Chương 69 + 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 69

Nhóc Bọ cạp quơ quơ cái gọng kìm của mình, hô lên: "Chỗ này không nên ở lâu, mình đi thôi các anh!"

Liễu Tiêu tiếc rẻ nói: "Nhưng còn chưa hết ván..." Nói rồi Liễu Tiêu nắm tay cầm chơi cố.

Vua Sói Tuyết hỏi nhóc Bọ cạp: "Chú vào đây kiểu gì?"

Nhóc Bọ cạp trả lời: "Sau khi hai anh bị Bạch Tử bắt đi còn mỗi mình em làm trong kho. Xong đang phân loại hồ sơ thì em phát hiện công ty 'Tao đỉnh vl' có một mật đạo. Em đi men theo mật đạo thì thông đến phủ Bạch Tử."

Vua Sói Tuyết nói: "Có mật đạo này à?"

"Vâng anh." Nhóc Bọ cạp đáp, "Nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục đấy."

"Là sao?" Vua Sói Tuyết ngạc nhiên.

Nhóc Bọ cạp trả lời ngay: "Bọn em đứa nào mà chẳng biết 'Tao đỉnh vl' đứng đầu một cõi như này là vì có ông chủ là Khổng Tước quân. Mà Khổng Tước quân lại là bạn chí cốt của Bạch Tử đại nhân. Nên Bạch Tử đại nhân chính là thế lực chống lưng ngầm của bọn em!"

"Sao có thể chứ!" Liễu Tiêu là người phản bác đầu tiên, "Bạch Tử đại nhân là người tốt mà!"

Nhóc Bọ cạp: "Ừ, bọn mình cũng là người tốt đây thây, nên bọn mình là... là một quần thể người tốt!"

Song Liễu Tiêu lại chau mày bảo: "Xã hội đen mà người tốt cái gì?"

Nhóc Bọ cạp hùng hổ chống nạnh, giận tím người quát: "Tui cấm anh nói bọn mình như thế!"

Bấy giờ Vua Sói Tuyết mới tắt máy tính rồi lên tiếng: "Được rồi, mình qua xem mật đạo mà nhóc Bọ cạp nói đi. Để ta xem mật đạo này có gì nào."

Nhóc Bọ cạp dẫn đường đưa Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đến hầm rượu dưới tầng hầm. Trong hầm có một tủ rượu ghi là "Rượu luxury, đừng có động vào. Chơi ngu táng gia bại sản ráng chịu".

Nhóc Bọ cạp lần sờ trên tủ rượu rồi móc thẻ nhân viên của "Tao đỉnh vl" ra quẹt, bức tường lập tức hé mở, lộ ra một con đường tối sâu hun hút.

"Đây chính là mật đạo mà em bảo." Nhóc Bọ cạp nói.

Vua Sói Tuyết giải thích cho nghi vấn của mình: Khả năng balo mèo và thích khách vào được phủ Bạch Tử là nhờ mật đạo này.

Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đi theo nhóc Bọ cạp vào mật đạo, cánh cửa hầm rượu đóng lại sau lưng. Trong mật đạo tối thui, nhưng cả ba đều đi băng băng, bóng tối không có chút cản trở nào đến hành động của họ.

Nhóc Bọ cạp đang bò nhoay nhoáy thì tự dưng kêu lên: "Hic em mệt quá, không đi nổi nữa rồi!"

Liễu Tiêu nghĩ là nhóc Bọ cạp chạy một mạch từ "Tao đỉnh vl" đến đây nên chắc kiệt sức. Bé bèn bảo: "Thế thì nghỉ đi." Nói rồi bé Tiêu liền cúi xuống cầm nhóc Bọ cạp lên, bụng bảo nó không cần đi nữa, bé sẽ ôm nó đi.

Bất ngờ xảy đến. Nhóc Bọ cạp thình lình cong đuôi rồi chích vào tay Liễu Tiêu một cách dứt khoát.

"Áuuuuu!" Liễu Tiêu bị bọ cạp chích một phát đau điếng người, giây sau bé lập tức ngã khuỵu.

Vua Sói Tuyết vội vã vươn tay ôm lấy Liễu Tiêu, trông thấy nhóc Bọ cạp chạy hết tốc lực chuồn vào xó. Cùng lúc, Giám đốc thủng thỉnh bước tới từ cách đó không xa.

Vua Sói Tuyết vỡ lẽ: "Nhóc Bọ cạp là mày phái tới?"

Giám đốc lạnh lùng nói: "Giờ mày mới phát hiện e là quá muộn rồi."

Vua Sói Tuyết lặng thinh, chỉ kiểm tra vết thương của Liễu Tiêu, thấy ngón tay của Liễu Tiêu có vết cắn, máu đen rỉ ra từ nơi đó. Vua Sói Tuyết liền lấy thuốc và bôi cho Liễu Tiêu.

Giám đốc lên tiếng: "Đây là độc bí truyền của 'Tao đỉnh vl', thuốc giải thông thường không chữa được đâu."

Vua Sói Tuyết: "Tao với mày không thù không oán, sao mày muốn hại vợ tao?"

Giám đốc: "Mày bụng dạ khó lường. Tao nghi mày là gián điệp của quan phủ. Giờ thì tao dám khẳng định mày chính là gián điệp!"

"Sao mày nghĩ thế?" Vua Sói Tuyết hỏi.

"Tao kiểm tra căn cước của bọn mày thì thấy căn cước là thật, nhưng sai người đến địa chỉ đăng ký hộ khẩu thường trú thì lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết sinh sống nào của bọn mày. Điều đó suy ra căn cước của bọn mày được làm giả dưới sự bảo hộ của chính quyền." Giám đốc giải thích, "Với lại theo tao đoán thì mày không những là gián điệp, mà còn là gián điệp được quan phủ phái đến để tra vụ hành thích Vua Sói Tuyết. Nên cấp bậc của mày trong quan phủ chắc không thấp đâu!"

Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: "Sao mày biết tao đến điều tra vụ hành thích Vua Sói Tuyết?"

"Nếu không phải thì sao mày lại muốn điều tra tung tích của 'Một con rắn siêu dài'?" Giám đốc đáp, "Quên đi, đéo nhiều lời với mày nữa. Giờ tao sẽ đưa chúng mày về chầu ông bà!"

Vua Sói Tuyết cười khẩy: "Nhờ mày?"

Giám đốc cũng cười: "Tất nhiên không phải tao." Giám đốc rất tự biết mình biết người, vì thế hô lên: "Ra đi."

Dứt lời, một con Gấu đen lù lù xuất hiện trong bóng tối, chính là anh giai cao to lực lưỡng công khai quỵt tiền không trả nợ hôm nọ.

Giám đốc nói: "Tao tự biết mình chỉ là một con rắn nhỏ, nào đánh được sói, nên đã gọi trợ giúp." Nói rồi Giám đốc quay sang Gấu đen tinh: "Mày giải quyết xong hai thằng này, tao không những xóa sạch nợ còn cho mày thêm một triệu!"

Vua Sói Tuyết nói: "Tao trả mày mười triệu, tóm con rắn này!"

Giám đốc sốc bay màu, không ngờ Vua Sói Tuyết còn có chiêu đó: "Hai chục triệu!"

Vua Sói Tuyết vung tay: "Ba chục!"

Giám đốc hăng hái ra giá: "Bốn mươi triệu!"

Không chịu thua kém, Vua Sói Tuyết tự tin thể hiện phong thái của bậc đế vương: "Một trăm triệu!"

"Đ*t!" Giám đốc tức đến văng tục: "Có cứt! Mày có cứt nhiều tiền thế!"

Đợt nọ đi đòi nợ Gấu đen tinh nên Vua Sói Tuyết có nhớ số tài khoản của Gấu đen tinh. Và thế là Vua Sói Tuyết lôi di động ra, chỉ với vài thao tác cơ bản đã xong, sau đó bảo Gấu đen tinh: "Xem số dư tài khoản đi."

Gấu đen tinh cầm điện thoại lên nhìn, lập tức cười toe toét: "Ui cha anh Tiểu Bạch đúng là Bồ Tát sống!"

Giám đốc thình lình hóa về nguyên hình toan bỏ chạy, thấy vậy, Gấu đen tinh lập tức giơ chân giẫm mạnh lên đuôi rắn rồi thong thả xách gã lên.

Giám đốc tức giận quát to: "Mày giết tao đi! Tao sẽ không bao giờ cho mày thuốc giải! Tao chết còn kéo theo được vợ mày chôn cùng cũng đáng!"

Thế nhưng Vua Sói Tuyết nghe xong lại hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Mày với 'Một con rắn siêu dài' là anh em à?"

Giám đốc tái mét mặt: "Mày sủa gì cơ?"

"Mày có thể tra được thân phận của tao và bé Tiêu thì tao cũng có thể tra được thân phận chúng mày." Vua Sói Tuyết nói, "Tao thấy 'Một con rắn siêu dài' tỉnh táo lắm. Nó điên là do kịch bản của mày thôi. Mày giao cho nó nhiệm vụ khiến nó thất bại liên tục, sau đó nó phối hợp với mày diễn vở mắc bệnh tâm thần. Mày báo với cấp trên và tìm người xác nhận nhằm thuyết phục Khổng Tước quân tin 'Một con rắn siêu dài' đã bị điên thật."

Giám đốc lắc đầu: "Sao tao phải làm thế?"

"Vì..." Vua Sói Tuyết nói, "Mày không muốn nó nhận nhiệm vụ ám sát Vua Sói Tuyết. Nhiệm vụ này vừa nghe đã thấy chỉ có cửa tử. Dù có thành công hay không cũng đều phải chết."

"..." Giám đốc nhất thời nín thinh.

"Tiếc là mày đã không thành công. Tuy 'Một con rắn siêu dài' đã lừa được chuyên gia, nhưng không lừa được Khổng Tước quân. Sau đó Khổng Tước quân đã nói chuyện riêng với 'Một con rắn siêu dài', có lẽ cuộc trò chuyện này đã khiến Khổng Tước quân phát hiện ra sơ hở của 'Một con rắn siêu dài' và biết nó không bị điên."

Giám đốc ứa nước mắt: "Không phải thằng bé không lừa được Khổng Tước quân. Mà thằng bé nghe được Khổng Tước quân nói với người khác là nếu 'Một con rắn siêu dài' không làm được thì giao nhiệm vụ này cho Giám đốc đi. Để bảo vệ tao nên thằng bé mới đứng ra nhận nhiệm vụ hành thích Vua Sói Tuyết."

"Thật khiến người ta cảm động." Vua Sói Tuyết nói, "Nhưng cuối cùng người ép nó chết đâu phải Vua Sói Tuyết mà là Khổng Tước quân cơ mà. Chẳng lẽ mày không muốn trả thù Khổng Tước quân?"

"Không, tao không muốn." Giám đốc nói: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Nếu đã chọn con đường này thì không thể trách ai được. Muốn trách cũng chỉ có thể trách mình số đen thôi."

Nói rồi, ánh mắt Giám đốc dần tan rã, người cứng ngắc.

Vua Sói Tuyết hô to không ổn, muốn chồm lên ngăn cản song đã quá muộn. Giám đốc đã tự sát. Chất độc mà gã dùng để tự sát chính là loại mà 'Một con rắn siêu dài' dùng để tự sát trước đó.

Giám đốc đã chết, muốn lấy thuốc giải từ tay gã là điều không thể. Vua Sói Tuyết lập tức bế Liễu Tiêu xông ra ngoài. Gấu đen tinh không hiểu chuyện gì song vẫn lao theo.

Vua Sói Tuyết chỉ nói: "Trong công ty 'Tao đỉnh vl' chắc sẽ có thuốc giải", rồi chạy như điên xuống cuối mật đạo, toan đẩy cửa thì nghe thấy một giọng nữ vang lên "Xin mời quẹt thẻ".

Vua Sói Tuyết sực nhớ lúc vào là nhóc Bọ cạp dùng thẻ nhân viên để mở, giờ muốn đi ra chắc cũng phải dùng thẻ nhân viên.

Chỉ là Vua Sói Tuyết không có thẻ này, hắn quay sang hỏi Gấu đen tinh: "Mày có không?"

Gấu đen tinh: "Đùa nhau à? Gấu mở cửa chưa bao giờ cần chìa!" Nói rồi, Gấu đen tinh giơ chân đạp mạnh một cái bay luôn cả cửa.

Chương 70

Gấu đen tinh đạp một phát bay cửa xong thì hùng hổ bước ra, thể hiện sự ngông cuồng của thành phần đứng đầu chuỗi thức ăn chuyên môn vay tiền không trả còn đánh cả chủ nợ.

Vua Sói Tuyết cũng không nhàn hạ mà bế Liễu Tiêu sải bước ra khỏi cửa, nhưng không thấy văn phòng của 'Tao đỉnh vl' như dự đoán mà là đến một căn hầm khác.

Có điều ngục hầm này không coi là tối tăm, mà mở đèn vàng. Ngay trước mặt họ là một cái lồng sắt to, bên trong là một sinh vật nhỏ bé đáng thương đang run lẩy bẩy.

Vừa nghe thấy tiếng đạp cửa, sinh vật đáng thương giật mình bật dậy, nước mắt lưng tròng, thấy rõ mặt Vua Sói Tuyết mới dám hô lên: "Dọa chết iem rầu!"

Vua Sói Tuyết nghe thấy giọng Sơn Đông quen thuộc: "Mèo sư tử? Là cậu à?"

Mèo sư tử đã lâu không được chải chuốt, lại bị nhốt nhiều ngày không được ăn uống đầy đủ, giờ trông chẳng khác gì cái giẻ lau nhà, suýt nữa không nhận được ra. Mèo sư tử nghe thấy tiếng Vua Sói Tuyết thì cuống suýt hô lên: "Anh Tiểu Bạch, có phải anh không? Anh Tiểu Bạch ơi!"

Vua Sói Tuyết đáp lại Mèo sư tử: "Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây?"

"Iem bị bắt cóc ớ uhuhu. Bọn nó đáng sợ nắm, còn đánh cả mèo! Mèo sư tử nức nở kể lể: "Niệu iem có phải đi chầu ông bà không? Huhu cứu iem mới cứu iem mới!"

Trông thấy dáng vẻ hốc hác bẩn thỉu nhưng đôi mắt vẫn to tròn ngời xanh của Mèo sư tử, lòng dạ Gấu đen tinh cứ phải gọi là nhũn nhùn: "Đừng sợ! Anh tới cứu em đây!"

Và thế là Gấu đen tinh lại tiếp tục dùng chiêu thức "Mở cửa bằng chân chứ đếch cần chìa" gia truyền, một đạp văng luôn cửa lồng.

Mèo sư tử vội vàng lao ra.

Một loạt hành động này đã khiến còi báo động kêu inh ỏi. Toàn bộ tầng hầm bất chợt sáng bừng, âm thanh "tít tít" vang vọng khắp chốn.

Mèo sư tử sợ hãi đến co rúm người nép vào Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết đang bận lo cho Liễu Tiêu bị trúng độc, nào rảnh lo cho Mèo sư tử nữa, thế là "vèo" một phát ném Mèo sư tử ra. Gấu đen tinh vội túm lấy ôm Mèo sư tử vào lòng: "Ôi mèo con đáng thương... không sợ... không sợ..."

Rất nhanh, cánh cửa tầng hầm mở ra, Khổng Tước quân và vệ sĩ kền kền ngạo nghễ bước vào.

"Vẫn là mày à?" Khổng Tước quân nhìn Vua Sói Tuyết, cười khẩy, "Giám đốc vô dụng thật đấy, đến con chó tép riu cũng đếch xử được."

Vua Sói Tuyết lên tiếng: "Tao tin mày có thuốc giải độc bọ cạp."

Khổng Tước quân liếc Liễu Tiêu đã tái mét mặt, chỗ ấn đường đã tụ máu đen: "Độc bọ cạp này là độc bí truyền của 'Tao đỉnh vl'. Nếu mày là gián điệp quan phủ phái đến chắc hẳn biết 'Một con rắn siêu dài' cũng chết bởi độc này. Đây là vũ khí giết người tối cao của bọn tao, đến cả côn trùng độc trúng phải cũng sẽ chết."

Vua Sói Tuyết nghe vậy thì lòng hơi hoảng hốt, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Nếu bọn mày có độc dược mạnh thế thì sao không sai bọ cạp đến hành thích Vua Sói Tuyết mà sai 'Một con rắn siêu dài' làm nhiệm vụ này?"

Khổng Tước quân nhất thời nghẹn họng, chốc sau mới nói: "Đéo liên quan đến mày." Dứt lời, Khổng Tước quân lại bảo: "Dù gì mày cũng sắp được đi chầu ông bà rồi, khỏi cần nghĩ cách cứu vợ mày nữa đâu. Chúng mày cùng chết làm đôi 'Uyên ương dưới suối vàng' đi!"

Mèo sư tử tức tốc hô lên: "iem với ảnh không phải uyên ươn, không cần đi cùng chớ?"

Gấu đen tinh bèn vuốt lông Mèo sư tử rồi bảo: "Mèo con đừng sợ, có anh ở đây rồi!"

Vua Sói Tuyết nói: "Bọn mày chỉ có hai con chim còn bọn tao có gấu đen. Đứa xanh cỏ trước là mày mới phải chứ nhỉ?"

Khổng Tước quân đốp lại: "Mày nghĩ một con gấu đen có thể thắng được tao? Thôi thì nói thật cho chúng mày nhắm mắt đỡ cay cú. Tao không phải là chim công tầm thường, tao là hậu duệ của phượng hoàng!"

Mèo sư tử sốc bay người: "Đằng đấy nà quý tộc nước Đại Kim hở?"

Khổng Tước quân ra vẻ hung ác, nói: "Mày đã biết quá nhiều, nhất định phải chết!"

Mèo sư tử giật cái mình: "Ủa tự đằng đấy tung tin mờ? Ủa sao lại trách người ta?"

Khổng Tước quân hóa ra nguyên hình là một con chim to màu xanh, đôi cánh vững chắc như tường đồng vách sắt, cái mỏ thì sắc nhọn tựa kiếm sắt giáo bạc. Mắt nó rực như đuốc, vóc dáng hiên ngang, tuyệt không phải hạng tầm thường. Gấu đen tinh cũng thuộc dạng táo tợn, lập tức hóa về nguyên hình thành gấu đen khổng lồ rồi chồm tới vồ lấy cái cánh to lớn của Khổng Tước quân.

Cú vả có thể làm chân sư tử gãy đôi lại chẳng hề hấn gì với Khổng Tước quân.

Khổng Tước quân khẽ rung cánh, quạt một phát khiến Gấu đen tinh bay thẳng ra ngoài. May mà Gấu đen tinh có cơ thể khổng lồ nên mới không bị sao chứ Mèo sư tử nhỏ bé đã bị quật ngất rồi.

Gấu đen tinh "ái giồi ôi" mấy tiếng rồi nói với Vua Sói Tuyết: "Hey bro, một trăm triệu của bro e là tôi không húp được rồi!"

Vua Sói Tuyết lập tức vung tay cho Gấu đen tinh ngủ luôn.

Kền kền sốc: "Vãi Tiểu Bạch mày lên cơn đánh cả đồng đội à?"

Gấu đen tinh tự dưng bị đánh ngất, song thực ra không bị thương ở đâu. Dầu gì gấu đen cũng thuộc dạng trâu chó nhất giới động vật.

Phải rất lâu sau Gấu đen tinh mới mơ màng tỉnh lại, thấy Mèo sư tử đang ngồi cạnh liếm lông cho mình. Gấu đen tinh bèn giơ tay xoa đầu Mèo sư tử.

Mèo sư tử thấy Gấu đen tinh thì phấn khích reo lên: "Đại ca Gấu đen, anh tỉnh rồi à?"

Gấu đen tinh bò dậy, ngước nhìn bầu trời trên cao: "Anh ở dưới tầng hầm mà? Sao lại thấy trời xanh mây trắng thế này?"

Mèo sư tử trả lời: "Tầng hầm sập rồi ớ."

Gấu đen tinh đứng dậy nhìn chung quanh, phát hiện tầng hầm đã bị sập hoàn toàn, bốn phía vung vãi gạch ngói vỡ, trên nền gạch còn thấy cả vết máu loang lổ, trông mà phát ghê.

Gấu đen tinh vô cùng đau buồn: "Xem ra anh Tiểu Bạch với Tiểu Tiêu lành ít dữ nhiều rồi!"

Mèo sư tử cũng thút thít nói: "Vâng, hức hức hai ảnh tội nghiệp quá! Chết mất xác nuôn!"

Gấu đen tinh chợt nhìn thấy trên mặt đất vương vãi rất nhiều lông chim: "Anh thấy kền kền với chim công cũng rụng lông này. Hay kia là máu của bọn nó?"

Mèo sư tử đáp: "Sao vậy được anh? Anh cũng thấy rồi đấy, con chim công kia khỏe đến mức đánh được cả gấu đen mờ, sao mờ thua được. Bị rụng nông nà chuyện thường ở huyện thôi, anh nuôi mèo nà biết ớ."

Gấu đen tinh chợt hỏi: "Ờ, tầng hầm sập sao chúng ta còn sống được hay vậy?"

Bấy giờ Mèo sư tử mới nghĩ đến, nó ngạc nhiên hô: "Ơ nhỉ, em không biết. Núc iem tỉnh thì thấy iem cả anh đã nằm đây rầu."

Căn nhà có tầng hầm thông với nơi giam giữ Vua Sói Tuyết qua mật đạo thực ra là chỗ ở của Khổng Tước quân. Khổng Tước quân nhốt Mèo sư tử trong tầng hầm nơi mình ở. Chỉ là hiện tại nhà Khổng Tước quân đã bị sập mà Mèo sư tử và Gấu đen tinh lại nằm cạnh căn nhà thế này thì nghĩ sao cũng thấy dị.

Mèo sư tử hỏi: "Anh nghĩ bọn mình có nên báo cảnh sát không?"

Gấu đen tinh đáp: "Báo cảnh sát làm gì? Bọn mình chuồn lẹ thôi. Nhà đẹp như kia tự nhiên sập xong lại chỉ có hai bọn mình ở hiện trường, cảnh sát mà thấy chắc chắn gô cổ mình ngay!"

Mèo sư tử ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý, bèn vội vàng leo lên vai Gấu đen tinh để Gấu đen tinh cõng nó chạy.

Gấu đen tinh phải nói là dày kinh nghiệm trong việc trốn nợ nên chạy rất nhanh, chỉ là một con gấu đen to lớn chạy trên đường cái thế này quả thật khá hấp dẫn ánh nhìn. Song nào có ai dám chặn một con gấu đang đà chạy chứ. Kể có là anh nhân viên phát tờ rơi phòng tập gym cũng chịu, không dám hó hé.

Lại nói tiếp, sống đến mấy chục nồi bánh chưng rồi mà Gấu đen tinh không hề biết chuyện cứ chạy ngoài đường là sẽ có người cản lại để quảng cáo phòng tập gym bơi lội học tiếng Anh. Mấy nhân viên tiếp thị này đừng nói là ngăn cản Gấu đen tinh, mới chỉ nhìn Gấu đen tinh lâu hơn một tí thôi đã bị Gấu đen tinh chửi cho té tát: "Nhìn cái đéo gì?!"

"Đại ca, rèn..."

Gấu đen tinh giận tím người: "Hèn cái con mẹ mày!"

"..."

Chung kết là Gấu đen tinh đi đâu làm gì cũng đều rất suôn sẻ, đến nỗi gã còn tưởng thang máy trong trung tâm thương mại là một lượt chỉ chở một người, chứ không thì sao mỗi khi gã vào mọi người đều nháo nhào chui ra. Kỳ thực Gấu đen tinh là điển hình của kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Gã bị lừa vay nặng lãi, đến khi phát hiện ra cũng không báo cho cảnh sát mà là uýnh luôn thằng cho mình vay, thế mà lại thành hiệu quả.

Dù sao Gấu đen tinh cũng là người thô lỗ, phương châm là "có thể đấm được thì đếch cần lắm mồm".

Có điều, giờ Gấu đen tinh đã nuôi một con mèo.

Thành thử Gấu đen tinh trở nên ôn hòa hơn nhiều, còn trả cả nợ lúc trước vì Mèo sư tử bảo ở bên con nợ khó đòi xấu hổ lắm. Giờ ngày nào Gấu đen tinh cũng ở nhà kêu meo meo – như các bạn đã biết, những người nuôi mèo thường có xu hướng kêu meo meo hơn chính con mèo.

Mèo sư tử và Gấu đen tinh cuối tuần ở nhà thảnh thơi xem TV, trông thấy tin tức "Ragdoll tinh bất ngờ rút khỏi làng giải trí, cascadeur ragdoll trở thành diễn viên chính trong bộ phim mới".

Thì ra Mèo sư tử bị bắt cóc khiến đoàn phim bị ảnh hưởng rất lớn. Anh Cam Bự và đạo diễn không thể dừng quay và đợi Mèo sư tử mãi được, vì thế họ đã để cascadeur ragdoll lên làm diễn viên chính. Giờ cascadeur ragdoll cũng đã nổi tiếng và trở thành một ngôi sao lớn.

Giờ đây khi nhìn thấy những thứ này, Mèo sư tử lại chẳng cảm thấy gì.

Có lẽ là sau khi trải qua hết thảy, nó cảm thấy rằng thay vì làm sao lớn dưới sự quản lý của một băng đảng xã hội đen thì làm một con mèo của người bình thường còn hơn. Tất nhiên, "người bình thường" ở đây chính là con gấu đen giàu nứt đố đổ vách chỉ ăn chơi chứ đếch cần đi làm mà vẫn có thể mua được một căn biệt phủ với 100 triệu tệ từ trên trời rơi xuống.

Thi thoảng nhắc tới chuyện này, Gấu đen tinh đều sẽ cảm khái nói: "Anh Tiểu Bạch sống khôn thác thiêng thấy bọn mình yên ổn như này chắc sẽ mừng lắm."

Mèo sư tử gật đầu: "Ừm, anh Tiểu Bạch với Tiểu Tiêu hồi còn sống cũng là người tử tế."

Cả hai đều nghĩ mình có một cuộc sống êm ấm như này là nhờ Tiểu Bạch và Tiểu Tiêu, vì vậy đã lập một mộ bia trong khu vườn của biệt thự để tưởng nhớ đôi tình nhân xấu số.

Tối đến, Mèo sư tử không có việc gì làm bèn ra chỗ tấm bia trong vườn hoa để cúng bái hai người họ. Mèo sư tử nhảy từ biệt thự ra hoa viên, đứng trước bia mộ, đương định nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên thình lình thấy anh Tiểu Bạch mặc đồ trắng muốt, sắc mặt tái nhợt đứng dưới ánh trăng nhìn mình lom lom.

"Méooooooooo a a a a a a —— vãi lonnn a a a a a a ——————— ma hiện hình a a a a a a ———————"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro