Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 17

Báo tuyết vẫn trốn dưới gầm bàn không chịu ra, nhưng Ngự sử đại nhân thoáng liếc thấy cái đuôi kia là biết ngay đích thị báo tuyết chứ còn ai vào đây nữa. Thấy vậy, ông ta bèn hỏi Đại vương: "Đây chính là vị Mỹ nhân báo tuyết độc sủng trong hậu cung phải không Đại vương?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Ái khanh à đừng có đoán mò thế chứ, đây chỉ là một tên hầu mà thôi."

Ngự sử đại phu có tin bằng mắt: "Nếu là nội thị thì tại sao lại không quang minh chính đại đứng ra, mà phải quỳ sụp lén lút trốn dưới gầm bàn thế kia?"

Vua Sói Tuyết khẽ cười nói: "Khanh đang vượt quyền rồi đấy."

Nghe thế, Ngự sử đại phu lại càng sôi máu: "Đại vương đang uy hiếp thần đấy sao?"

"Cáo khanh, tiễn Từ ngự sử về." Vua Sói Tuyết phất tay áo, ngả người ra sau, lòng hả hê thỏa mãn.

Cáo Đỏ đáp vâng, sau đấy lập tức bước đến trước mặt Từ ngự sử rồi chìa tay ra cửa: "Ngự sử đại phu, mời."

Từ ngự sử bị mời ra cửa cung, rốt cục tăng xông tột đỉnh, vừa về đã lao vào viết một bài sớ dài như chưa bao giờ được dài kể lể Mỹ nhân Báo tuyết đã làm những gì rồi như nào như nào để dụ dỗ Vua Sói Tuyết làm ra chuyện hoang đường không thể chấp nhận nổi. Cuối bài sớ, ông ta chốt sổ bằng câu bày tỏ sự quan ngại sâu sắc trước "lam nhan họa thủy" của Báo tuyết, cần phải xử lý nghiêm minh, đồng thời hy vọng Vua Sói Tuyết sẽ sớm sửa đổi và tiếp tục là một bậc quân vương thánh minh.

Ông ta đăng bài sớ này lên diễn đàn Ngự sử.

Ông ta hy vọng sẽ gây được tiếng vang với những đồng nghiệp Ngự sử khác để cùng đồng tâm hiệp lực kháng nghị.

Từ ngự sử đăng bài xong, chẳng mấy chốc đã có người bình luận.

【Nói túm lại là nửa đêm nửa hôm ông lôi đầu Đại vương dậy là để nói ba cái xàm điên này?】

【Không đâu bác ơi, hơn nửa đêm ổng đánh thức Đại vương vừa là để xàm quần, vừa đòi lật cả bàn của Đại vương lên đấy】

【Hở? Chỉ mình tôi thấy Từ ngự sử bị kiểu gì ý thôi à?】

【Ông còn đíu nhìn được tận mặt người ta. Sao dám chắc chắn đó là Mỹ nhân Báo tuyết?】

【Ê huyện Đông Lê đào mả bố ông lên à? Hay tộc Báo tuyết nợ tiền ông mà ông mở mỏ ra là dở quẻ sủa bậy thế, đù má tức thiệt chứ】

...

Từ ngự sử nhìn một loạt bình luận tẩy trắng bay vèo vèo trong bài đăng, đầu nổ uỳnh một tiếng, phát hiện ra một sự thật: "Đại vương mua clone seeding???"

Suy đoán này càng khiến Từ ngự sử tăng máu não nhồi cơ tim: Đại vương trông nho nhã lãnh đạm là thế mà cũng chơi cái trò mua clone seeding rẻ tiền này! Xem ra bậc bề tôi chính trực này phải tiếp tục cố gắng hơn rồi!

Tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ hừng hực này đã khiến Từ ngự sử không tài nào ngủ được, dứt khoát ngồi dậy bật máy tính rồi lạch cạch ngồi gõ thêm những bản báo cáo dài như tờ sớ nữa.

Trái ngược với sự siêng năng của Từ ngự sử, sau khi Vua Sói Tuyết cho người đuổi ông ta đi xong thì bế Mỹ nhân Báo tuyết về giường ngủ tiếp. Ấy nhưng Liễu Tiêu lại có phần lo lắng mà hỏi: "Em thấy vị đại nhân đó hình như tức lắm á!"

"Ta cũng tức lắm á." Vua Sói Tuyết cười nói, "Sao em không hỏi ta?"

Trông nụ cười dịu dàng bên khóe môi Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu khó hiểu bảo, "Đại vương cũng giận ạ? Nhưng em có thấy đâu?"

Vua Sói Tuyết vuốt tóc Liễu Tiêu, mỉm cười không nói gì.

Bấy giờ Cáo Đỏ cũng đã quay lại sau khi đưa Từ ngự sử đi, lên tiếng báo cáo: "Đại vương, nô tài đã đưa Từ ngự sử về rồi."

"Ừ, còn bên diễn đàn thì sao?"

"Đại vương yên tâm, nô tài vẫn đang theo dõi sát sao."

"Còn một việc nữa," Vua Sói Tuyết sai, "Tìm nội thị Mèo trắng đến rồi nhuộm đuôi thành đốm đen."

"Nô tài đã biết." Cáo Đỏ đã ngầm tỏ tường, trả lời xong thì lui ra ngoài.

Vào lúc nửa đêm, Mèo trắng đã bị Cáo đỏ lôi ra khỏi chăn rồi kéo đi nhuộm lông, chẳng mấy phút sau đã có một cái đuôi y hệt đuôi Báo tuyết.

"Tuy không to bằng đuôi báo tuyết, nhưng mà trông cũng không đến nỗi nào." Cáo đỏ đưa tay sờ cằm, tấm tắc cảm khái.

Quan nội thị Mèo trắng lơ ngơ chẳng hiểu mô tê gì, sáng hôm sau theo Cáo đỏ vào triều cùng Đại vương.

Trong triều, Từ ngự sử lại tiếp tục đề cập đến chuyện đêm qua. Cáo đỏ chỉ vào quan nội thị Mèo trắng, nói: "Đêm qua, người mà Từ ngự sử nhìn thấy chính là cậu ta."

"Ông... ông nghĩ tôi là thằng ngu hả?" Từ ngự sử tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Thưa Đại vương, thần cũng có chuyện muốn bẩm báo." Lý ngự sử tiến lên một bước, dõng dạc nói.

"Nói đi." Vua Sói Tuyết bảo.

Lý ngự sử rành rọt nói: "Thần muốn tố cáo Từ ngự sử ạ."

"Ông tố tôi?" Từ ngự sử tăng xông, "Ông tố tôi cái gì?"

Lý ngự sử nói tiếp: "Đêm qua trong bài đăng trên diễn đàn, Từ ngự sử nói mình đã chính tay kéo đuôi báo tuyết lộ ra dưới gầm bàn trong Ngự thư phòng phải không?"

"Chính xác!" Từ ngự sử cao giọng nói, "Thần không hối hận!"

"Thế thì ông đúng là không biết hối cải!" Lý ngự sử lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Từ ngự sử khó tin, "Ông cũng là Ngự sử, có biết bổn phận của bề tôi can gián là gì không?"

"Đầu tiên phải là bề tôi, tiếp theo mới đến bề tôi can gián!" Lý ngự sử nói, "Thưa Đại vương, thần muốn tố Từ ngự sử vì tội chưa được Đại vương cho phép đã tự ý bước lên bậc thềm uy quyền!"

Mặt Từ ngự sự tức thì tái bợt như giấy.

Pháp luật quy định bề tôi khi gặp quân vương thì phải đứng ở dưới đợi lệnh, không được tiến lên khi chưa có mệnh lệnh. Lúc bấy giờ trông thấy đuôi của Báo tuyết, máu giận của Từ ngự sử xông thẳng lên đầu nên quên xừ mất chuyện này.

Từ ngự sử vội vã phân bua: "Là do thần nhất thời gấp quá nên..."

"Nhất thời gấp quá là có thể coi thường Thánh thượng?" Lý ngự sử mạnh lẽ lên án, "Mỹ nhân Báo tuyết có mê hoặc Đại vương hay không còn chưa kết luận được, còn ông vượt quá giới hạn mà phạm thượng thì đã rõ mười mươi, có chứng cứ rành rành! Không nghiêm trị, thì còn coi thường luật pháp!"

Từ ngự sử bấy giờ đã tường tỏ, Lý ngự sử này là đang thừa nước đục thả câu để nói giúp Đại vương. Ông ta cả giận nói: "Vi thần không thể vì để làm hài lòng Đại vương mà coi thường nguyên tắc được!"

Lý ngự sử bụng bảo: Bị ngu đúng không chứ người bình thường không ai làm thế. Chẳng phải nguyên tắc của quần thần là để làm Đại vương hài lòng à?

"Tôi đang làm việc theo pháp luật," Lý ngự sử nói, "Thế nào là làm hài lòng Đại vương? Ông vu khống đồng nghiệp trên triều, tội thêm một bậc!"

Từ ngự sử sốt ruột quay lên nói với Đại vương, "Xin Đại vương minh giám!"

Vua Sói Tuyết mỉm cười, lên tiếng: "Được rồi, hai khanh ai cũng có lý của mình. Chuyện hôm nay kết thúc tại đây thôi."

Từ ngự sử thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên cũng không nhắc lại chuyện Mỹ nhân Báo tuyết chui dưới gầm bàn nữa.

Vua Sói Tuyết mang Cáo đỏ hạ triều, Cáo đỏ hỏi: "Sao ngài không nhân cơ hội này trừng trị nghiêm Từ ngự sử, để lão ta đừng phách lối như thế nữa ạ?"

"Thôi bỏ đi," Vua Sói Tuyết nói, "Người sáng suốt đều biết là chuyện gì, nếu ta công khai bảo vệ Tiêu mỹ nhân quá thì sẽ không chỉ có mình Từ ngự sử có ý kiến đâu."

Chuyện này tưởng như đã lắng xuống, song thực tế lại trở thành một đề tài hót hòn họt một thời gian dài. Ai trong triều cũng biết mười mươi Mỹ nhân Báo tuyết hiện đang là người được sủng ái nhất hậu cung, và đều rôm rả bàn tán. Trái ngược với đó thì hậu cung lại rất êm đềm, không một ai lời ra tiếng vào, bởi đều đang dồn 100% công lực để ôn thi.

Tộc Báo tuyết ở vùng núi, kinh tế không phát triển nên giáo dục cũng chẳng được đề cao. Liễu Tiêu lớn lên ở nơi rừng hoang núi thẳm, nếu bảo bé đi săn thì đúng là chuẩn của nó rồi đấy, còn bắt bé làm bài tập thì đúng là muốn cái mạng của bé.

Liễu Tiêu cắn đầu bút, cau chặt hàng mày nhìn chăm chăm vào quyển vở bài tập trước mặt.

"Cụm từ năm chữ có chứa động vật để diễn tả câu 'Không cưỡng lại được cám dỗ nên ắt tự chuốc lấy cái chết, tự chui đầu vào lưới' là (...)"

Vịt Vàng vừa liếc qua đã nghĩ được ra ngay: Câu này dễ ghê, đáp án là "Thiêu thân lao vào lửa" chứ còn gì nữa?

Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, sau đó viết đáp án xuống giấy: "Tự tìm đường chết".

Vịt Vàng đứng bên lắc đầu nói: "Đề bài viết là cụm từ có năm chữ."

Liễu Tiêu cắn đầu bút, lại xóa đi viết thành "Tự mình tìm đường chết".

Vịt Vàng lại lắc đầu nói tiếp: "Đề bài ghi rõ là 'Cụm từ năm chữ có chứa động vật', phải có cả động vật ở trong chứ!" Nói xong, sợ Liễu Tiêu không hiểu, Vịt Vàng lại bổ sung thêm câu: "Và là một con côn trùng."

Liễu Tiêu gắng gượng vắt óc suy nghĩ, sau cùng viết ra "Mồi keo để diệt gián".

Đúng lúc này, A Diệp bước vào gọi: "Mỹ nhân, ăn cơm thôi."

Liễu Tiêu vội đáp ngay: "Oke, đi ăn cơm đã. À anh qua bên nội chính báo gỡ thẻ bài của em xuống đi nha, em còn phải làm bài tập nữa."

Chương 18

Mọi người đều biết "gỡ thẻ bài" chính là hình phạt nặng nhất đối với các phi tần.

Thẻ bài của Liễu Tiêu đã bị gỡ xuống một tuần. Sự việc này đã bị leak lên diễn đàn Ngự sử đài, có người bình luận:【Cái này có phải ý là Vua Sói Tuyết đang trừng phạt Mỹ nhân vì tội lũng loạn triều đình không?】

Cư dân mạng khác không đồng tình:【Nếu Vua Sói Tuyết quyết định trừng phạt Mỹ nhân Báo tuyết thì sao lại để Từ ngự sử ra oai phủ đầu trong triều như thế? 】

Một blogger trả lời【Chính xác, ông get đúng trọng điểm rồi đấy, trọng điểm ở đây chính là "ra oai phủ đầu". Tân vương vừa mới đăng cơ đã bị Ngự sử đại phu sờ gáy, mà tất nhiên tân vương phải muốn bảo vệ quyền uy của mình rồi, cho nên mới cho phép Từ ngự sử "ra oai phủ đầu", và chuyện này không có tí liên quan gì đến Mỹ nhân Báo tuyết hết. Hơn thế nữa, Đại vương cũng đã nhận ra hành vi của Mỹ nhân Báo tuyết là sai, song lại không thể thừa nhận công khai được, bởi vậy ngài mới bảo vệ báo tuyết ngoài mặt, còn đâu đằng sau thì hạ lệnh gỡ thẻ bài đấy】

【Quào, thì ra là thế! Đại vương đúng là nhìn xa trông rộng!】

Diễn đàn tiền triều bàn tán rôm rả nóng hừng hực, còn trong cung thì bình lặng không hề có một gợn sóng, bởi chẳng ai rảnh háng mà lên mạng hóng hớt, tất cả đều đang đầu bù tóc rối ôn thi.

Kỳ thi hàng tháng đã đến.

"Mong tất cả mọi người hãy coi mỗi lần thi như một kỳ thi cuối kỳ mà cố gắng! Kết quả của kỳ thi cuối kỳ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của các vị chủ tử đang ngồi tại đây." Quan nội vụ lãnh đạm nói.

Những lời này khiến Liễu Tiêu càng thêm lo lắng, bàn tay cầm bút cứ run bần bật. Làm xong môn thi đầu tiên mà người bé vẫn không hết run.

Sau khi kết thúc thi văn, Liễu Tiêu cảm thấy linh hồn mình cũng đã bị rút sạch.

Nhưng dù là ai đi chăng nữa mà bị tra tấn bởi lĩnh vực mình không biết một tiếng liền tù tì như này thì không mệt bã người mới là lạ.

"IQ của em còn ổn không?" Thậm chí Liễu Tiêu còn bật thốt ra câu này sau khi rời khỏi phòng thi.

Sau khi thi xong, Liễu Tiêu thẫn thờ đi dọc ven đường như một kẻ dại khờ bỗng chốc mất đi ước mơ mà mình hằng theo đuổi.

Vịt Vàng và A Diệp đi theo sau bé, không dám lên tiếng hỏi bé thi thố ra làm sao.

"Ủa Tiêu mỹ nhân đây mà phải không?"

—— Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Liễu Tiêu, Vịt Vàng và A Diệp đồng loạt ngoảnh lại thì thấy Minh Hậu "già nhưng không già" đang thong thả bước tới, đi theo sau là mười sáu người hầu, phô trương hơn nhiều so với Liễu Tiêu chỉ mang theo hai người hầu.

Liễu Tiêu cúi người làm lễ: "Bái kiến Thái hậu."

Minh Hậu cười bảo: "Đứng lên đi, Tiêu mỹ nhân." Nói rồi, Minh Hậu tiếp tục nói: "Qua đây đi dạo với bổn cung."

Liễu Tiêu đi theo cạnh Minh Hậu, cái đuôi lớn vung vẩy qua lại, bỗng bị Minh Hậu bắt lấy. Minh Hậu vừa sờ nắn đuôi bé vừa bảo: "Ta nhớ cái đuôi của con quá đi mất. Ta nhớ dạo trước có bảo con năng sang chơi với ông già này còn gì, sao mà chẳng chịu đến thế?"

Tuy tóc Minh Hậu đã bạc trắng, ấy nhưng dung mạo lại như tuổi đôi mươi, vậy nên giờ tự xưng là "ông già này", thành thử nghe có phần chối tai.

Liễu Tiêu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thành thật đáp: "Con phải học bài."

Không phải Liễu Tiêu không muốn đi thỉnh an Thái hậu, mà bé lực bất tòng tâm chứ bộ, đến cả thời gian thị tẩm bé còn chẳng có, lấy đâu ra thời gian mà múa may mấy cái lễ tiết này?

Minh Hậu cười bảo: "Thế chắc điểm thi của con cao lắm nhỉ?"

"Chưa chắc ạ." Nhắc tới chuyện này là Liễu Tiêu lại thở dài sườn sượt, "Thì ra dù có chăm chỉ đến mấy cũng chưa chắc đã được đền đáp!"

"Cũng đúng ha." Minh Hậu nói, "So với chăm chỉ thì trí khôn mới là vũ khí sắc bén."

"Trí khôn?" Liễu Tiêu ngơ ngác nói, "Con không biết mình có cái này không nữa."

Minh Hậu phì cười thành tiếng, "Đừng coi thường mình thế chứ. Con đừng buồn, chỉ cần con đồng ý năng đến chơi với ta, ta cam đoan con sẽ không cần phải lo lắng về kỳ thi lần này."

Liễu Tiêu sửng sốt, "Nhưng mai là thi nốt rồi, kiếm đâu ra khóa luyện thi cấp tốc hiệu quả nhanh như vậy chứ?"

"Tất nhiên là có." Minh Hậu khựng chốc lát rồi mới hỏi, "Mai con thi môn gì?"

Liễu Tiêu đáp: "Toán ạ."

Một môn có thể nói là không khác gì lăng trì đối với Liễu Tiêu.

Minh Hậu cất tiếng: "Mai ta sẽ cho LiLy đến làm giám thị. Con thấy nàng thì đưa cho nàng cái này là xong." Nói rồi, Minh Hậu bèn lấy ra một khối ngọc bội nhỏ từ trong tay áo rồi đưa cho Liễu Tiêu.

Liễu Tiêu khó hiểu hỏi: "Miếng ngọc này có thể giúp được điểm cao ạ? Thần kỳ vậy ư?"

Minh Hậu cười nói: "Con thử phát là biết ngay thôi." Khựng chốc, Minh Hậu lại hạ giọng thầm thì: "Nhưng mà con không được nói cho ai biết đâu đấy."

Tuy Liễu Tiêu đang rất nghi ngờ, song bé vẫn nghe lời Minh Hậu không nói cho người khác biết.

Trong ngày thi hôm sau, giám thị ban đầu quả nhiên không đến, mà người đến là LiLy. Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Giám thị Mèo con đâu rồi?"

"Hình như tối qua ai chơi thâm giấu chậu cát của cậu ta làm cậu ta phải chạy đến nhà vệ sinh của mèo to, thế là toang luôn, rơi xuống bồn cầu rồi chưa leo lên được."

"Thật á?" Liễu Tiêu sửng sốt.

Đúng lúc này, LiLy bỗng lên tiếng: "Lúc thi nghiêm cấm thì thầm bàn tán!"

Mọi người vội vàng im bặt.

LiLy đi xuống phát đề thi cho từng người, rồi đến chỗ Liễu Tiêu. Liễu Tiêu ngẩn người, chợt nhớ ra lời dặn của Thái hậu, bèn moi ngọc bội ra đưa thẳng cho LiLy.

LiLy không ngờ Liễu Tiêu lại công khai đưa đồ cho mình như thế, đâm ra cũng sững cả người. Cũng may LiLy là chiếu cũ, đã trải vô số lần nên bày vẻ mặt không chút dao động nhận lấy ngọc bội: "A, cảm ơn cậu, đúng là đồ của tôi rồi. Cậu nhặt được ở đâu thế?"

"Dạ?" Liễu Tiêu ngẩn tò te.

LiLy nghĩ thầm: Đù mé nó đúng vớ phải đứa đần.

LiLy phát đề cho Liễu Tiêu xong thì xoay người đi luôn.

Mọi người đều không chú ý lắm đến cảnh tượng vừa nãy, bởi dù sao đây cũng là thi Toán!

Lãnh Giác giở trang đầu tiên của đề thi, thấy ngay câu đầu tiên là câu điền vào chỗ trống: [Trên sông có một cây cầu vòm hình parabol, mặt nước cách đỉnh vòm 5 mét, chiều rộng của sông là 8 mét. Có một chiếc thuyền nhỏ rộng 4 mét, cao 2 mét trên sông, sau khi chất hàng thì phần thân thuyền nổi trên mặt nước cao 0,75 mét. Vậy khi mặt nước dâng lên cách đỉnh vòm hình parabol bao nhiêu mét thì thuyền sẽ không thể đi qua được nữa? Đáp án là (...)]

Lãnh Giác nghĩ thầm "game là dễ", nhanh chóng điền đáp án là (2) xuống đề thi.

Liễu Tiêu giở trang đầu tiên của đề thi, thấy ngay câu đầu tiên là câu điền vào chỗ trống: 1+1=(...)

Liễu Tiêu nghĩ thầm "game là dễ", nhanh chóng điền đáp án là (2) xuống đề thi.

Sau khi kết thúc phần thi toán này, Liễu Tiêu cảm thấy đã lấy lại được niềm tin vào chỉ số IQ của mình rồi. Thi xong, bé vội vàng đến điện Thanh Tước để thỉnh an Minh Hậu.

Thấy bé đến, Minh Hậu lại túm lấy đuôi của bé mà vuốt ve, cười hỏi: "Thế nào? Ta nói đúng chứ? So với cố gắng thì trí khôn quan trọng hơn nhiều."

Liễu Tiêu đáp: "Cơ mà con thấy mình có thông minh đâu ạ?"

Minh Hậu hỏi: "Đề hôm nay con có biết làm không?"

"Cũng có." Liễu Tiêu đáp xong, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy khó tin với bản thân.

Minh Hậu nói ngay: "Thế là thông minh rồi đấy."

Liễu Tiêu cân nhắc một hồi, mới bảo: "Nhưng đề dễ thế này chắc ai cũng làm được nhỉ? Thế thì xếp hạng của con cũng chẳng tăng lên được rồi."

"Con thấy dễ nhưng chưa chắc đứa khác đã thấy dễ giống con." Minh Hậu cuốn đuôi của Liễu Tiêu quanh cánh tay mình, cười bảo: "Con phải tin tưởng chính mình chứ."

Liễu Tiêu nhìn cái đuôi to xù đang bị Minh Hậu vần vò đủ kiểu của mình, đáp: "Nhưng... xưa giờ đều là người ta thấy dễ, con thấy khó, chứ nào có con thấy dễ, người ta thấy khó bao giờ đâu?"

Minh Hậu: "Nói cho con chuyện này, điều quan trọng nhất không phải là cần cù, cũng chẳng phải thông minh, mà là quyền lực."

Liễu Tiêu sững sờ, càng thêm lơ tơ mơ.

Minh Hậu kéo nhẹ đuôi Liễu Tiêu, Liễu Tiêu theo đà ngã ra giường. Minh Hậu nhàn nhạt nói: "Con thi cả sáng cũng mệt rồi nhỉ. Chúng ta đi ngủ nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro