạy về phía cậu:

-Lâm Tĩnh, Hnh San sao li xy ra chuyn? Thiên Di đầu tóc rối tung vì hấp tấp chạy đến đây, nàng còn mặc trên người bộ pijama màu xanh và mang đôi dép bông cùng màu nữa chứ! Và đương nhiên là từ lúc nàng từ nhà đến bệnh viện thì nàng luôn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh nhưng nàng vẫn mặc kệ, đối với nàng tình trạng của Hạnh San bây giờ mới là quan trọng nhất những thứ khác nàng một chút cũng không lưu tâm.

Thiên Di đang hc nu nhng món ăn mà Hnh San ưa thích trong phòng bếp cùng vi dì Mn thì bng nhiên chuông đin thoi ca nàng reo lên inh i. Nàng đi đến ch chiếc đin thoi đang rung lên không ngng, mt thy ID người gi là Hnh San thì trong tâm lp tc tr nên vui v:

-Alo, San à~

-Tôi không phi là Hnh San. Tôi là Lâm Tĩnh, là bn ca Hnh San. Cô y bây gi đang cp cu bnh vin. Cô mau ti đi. Lâm Tĩnh nghe ging nói thp phn vui v ca người bên kia lin hiu được tình cm ca hai người h đã tiến trin đến mc nào. Cu không nóng không lnh nói vào đin thoi.

-Cái...Cái gì?! Hnh San đang bnh vin nào?! Thiên Di suýt chút na đã đánh rơi đin thoi. Ging nói vui v lúc nãy đã biến mt thay vào đó là ging nói run run và có phn ngt quãng vì nước mt.

-Bnh vin trung tâm thành ph. Lâm Tĩnh nói ri tt máy.



-y b Vương Duy Ngôn bn lén.

-Vương Duy Ngôn?! Không phi là ba ca Minh Lâm hay sao?! Nhưng ti sao?!

-Vì...

Lâm Tĩnh đang định nói thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ già bước ra, ông ấy từ tốn gỡ cái khẩu trang trên mặt xuống, ông cất giọng ôn tồn:

-Ai là thân nhân ca bnh nhân Trương?

-Là tôi/ Là tôi! Lâm Tĩnh và Thiên Di không hẹn mà cùng đồng thanh. Ánh mắt của Lâm Tĩnh có phần phức tạp nhìn vào Thiên Di.

-À, tôi là bn ca cô y. Còn người này là bn gái ca cu y. Lâm Tĩnh giải thích cho vị bác sĩ đang rối kia hiểu.

- Bác sĩ, tình hình ca cô y như thế nào ri?! Thiên Di nhận ra có chút bất thường nhưng rồi nàng cũng không để tâm lắm. Vẫn là tình trạng của Hạnh San quan trọng nhất.

-y b trúng ba phát đn. Hin ti đã được phu thun gp ra hết. Nhưng vì trên đường đến đây cô y đã b mt máu khá nhiu nên vn còn trong trng thái hôn mê sâu. Kh năng tnh li được hay không là tuỳ thuc vào ý thc ca cô y. Cô y hin đã được đưa lên phòng hi sc đc bit. Tiu thư có th vào thăm cô y. Tôi còn có vic, xin phép đi trước. Vị bác sĩ ấy nói xong liền cất bước rời khỏi.

Thiên Di nghe xong cả cơ thể liền ngã khuỵ xuống nền gạch lạnh lẽo. Lâm Tĩnh vẫn bình tĩnh ngồi xuống, an ủi Thiên Di

-Hãy lc quan lên. Tôi tin ông tri nht đnh s không bc đãi người tt như Hnh San. Bây gi, chúng ta mau đến thăm cu y nào. Lâm Tĩnh vẫn giữ hi vọng rằng Hạnh San cô ấy nhất định sẽ không sao. Nên cậu ấy tự lấy đó để an ủi bản thân lẫn người con gái yếu đuối trước mặt.

Cho đến bây giờ Thiên Di vẫn không rơi một giọt nước mắt nào cả. Vì nàng nhớ câu nói của Hạnh San lúc trước "Sau này, dù có xy ra bt c chuyn gì thì em cũng không được khóc. Tim San s đau khi nhìn thy em khóc. Bo bi ngoan không được khóc na" . Đúng rồi, vào lúc này nàng phải thật mạnh mẽ. Đã đến lúc nàng trở thành chỗ dựa cho Hạnh San.

Lâm Tĩnh đưa Thiên Di đến chỗ Hạnh San liền mở cửa cho nàng đi vào trong. Cậu cũng định bước vào theo sau nàng nhưng tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu khẽ nhíu mày rút lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy ID người gọi liền xin phép ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn Hạnh San và Thiên Di.

Thiên Di đã tự hứa với bản thân rằng nàng nhất định sẽ không khóc vì Hạnh San không muốn thấy nàng khóc. Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh nhợt nhạt, đang phải thở bằng sự trợ giúp của các máy móc, thiết bị, tay thì ghim đầy những ống truyền dịch, trên mặt bị bầm và xây xát vài chỗ của Hạnh San thì nàng không kiềm lòng được mà khóc nấc lên.

Nàng nhẹ nhàng đi đến chỗ Hạnh San đang nằm. Nàng ngồi xuống cái ghế đặt kế giường bệnh, tay nàng nắm chặt lấy tay Hạnh San. Nước mắt tuôn không ngừng

-Cái đ đáng ghét này, mau tnh li cho em...hc....hc...San đã ha s bo v em sut đi mà...San đã ha rng San s v sm vi em mà...hc hc...San là người không gi li. Tnh dy..tnh dy nhìn em đi mà...hc

Thiên Di vừa nói vừa áp mu bàn tay của Hạnh San vào má của nàng. Những giọt nước mắt của nàng rơi vào bàn tay của cô ướt đẫm.

Đáp lại Thiên Di chỉ là một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ. Thiên Di cứ ngồi đó nắm chặt lấy tay Hạnh San, một khắc cũng không rời.

Bên ngoài phòng hồi sức

-Báo cáo Lâm Ca toàn b Tht Tinh Hi đu đã được x lí.

-Tt. Tên Minh Lâm, ngươi mau đem hn đến snh ca Hc Long Hi, ta s đến và tính s vi hn. Lâm Tĩnh giọng nói chứa hàng vạn tia băng lãnh. Ánh mắt của cậu lúc này tựa ác ma.

-D rõ thưa Lâm Ca.

"Tt c đu là do ti li ca cha ngươi mà ra. Ngươi có trách thì hãy trách ông ta đã quá ngu xun khi đng đến Hnh San và Hc Long Hi"


Sau khi kết thúc cuộc điện thoại thì Lâm Tĩnh vặn nắm cửa bước vào phòng. Cậu thực sự đau lòng khi nhìn thấy tình trạng của Hạnh San bây giờ. Trong mắt cậu ánh lên những tia xót xa khôn tả. Nhưng rồi cậu đưa mắt nhìn về phía Thiên Di, cậu lại tự nhắc mình rằng Hạnh San bây giờ đã có người ngày đêm bên cạnh.

Cậu nén đau thương vào lòng rồi nhẹ nhàng đi đến đặt tay lên vai Thiên Di, nói:

-Cũng tr ri. Cô cũng nên đi ăn chút gì đó đi. Đng quá đau lòng như thế. Hnh San nht đnh s không mun thy thân th m yếu ca cô sau khi cu y tnh li đâu.

-Cm ơn nhưng tôi không mun ăn gì c.

-Haizz, tht cng đu. Tôi còn có chút vic, xin phép đi trước.

Lâm Tĩnh nói rồi cất bước ra khỏi phòng. Cậu cần phải về thay một bộ quần áo mới vì quần áo của cậu bây giờ toàn là máu của Hạnh San. Và còn phải đi xử lí tên tội đồ Vương Minh Lâm nữa. Cậu nhất định phải đòi lại công đạo cho Hạnh San.



Lâm Tĩnh tiêu soái bước vào sảnh lớn của Hắc Long Hội. Tất cả người trong Hắc Long sớm đã xếp thành hai hàng trật tự cuối chào Lão Nhị của Hắc Long.

-LÃO NH. Tiếng nói vang vọng khắp một góc trời đủ để người ngoài biết trên dưới Hắc Long có bao nhiêu người!

-Tt. Lâm Tĩnh gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng rồi bước lên chiếc ngai màu bạc đặt cạnh chiếc ngai vàng của Hạnh San. Mang người ra đây! Lâm Tĩnh lạnh lùng ra lệnh.

-D rõ.! Một tên thuộc hạ hô to rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao

Một lúc sau, tên thuộc hạ đó dẫn Minh Lâm đi vào sảnh lớn.

-Người đã được dn ti thưa Lâm Ca.

Lâm Tĩnh gật đầu rồi phất tay ra hiệu cho tên thuộc hạ ấy lui xuống.

-Các người mau giết tôi đi. Từ đầu đến cuối Minh Lâm vẫn giữ im lặng, một là vì hắn đã bị tước đi đôi mắt của mình, hai là hắn đã sớm biết tin cha hắn đã bị bắn chết. Nên bây giờ hắn trở nên bất cần.

-Haha, giết chết cu thì đơn gin quá. Cu có biết cha ca cu đã làm ra chuyn tài đình gì không?

-.... Minh Lâm lại tiếp tục giữ quyền im lặng. Khoé mắt của cậu ta rơi vài giọt nước mắt. Nếu không vì hắn thì cha hắn đã không có kết cục bi thảm như thế.

-Cu được quyn gi im lng nếu cu mun. Tôi đây s cho cu nếm tri mùi v b trúng ba phát đn là như thế nào! Lâm Tĩnh nói rồi rút một cây súng ngắn ra nhắm ngay vào chân trái của Minh Lâm mà bóp cò

*Đoàng*

Viên đạn không trúng vào Minh Lâm mà nó trúng vào một bình hoa gần đó khiến bình hoa vỡ tan tành. Minh Lâm vẫn đứng đó bất cần. Khuôn mặt hắn ánh lên vài tia ưu thương. 

Lâm Tĩnh vốn định bắn vào chân của Minh Lâm nhưng cậu lại nhớ đến câu nói trước đó của Hạnh San khi cô ấy chuẩn bị vào phòng phẫu thuật "Cu đng làm gì tn hi đến tính mng ca...Minh Lâm...Tt c là do...cha hn gây ra...hn không có ti trong...vic này...Hãy tha cho...cu ta..mt con đường sng!"

Lâm Tĩnh hạ cây súng xuống. Cậu mệt mỏi ngồi xuống.

-Hôm nay tôi s không ly mng cu. Tôi s theo ch ý ca Hnh San là s tha cho cu mt con đường sng. Cu s được chu cp cho mt s tin xem như đó là vn sinh nhai ca cu sau này. Ân oán gia hai gia tc được xoá b. Nếu có chm mt nhau thì cũng xem như chưa tng quen biết.Lâm Tĩnh đứng lên định bước về phòng làm việc của mình thì bị tiếng nói của Minh Lâm giữ lại.

-Ti sao sau tt c mi chuyn mà tôi và cha tôi đã làm nhưng các người không giết tôi mà li đi tt vi tôi như thế?

-Đó là do tm lòng nhân t ca Hnh San. Cô y không bao gi trit đường sng ca ai c. Còn na, chuyn đôi mt ca cu, cô y không h có ch ý đó, mà là do mt tên thuc h đã không nghe li ca cô y mà đã t ý hành đng. Cô y đã x lí tên đó t lâu. Nhưng cu vn chưa th ri khi Hc Long.

-Ti sao?!

-Hnh San cô y đã lên lch phu thut cy ghép đôi mt khác cho cu vào ngày mai.

-Tôi xin li...thành tht xin li. Tt c đu do tôi...Đi đi tôi s ghi nh ân hu to ln ca cô y. Xin cu hãy giúp tôi gi li cm ơn chân thành đến cô y. Minh Lâm nghẹn ngào nói. Cậu ấy liên tục cuối gập người trước mặt Lâm Tĩnh.

-y...Thôi, b đi. Lâm Tĩnh định nói tình trạng của Hạnh San bây giờ nhưng rồi lại thôi. Đưa cu ta v phòng. Nh tay mt chút! Lâm Tĩnh nói rồi cất bước về phòng làm việc của mình.

"Cm ơn cô Trương Hnh San. Sau khi đôi mt tôi hi phc tôi ha s làm li t đu và bt đu mt cuc sng mi! Đến lúc tôi thành công, tôi nht đnh s quay li đn đáp ân tình ca cô"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro