Chương 6: Công tác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiết Băng Băng cùng Triết Vũ Hàn tản bộ ra bờ sông. Cả hai ngồi trên thảm cỏ ngắm cảnh chiều tà.

" Băng Băng. "

Vũ Hàn gọi tên nghe rất tha thiết mà Băng Băng đáp lại rất ư là thô lỗ.

" Gì? "

" Không thể nhẹ nhàng dạ một tiếng sao? "

Vũ Hàn chẳng chút hài lòng nhéo má cô khiến nó đỏ ửng như đánh má hồng.

" Không thích. "

Khiết Băng Băng ngang ngược trả lời. Khoác cánh tay Vũ Hàn một cách thân mật, thừa cơ hội nhéo vào hông anh một cái rõ đau.

" Ai là người cưu mang, chăm sóc em từ nhỏ đến lớn? Em không biết ơn sao? "

Triết Vũ Hàn nhéo mũi cô mắng. Băng Băng hừ lạnh, đưa tay phủi quần áo đứng dậy.

" Cậu chủ góp một phần nhỏ thôi đừng lên mặt như vậy chứ? Công ơn là của mẹ cậu chủ cơ mà. "

Khiết Băng Băng cất bước rời đi. Vũ Hàn vội đuổi theo khoác vai cô cười thân mật.

" Là lúc nhỏ tôi bế em về, em còn cười tinh nghịch với tôi nữa. "

" Xí...chắc lúc nhỏ Băng Băng không biết nên cười khi cậu chủ bế. Giờ còn lâu mới cười với cậu chủ nhá. Người gì đâu đáng ghét không ai bằng. "

Khiết Băng Băng nguýt dài, ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh.

Triết Vũ Hàn cảm thấy tổn thương trầm trọng. Anh không vui nhìn cô.

" Đáng ghét? Em không biết tôi hao tổn tâm tư nghĩ cách đối tốt với em sao? "

Khiết Băng Băng giật mình nhìn lên. Thấy gương mặt đen như lọ nồi của Vũ Hàn. Cô phát giác mình hơi quá lời, xìu xuống nhỏ giọng năn nỉ.

" Băng Băng biết mình quá lời rồi. Cậu chủ cười lên đi đừng giận mà tàn phai nhan sắc. "

Triết Vũ Hàn nhìn hai tay của cô đang đặt ở khoé miệng mình liền cầm chặt lại.

" Về nhà thôi. Tôi cõng em về. "

Anh khuỵ một chân xuống đất, đưa lưng về phía Băng Băng. Cô lưỡng lự một chút rồi nhảy lại ôm cổ anh.

" Về ăn cơm thôi. Băng Băng đói quá! "

" Ăn với ăn. Em không sợ mập sao? "

" Băng Băng mà mập thì càng dễ thương hơn đấy. "

" Em mà mập ai dám rước. Sợ chỉ tốn tiền nuôi em.  "

Vũ Hàn trêu chọc Băng Băng làm cô xấu hổ muốn chết. Hằng giọng, lấy phong thái tự tin nói rằng.

" Họ sợ tốn tiền thì thôi. Băng Băng ăn bám nhà cậu chủ. Cậu chủ có sợ nuôi không nổi Băng Băng đáng yêu này không? "

Triết Vũ Hàn cười cười, cất lời.

" Dù gì nuôi em đã mười mấy năm, có nuôi nữa cũng chẳng sao. "

" Hahahaha..."

Khiết Băng Băng vui vẻ cười. Dưới ánh nắng chiều tà, hình ảnh đôi nam nữ cõng nhau tiến bước càng thêm rực rỡ.

Đẹp như một bức tranh.

------ 

Một ngày lại trôi qua, Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi vẫn đến trường học như thường lệ.

Băng Băng khoác tay Nghi Nghi vào lớp, nhìn một loạt các bạn, cô hào hứng hô to.

" Chào buổi sáng. "

Cô bạn Hoa Hoa bị bắt nạt chẳng có gì đáng lo ngại. Không bị xây xước miếng thịt nào.

Chạy cái ù lại chen ngay giữa, ôm hông Băng Băng với Nghi Nghi.

" Hai người hôm qua có bị cậu chủ của mình mắng không. "

Chuyện chị em Khiết Băng Băng được nhà họ Triết nhặt nuôi, tất cả mọi người trong trường ai cũng biết.

Kể cả việc Băng Băng, Nghi Nghi gọi anh em họ Triết là cậu chủ.

" Mắng nhiều lắm. Cậu chủ mắng điếc tai đến nỗi Băng Băng buộc phải ngủ để trốn tránh. Còn cấm không cho Băng Băng đánh nhau nữa. "

Khiết Băng Băng thở dài thườn thượt làm Hoa Hoa cảm thấy có lỗi.

" Cho Hoa Hoa xin lỗi nha. Hại Băng Băng với Nghi Nghi bị liên luỵ rồi. "

" Lỗi gì chứ? Chúng ta là bạn thân mà. Thôi đi ăn sáng đi. Nghi Nghi lại đói bụng rồi. "

Nghi Nghi cười cười, kéo Hoa Hoa, Băng Băng ra khỏi lớp xuống căn tin.

 -----------

Tại tập đoàn Song Vũ, anh em nhà họ Triết bận tối mắt tối mũi với dự án của công ty sắp tới.

Làm việc không ngơi tay. Buổi chiều lại phải mở một cuộc họp triệu tập nhân viên để cùng thoả thuận, bàn bạc đưa ra ý kiến thoả đáng.

Có lẽ đêm nay sẽ tăng ca, Triết Vũ Hàn, Triết Vũ Khanh không thể về nhà. Ngày mai bọn anh cũng bận dọn hành lí lên máy bay tư nhân bay sang Pháp.

Hoàn thành một số hợp đồng, kí kết làm ăn, sẵn tiện khảo sát tình hình công ty bên đó có ổn thoả hay gặp vấn đề gì không.

Vậy là trong vòng một tuần Vũ Hàn, Vũ Khanh đi công tác, chị em Khiết Băng Băng không gặp được cậu chủ của mình rồi.

 -----------------------

Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi về đến nhà. Tắm rửa ăn cơm, xong lại đi làm bài tập về nhà.

Cả hai có nghe dì Hạnh nói qua lịch trình làm việc của cậu chủ. Cảm thấy buồn nhưng sớm đã quen với việc này.

Băng Băng chỉ ngồi trầm ngâm trên giường chừng một phút. Sau đó thì lấy điện thoại ra lướt facebook.

Nghi Nghi buồn thì buồn thiệt. Mà có buồn cậu chủ cũng có gặp mặt được đâu. Thế là cô quyết định đi đánh cờ với chu công.

 ------------

" Nghi Nghi hôm nay được nghỉ, chúng ta rủ Hoa Hoa đi TTTM đi. "

Sáng sớm, Băng Băng đã bay thẳng vào phòng Nghi Nghi mà không cần gõ cửa.

Tay thì bận lôi kéo Nghi Nghi đem cô đánh thức, miệng hoạt động không ngừng còn là vặn hết âm lượng.

" Chị chờ chút đi. Đừng có kéo, lắc lắc nữa , em nhức đầu rồi đấy. "

Khiết Nghi Nghi kéo chăn qua một bên, đẩy Băng Băng xuống khỏi người mình. Cất giọng có chút khàn khàn.

" Giúp em gấp chăn với ạ. Em vào đánh răng rửa mặt, thay đồ. "

" Được rồi em yêu, mau đi đi. "

Băng Băng kéo dài giọng, nghe hai từ em yêu bật thốt ra từ miệng cô mà Nghi Nghi nổi cả da gà da vịt.

Lật đật vơ đại bộ váy cổ yếm đơn giản, chạy biến vào phòng tắm đóng cửa.

" Cái con bé này, có cần thiết như vậy không? "

Băng Băng trề môi lắc đầu, gấp chăn xong xuôi, ngồi tấy mấy tay chân với lọ cắm hoa trong phòng Nghi Nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh