Chương 24: Song Vũ Hạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên nam nhân sai bọn thuộc hạ lái xe, còn hắn ta ngồi ghế phụ phía sau, trong lòng ngực là Nghi Nghi ngất xỉu.

Hắn ta tháo kín râm bỏ vào túi, bàn tay nâng lên mơn trớn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Nghi Nghi.

" Nghi Nghi, tôi thích em. "

Hắn khẽ thì thầm.

" Ưm...ưm... "

Khiết Nghi Nghi thức tỉnh, ngọ nguậy người muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc ôm chặt mình.

" Thả tôi ra. "

" Suỵt, tôi đưa em đến nơi này. Em sẽ mãi thuộc về tôi. "

Hắn ta cúi mặt xuống ra hiệu cho cô im lặng.

" Không, tôi không biết anh. Nhanh thả tôi ra. "

Cô tức giận xen lẫn sợ hãi ra sức phản kháng, né tránh những cái ôm ấp thân mật quá đà.

" Hừ...em không nhớ tôi. Tôi là người em đụng phải trên đường em đi học. Từ lúc đó tôi đã thích em và muốn có được em. Giây phút tôi chờ đợi bắt em đi đã lâu quá rồi. Từ đây về sau em sẽ mãi mãi thuộc riêng mình tôi. "

Hắn ta tức giận khi Nghi Nghi không nhớ ra mình. Bàn tay to lớn nắm chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Một ánh mắt chứa đựng sự chiếm đoạt mạnh mẽ, Khiết Nghi Nghi tránh không khỏi lo sợ rùng mình.

" À...tôi nhớ rồi. Nhưng anh đâu thể thích tôi từ cái nhìn đầu tiên. Với lại tôi không phải là của riêng anh. Mau thả tôi ra, cho tôi xuống ngay đi. "

" Muốn tôi thả? Em nằm mơ đi. Song Vũ Hạo tôi muốn thứ gì là phải có cho bằng được. "

Hắn băng lãnh, ánh mắt trở nên nóng rực như lửa. Ghì chặt cằm của Nghi Nghi, đầu hắn dần cúi xuống, môi hắn sắp chạm phải môi Nghi Nghi. Thì nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay hắn.

" Em khóc sao? Sợ tôi chạm vào em? "

" Tôi không thích anh. Làm ơn thả tôi ra. "

Khiết Nghi Nghi khó khăn nói thành tiếng. Càng nói cô càng khóc tức tưởi khi biết hắn muốn làm gì với mình.

Hắn chẳng đáp lại, im lặng ngồi nhìn cô khóc.

Chiếc xe lúc này cũng dừng ngay ngã tư đèn đỏ. Khiết Nghi Nghi khẽ liếc mắt quan sát bên ngoài.

Không có chiếc xe nào đậu gần cánh cửa. Vậy cô có thể nhân lúc này trốn thoát.

Phải nhanh lên mới được chỉ còn 15 giây.

Do hắn không còn ôm nữa, lại lơ đãng nhìn bên ngoài cửa xe. Nghi Nghi nhanh như cắt mở cửa chạy ra ngoài.

May mà cửa xe không bị khóa. Chắc hắn bất cẩn.

Khi hắn nhận ra thì Nghi Nghi đã chạy lên vỉa hè.

Đèn giờ đã chuyển sang màu xanh. Những chiếc xe phía sau bấm kèn inh ỏi vì xe hắn không chịu di chuyển.

Tên thuộc hạ có vẻ khó xử, lên tiếng dò hỏi.

" Thiếu gia, giờ phải làm sao? "

" Bỏ đi. Chở tôi về. "

Song Vũ Hạo hắn đâu từ bỏ Nghi Nghi dễ vậy. Không sớm không muộn hắn cũng bắt cô lại thôi.

 ------------------

Khiết Nghi Nghi hối hả chạy trên đường. Cô chạy vào bốt điện thoại công cộng, cho vài đồng bạc vừa lấy trong túi vào kẻ hở bỏ tiền.

Lật đật nhấn số gọi điện.

" Cậu chủ, cậu mau đến bốt điện thoại công cộng đối diện siêu thị Wana trên đường Song Linh đón Nghi Nghi đi ạ. Nhanh lên cậu chủ. "

" Tôi biết rồi. Em chờ tôi. "

Khiết Nghi Nghi gác máy, ngồi thụp xuống ôm gối, nước mắt nhỏ giọt rơi tí tách.

Khóc vì vui khi cô tự cứu được bản thân trong tình cảnh mỡ sắp dâng miệng mèo.

Mừng quá.

Ngồi trong bốt đợi nửa tiếng, cuối cùng Triết Vũ Khanh cũng tới.

Cô theo anh lên xe về nhà.

Trên đường tìm Nghi Nghi, anh cứ mãi lo sợ cô xảy ra chuyện gì?

Đến lúc nghe cô gọi điện, nỗi lo sợ ấy liền vơi đi một nửa.

Yên vị vào chỗ ghế phụ cạnh anh. Khiết Nghi Nghi quay sang nhìn Vũ Khanh.

" Cậu chủ, Nghi Nghi rất sợ nếu không còn cơ hội gặp được cậu chủ. "

" Nói nhảm, cho dù em ở đâu tôi đều tìm được em. Nói tôi nghe, sao em trốn thoát được tên thông đồng với Sở Tư Khanh. "

Khiết Vũ Khanh xoa đầu cô an ủi.

" Là như vầy... "

Khiết Nghi Nghi kể một tràng dài. Triết Vũ Khanh nghe xong thật sự phẫn nộ.

Song Vũ Hạo, tôi sẽ bắt anh phải trả giá khi đụng đến người của tôi.

 
Xử lí xong tên Sở Tư Khanh, Triết Vũ Hàn và Băng Băng gọi điện báo cho Hoa Hoa yên tâm rồi về nhà.

Trong nhà lúc này vắng tanh. Ba mẹ Triết, Ngọc Kỳ, Tú Oanh ra ngoài hết cả rồi.

Dì Hạnh xin phép đi khám bệnh chưa trở về.

Băng Băng trở về phòng tắm rửa. Triết Vũ Hàn vào bếp nấu món gì đó.

Lát sau, Khiết Băng Băng tắm xong, cô ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thức ăn thơm, lần theo đi vào bếp.

" Cậu chủ nấu gì vậy ? "

" Nấu mì xào thịt bò cho em ăn. "

Triết Vũ Hàn đổ phần mì vào hai cái đĩa, bê ra đặt trên bàn.

" Em ngồi đi. "

Cả hai ngồi xuống, Băng Băng dùng nĩa xoắn xoắn mì, thổi nguội cho vào miệng thưởng thức.

" Tuyệt vời. "

" Em quá khen. "

Triết Vũ Hàn cảm thấy vui, khóe môi cong cong nở nụ cười.

" Cậu chủ sao không đi chơi với chị Tú Oanh. Chị ấy sắp là vợ của cậu kia mà. "

Khiết Băng Băng tròn xoe mắt hỏi.

" Vợ tôi không phải Tú Oanh mà là em. "

Triết Vũ Hàn đứng dậy, anh hơi khom người, đưa tay kéo đầu Băng Băng gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Từng chút một từng chút một gặm nhấm vị ngọt của đôi môi hòa với hương vị sốt cà chua.

Khiết Băng Băng chưa tiêu hóa hết lời anh nói, giờ còn bị cưỡng hôn, cô chỉ ưm...ưm...nói không được.

Mắt mở to hết cỡ, buông cả nĩa đang cầm trên tay.

Cảm nhận Băng Băng hết dưỡng khí, Vũ Hàn mới thỏa mãn rời khỏi môi cô.

" Lúc hôn em nên nhắm mắt chuyên tâm chủ động một tí. "

" Cậu chủ sao làm vậy? Mẹ Triết biết là không hay. "

Khiết Băng Băng lúng túng, đưa tay quệt quệt môi.

" Mẹ tôi biết thì đã sao. Vốn dĩ hôn nhân của tôi không nên bị sắp đặt. Tình cảm không thể cưỡng cầu. Người tôi yêu thương nguyện đời chăm sóc chỉ có mình em. Có ép chết tôi cũng không lấy ai khác. "

" Có thể cậu chủ dành tình cảm Băng Băng nhưng chưa chắc gì Băng Băng đã dành tình cảm cho cậu chủ. Băng Băng còn nhỏ tuổi, chưa có thể hiểu hết mấy thứ tình cảm đó. Nếu cậu chủ mãi như vậy sẽ tự thương tổn chính mình, còn làm mẹ Triết tức giận. "

Khiết Băng Băng cúi thấp đầu nói. Tay cầm nĩa chọc chọc đĩa mì đang ăn dở.

" Tôi nguyện ý chờ em trưởng thành. "

Nói rồi Vũ Hàn xoay người bước đi.

Trong bếp chỉ còn một mình Băng Băng.

" Liệu cậu chủ còn có cơ hội chờ Băng Băng khi thời gian ở cạnh cậu chủ không còn nhiều. "
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh